Triệu Tây Bối căng thẳng xách túi đứng ở cửa quán cà phê chủ đề đại dương mà cô đã hẹn trước, thân hình nhỏ nhắn đứng đờ đẫn ngốc nghếch, căng thẳng tới mức trên mặt lấm tấm mồ hôi mịn.
Cô do dự nhìn cửa nhà hàng, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất của quán cà phê nhìn vào, bên trong chỉ có lác đác vài khách hàng mà thôi.
Người đàn ông cô muốn xem mắt chắc là đã ở bên trong, nhưng những gì cô sẽ làm tiếp theo thực sự điên rồ, điên rồ tới mức khiến cô không thể chịu được mà ngăn cản bước tiến của mình.
Đúng lúc này, điện thoại trong tay cô lại vang lên, tiếng nhạc chuông du dương giống như tiếng gọi từ nơi luyện ngục, kí©h thí©ɧ thần kinh của Triệu Tây Bối.
Lại đến rồi, cái tên phụ thân trên danh nghĩa lại thúc giục!
Triệu Tây Bắc cắn chặt răng, không thèm nhìn mà tức giận cúp điện thoại, lấy hết dũng khí đi vào quán cà phê.
Cô bước vào, nhìn lướt qua những người ở trong quán cà phê và thấy một người đàn ông đang ngồi một mình bên cửa sổ giữa các cặp đôi.
Triệu Tây Bối vội vàng đi đến trước mặt người nam nhân cao lớn kia sau đó ngồi xuống đối diện với hắn ta.
Người đàn ông nhìn thấy Triệu Tây Bối đột nhiên ngồi xuống thì hiển nhiên có chút kinh ngạc, nhưng tu dưỡng tốt đẹp khiến hắn chỉ hơi nhướng mày, nghi hoặc nhìn về phía Triệu Tây Bối.
Triệu Tây Bối vẻ mặt xấu hổ, lo lắng nói: "Chờ... Xin lỗi, tôi hơi lo lắng, vì vậy ..."
Triệu Tây Bối cũng rất ngạc nhiên, cô không ngờ rằng người xem mắt lần này lại là một anh chàng đẹp trai.
Khuôn mặt của anh chàng đẹp trai trước mặt giống như điêu khắc, cương nghị mà tinh xảo, trông anh ta thông minh và có năng lực trong bộ vest được cắt may khéo léo, khắp người toát ra vẻ điềm tĩnh và lãnh đạm.
Anh chàng tuấn mỹ khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh điềm đạm như cũ, môi mỏng khẽ hé mở: “Cô là ai?
Giọng điệu bình tĩnh mạnh mẽ nhưng không hề mất lịch sự.
Triệu Tây Bối lập tức bị đánh thức, vội vàng hỏi: "Anh đến đây để xem mắt à?"
Nghe vậy, Quý Nam Tư đánh giá cô gái trước mặt, khẽ gật đầu: "Đúng vậy."
Triệu Tây Bối cắn chặt răng, trực tiếp đặt chiếc túi chứa 10.000 tệ tiền mặt lên bàn, cô căng thẳng đến mức không nói nên lời: "Tôi... Tôi cần một cuộc hôn nhân giả trong thời hạn một năm. Nếu...anh đồng ý..., những thứ này tôi có thể... cho anh hết, anh chỉ cần làm chồng tôi một năm là được. "
Hôm nay cô nhất định phải thành công để không phải lấy một ông già, một người cha mà từ nhỏ cô chưa từng gặp mặt, một người đàn ông chỉ có quan hệ huyết thống với cô, thế nhưng muốn thao túng cuộc hôn nhân và cuộc sống của cô.
Quý Nam Tư bất ngờ nhìn cô, có chút ngoài dự đoán.
Triệu Tây Bối cho rằng hắn không cam lòng, vội vàng nói: “Anh yên tâm, chỉ là kết hôn giả, không cần ở chung, không can thiệp lẫn nhau, chỉ cần đối phó người trong nhà là được!”
Cô cắn môi căng thẳng nhìn người đàn ông trước mặt, số tiền trên bàn đã là toàn bộ tài sản của cô.
Quý Nam Tư nhìn số tiền trên bàn với đôi mắt sâu thẳm và hơi nhướng mày, các cô gái ngày nay vì thu hút sự chú ý của đàn ông mà có thể làm bất cứ điều gì sao?
Hắn lạnh giọng từ chối: “Xin lỗi, tôi từ chối.”
Triệu Tây Bối sửng sốt một chút, trái tim treo lơ lửng trong nháy mắt chìm xuống đáy vực, cô sắc mặt tái nhợt nhẹ gật đầu, cười khổ nói: "Được! Xin lỗi vì đã làm phiền."
Cô hoảng loạn cầm chiếc túi trên bàn, đang định bỏ đi nhưng lại không cẩn thận đυ.ng phải một người phụ nữ có khuôn mặt tinh xảo.
"A!"
Người phụ nữ loạng choạng suýt ngã xuống đất, Triệu Tây Bối tay mắt lanh lẹ nắm lấy tay cô ấy và giúp cô ấy ổn định thân mình để cô ấy không ngã xuống.
Nữ nhân lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt xấu xa nhìn nàng một cái: "Ngươi đi đường như thế nào? Lỗ mãng! Không có mắt!"