Chương 18

Do dự nửa ngày, Quý Nam Tư từ bỏ ý tưởng bổ sung thêm một thông tin khác, ngạc nhiên chính mình vì một vấn đề nhỏ như thế này mà lại phát ngốc trong thời gian dài như vậy, ngay lập tức cầm lấy tư liệu chuẩn bị xem tiếp.

Kết quả là lúc này tin nhắn của Triệu Tây Bối cũng tới.

Quý Nam Tư nhìn thấy đó cư nhiên là một tin nhắn âm thanh, còn tưởng rằng Triệu Tây Bối có điều gì đó muốn nói với mình, theo thói quen giảm âm lượng và nhấp vào tin nhắn.

Làm Quý Nam Tư kinh ngạc chính là, đây cư nhiên là một bản piano mềm mại và ấm áp.

Mặc dù bản thân Quý Nam Tư chưa bao giờ học piano, nhưng em gái Quý Phi Văn của hắn lại học piano từ nhỏ, hắn tự nhận trí nhớ của mình không thua kém bất kỳ ai, nghe qua những bản piano cũng không ít hơn người bình thường, nhưng mà đoạn nhạc Triệu Tây Bối phát lại đây hắn lại chưa từng nghe qua.

Quý Nam Tư nghi hoặc gửi tin nhắn: "Đây là ca khúc của ai? Rất mềm mại và ấm áp. "

Quý Nam Tư gửi tin nhắn đợi hơn mười phút nhưng Triệu Tây Bối vẫn không trả lời, trog lòng không khỏi cảm thấy hơi mất mát, nhưng hiện tại cũng đã 11:30 tối, có lẽ Triệu Tây Bối đã ngủ , vì vậy hắn đành phải tiếp tục xem tư liệu, đồng thời lưu đoạn âm thanh của Triệu Tây Bối gửi lại đây và cái đặt nó phát lặp lại.

Nội thất yên tĩnh, trang trí nhu hòa thư thái mà lại kèm theo tiếng nhạc mềm mại êm tai có chút ấm áp, Quý Nam Tư rất nhanh đã cảm thấy buồn ngủ, xoa xoa lông mày, đặt tài liệu trong tay xuống, trực tiếp nằm xuống chiếc giường nhỏ trong phòng làm việc, cũng không tắt di động đi.

Hôm nay là chủ nhật nhưng Triệu Tây Bối dậy sớm vì hôm nay cô ấy còn rất nhiều việc phải làm.

Cả buổi sáng, hai mẹ con mang hết bàn ghế trong quán phở từ cửa hàng đồ cũ về rồi sắp xếp ngay ngắn lại.



Lúc này Triệu Tây Bối lại nghĩ đến Quý Nam Tư, may mắn là hôm qua hắn kí hợp đồng hôn nhân một năm với cô nhưng không đòi 10.000 tệ của cô, nếu không thì hôm nay cô không biết kiếm đâu ra tiền để mua những bộ bàn ghế này.

Triệu Tây Bối nhìn thời gian, đã quá giờ ăn trưa, cô vội vàng giục Trương Xảo Linh ăn trước, tuy nhiên cô vẫn nhớ những gì bác sĩ đã nói ngày hôm qua, làm mẹ ăn uống đầy đủ và nghỉ ngơi nhiều hơn.

Vì là quán mì nên việc nhanh nhất là ăn mì, may mắn là tay nghề của Trương Xảo Linh cũng nổi tiếng vùng này, hai mẹ con cũng không ai ăn ngán nên rất nhanh đã ăn xong bữa trưa.

“Mẹ, con có chút việc đi ra ngoài một chút. "Sau bữa tối, Triệu Tây Bối vội vàng khoác chiếc ba lô nhỏ lên lưng, nói với Trương Xảo Linh và chuẩn bị ra ngoài.

"Đi hẹn hò? Đi thôi đi thôi, đi đường cẩn thận một chút, buổi tối về sớm! "Trương Xảo Linh trêu ghẹo nhìn Triệu Tây Bnh, thậm chí còn nháy mắt với cô ấy, trong đôi mắt đó chỉ có ba chữ - con tự hiểu.

Triệu Tây Bối xem đến một trận vô ngữ.

“Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy? Mẹ quên là con làm ở quán cà phê à? Con còn có việc phải làm, chỉ là đi ra ngoài sớm mà thôi, buổi tối con còn phải đi làm mà. "

Trương Xảo Linh không quan tâm đến lời giải thích của Triệu Tây Bối, một tay che miệng cười trộm còn một tay thì vẫy vẫy Triệu Tây Bối, ý bảo cô nhanh chóng rời đi, bà ấy đều hiểu.

Triệu Tây Bối bất đắc dĩ đi ra ngoài. Người mẹ này của cô thực sự là ngày càng giống một cô gái trẻ.

Thật ra, Triệu Tây Bối muốn đến nhà Triệu Minh Đức trước khi đi làm vào buổi tối. Ngày hôm qua bọn họ cư nhiên tìm người đập phá tiệm mì của mẹ cô, Triệu Tây Bối cũng không định mặc kệ, nếu không lần sau bọn họ lại tới cô cùng mẹ cô biết làm ăn như thế nào đây?