Tuyến lệ tinh trong liên tục tuôn trào từ đôi mắt to tròn xinh đẹp của Chư Nhị. Cô vô đỗi xúc động, bao nhiêu lời muốn nói đều bị cảm xúc nghẹn ngào kìm xuống, không tài nào thốt nên được. Chư Nhị mỉm cười, cô cười rất tươi, tựa như một tiểu tiên nữ, đầu nhỏ gật gật mãi hồi thay cho khuôn miệng không thể cất tiếng.
Hạc Lập Duân phì cười, đuôi mắt hắn cong lại, hắn biết cô đang rất hạnh phúc, hắn cũng đang đợi một câu đồng ý từ cô nhưng không ngờ Chư Nhị vui đến thế.
Mãi một lúc sau cô mới hé môi, giọng tuy trở nên ồm ồm khó nghe vẫn chẳng thể che giấu hỷ ái trong lòng cô: “Em… em đồng ý! Em đồng ý!”
Hạc Lập Duân thở phào một hơi nhẹ nhõm, hắn chỉ chờ có thế! Song, hắn nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Chư Nhị, khẽ khàng đeo chiếc nhẫn đính viên kim cương lấp lánh vào ngón áp út cho cô. Chiếc nhẫn vừa khít với tay cô càng làm bật lên niềm vui sướиɠ khôn nguôi.
Hắn vân vê bàn tay của Chư Nhị, rất từ tốn nâng tay cô kề sát tới môi mình. Chiếc hôn yêu thương đặt lên mu bàn tay kiều diễm trao đến người con gái hắn yêu nhất.
Chư Nhị không thể chịu thêm được ôm chầm lấy hắn, ngay thời phút ấy cô muốn cảm nhận trái tim của hắn, cảm nhận tình yêu và hơi thở của hắn, muốn được kề bên người đàn ông mà cô đã chấp nhận giao phó cả cuộc đời này.
Cô dụi dụi gương mặt mình vào áo hắn, tham lam muốn hít ngửi hương thơm nam tính xuất phát từ cơ thể hắn.
Hạc Lập Duân ân cần vuốt ve tấm lưng gầy nhom của Chư Nhị, lời hắn rất khẽ nhưng đủ để tình yêu giữa hai người càng tăng cao chạm đến bờ vực khoái lạc: “Đã qua ngày mới rồi, em bây giờ đã trở thành vợ của tôi… nhưng mà trời vẫn chưa sáng, Chư Nhị, đêm nay em muốn chúng ta yêu thế nào đây?”
Chư Nhị đang chui rục vào lòng hắn, loay hoay như một chú chuột nhắt thì ngừng động đậy. Cô ngước mặt lên nhìn hắn, ánh mắt thiên thần của cô chạm phải đôi mắt sắc lẹm của một con sói già ranh mãnh. Có điều, đây chính là điều không chỉ hắn mà ngay cả cô vẫn luôn mong mỏi.
Cô cười tủm tỉm, “Vậy chú muốn yêu thế nào? Em đều thuận theo chú!”
Hắn chống cằm, khoé môi nhếch lên một nụ cười tà mị, nham hiểm: “Gọi chú, không đúng lắm…”
Chư Nhị sững sờ, đôi gò má dần chuyển hồng, cô cúi mặt, khép nép vì xấu hổ. Trông cô bây giờ đúng là vô cùng ngây thơ và đơn thuần khiến Hạc Lập Duân khó mà cưỡng lại. Con thỏ con mà hắn nuôi mấy năm qua, đây là cách mà cô trả ơn cho hắn ư? Làm người anh em bên dưới đũng quần hắn muốn phát tiết sức mạnh!
Hắn cắn răng, tự nhủ với lòng mình nhịn một chút nữa thôi… nhưng chỉ ngay khi cô vừa hay tiếng gọi: “Chồng ơi… em muốn!” hắn đã nghiến lợi vận toàn lực bế thốc cơ thể Chư Nhị đặt nằm lên ghế sô pha.
Tự thoát y cho bản thân mình trước, hắn cởi bỏ tất thảy những phụ kiện bên ngoài, bày biện thể hình nam tính cho cô xem với từng cơ bắp săn chắc và múi bụng cứng cáp. Chư Nhị chớp chớp hai mắt nhìn hắn, cả người cô nhỏ gọn dưới thân thể to lớn, cường trán của hắn.
Hạc Lập Duân lập tức chìm đắm vào đôi đồng tử mê người kia, hắn khom lưng, áp lên môi cô một nụ hôn mãnh liệt. Không cần khúc dạo đầu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hắn sôi máu ngoạm lấy cánh môi anh đào mọng đỏ của cô, ngấu nghiến và mơn trớn lớp thịt mềm mềm đó. Khắp miệng Chư Nhị ướŧ áŧ toàn là nước, cô nhanh chóng cùng hắn nhảy vào hố tình mị dục.
Hạc Lập Duân bắt đầu khởi động tay chân, những ngón tay thon dài của hắn nắm lấy từng cúc áo ngủ của Chư Nhị tháo gỡ. Cúc thứ nhất, cúc thứ hai rồi đến cúc thứ ba… chiếc áo ngủ sơ mi rớt xuống nền nhà. Chẳng mấy chốc thân thể ngọc ngà thiếu nữ đã hiện ra trước mắt hắn.
Chư Nhị chuẩn bị đi ngủ nên tất nhiên không có áo bảo hộ càng tiện lợi cho hắn hành động. Cặp ngực căng tròn, trắng trẻo đập vào con ngươi của hắn. Hắn nhanh nhảu dùng đôi bàn tay mạnh bạo sờ lấy bầu ngực nhấp nhô kia, không ngừng xoa nắn, nhào nặn tự do. Chư Nhị lần đầu tiên bị người khác chạm vào một trong những điểm nhạy cảm, cả người cô khẽ nhướng nhíu, vặn vẹo.
“Ưm…”
Hắn buông môi cô ra, tình tứ di chuyển từ cằm xuống cần cổ nõn nà. Gặm nhấm xương quai xanh của cô rồi tự khắc nhe răng cắn nhẹ vào các phần thịt mỏng nơi tư phương nhạy cảm như một cách đánh dấu chủ quyền, để lại chi chít vết đỏ mờ ảo.
Chư Nhị bị hắn làm cho tê đau, không kìm nổi mà bật ra thêm những âm thanh gợϊ ɖụƈ.
Đầu ngón tay hắn không an phận ri ri nhũ hoa bé nhỏ của cô, kế đến liền dùng miệng ngoáp trọn chiếc nhị hoa phớt hồng kia, vừa mυ"ŧ vừa cắn. Chư Nhị động tình rồi, bên dưới quần con từ khi nào đã vô thức chảy ào một chất dịch lỏng trong suốt, bết dính.
Mặt mũi cô đỏ ửng, khắp người đều nóng ran. Hạc Lập Duân cứ chậm rãi mà quyến rũ như vậy. Hắn luồn một tay xuống hạ thân bên dưới của cô, túm giữ quần Chư Nhị, chỉ trong vài giây đã kéo phăng vứt sang nơi khác. Sau đấy lần mò tìm đến nơi tư mật thám thú.
Ngón trỏ của hắn đứng trước cửa ra vào, nhẹ nhàng vuốt ve “cô bé” một cách ân cần lại làm Chư Nhị thêm phần ngượng ngùng, khí hư tiếp tục trào trục bám phải ngón tay hắn. Quan trọng rằng sau đó Hạc Lập Duân bỗng nhiên bật cười rất khẽ như thể đang trêu ghẹo cô. Chư Nhị nhìn hắn đùa cợt mình mà khóc không ra nước mắt. Hậm hực bĩu môi.
“Chú cười em!”
“Em nhạy cảm quá…”
Tiếp chiêu, hắn đưa ngón tay di sâu vào chốn tư mật, cảm nhận được có dị vật xuất hiện bên trong, cơ thể Chư Nhị gắt gao siết chặt. Lần đầu tiên nên bất cứ hành động ái ân nào từ hắn cũng khiến Chư Nhị căng thẳng, cô quàng tay ôm qua cổ hắn, bấu víu lên lưng hắn.
Hạc Lập Duân lại rất thích thú, cảm giác không hề tồi khiến hắn nôn nóng muốn để cấm vật của mình lút cán nơi này.
Nghĩ là làm, hắn vươn tay tháo bỏ thắt lưng trên hông mình giuộc qua một bên, song làm vài thủ thuật đơn giản cởϊ qυầи của bản thân ra để lộ hạ bộ to lớn.
Chư Nhị tròn mắt, giữa đêm tối vẫn đủ để cô nhìn thấy người anh em kia của hắn thật sự có kích thước rùng mình như thế nào.
Hắn lân la hạ bộ đặt vào giữa cung tách mở hai chân cô, dường như đã sẵn sàng xâm nhập vùng an toàn.
Chư Nhị có hơi lo lắng, cô cào nhẹ lưng hắn, nhỏ giọng thủ thỉ rất đáng thương: “Chú… em sợ… sẽ không đau chứ?”
Hạc Lập Duân xoa xoa hai má cô, hôn lên mi mắt cô một chiếc hôn dỗ dành: “Tôi sẽ nhẹ nhàng thôi.”
Vừa nói xong, hắn liền đem hạ bộ thô to đâm vào cô bé của cô. Cô bé nhanh nhạy co thắt, bó chặt lấy cấm vật của hắn. Sự ướt đẫm của kɦoáı ƈảʍ tìиɦ ɖu͙ƈ như hàng vạn chiếc miệng nhỏ liếʍ ɭáρ, thú tính đàn ông cố kìm nén bấy lâu cũng không giữ được nữa, đã muốn bộc phát hết cỡ.
“A!” Chư Nhị cảm nhận được một cơn đau dữ dội xuất phát từ chỗ ấy. Cơn đau tựa muốn xé tan da thịt cô khiến cô không khỏi rêи ɾỉ lại như vô tình tiếp nhiệt cho người đàn ông ấy.
Mười ngón tay của hắn và cô đan vào nhau. Hắn không nhanh không chậm đút dị vật sâu hơn muốn lút thủng lớp màиɠ ŧяiиɧ nữ bên trong cô bé của cô. Hắn càng di chuyển thì Chư Nhị càng dằn co, cả người cô ưỡn dậy, nơi đó se khít lại khó khăn.
“Ư… A! Chú… chú nhẹ một chút… hức! Em đau… quá!”
Hạc Lập Duân cũng trở nên bối rối, hắn vừa muốn khám phá nhiều hơn, vừa sợ sẽ làm cô đau đớn. Tuy vậy không thể đột ngột rút ra thế, giờ hắn tiến cũng chả được, lùi cũng chẳng xong. Chỉ có thể vuốt ve gương mặt cô, hôn hít trìu mến để xoa dịu cô.
“Em thả lỏng một chút, để tôi vào. Thêm tí nữa thôi.”
“Ưm…” Chư Nhị hai mắt giàn giụa, mặc dù từng nghe qua nhiều lời kể rằng lần đầu tiên sẽ không dễ chịu, nhưng cô cũng chẳng nghĩ nó có thể đau như vậy.
Lòng ngực cô phập phồng, hơi thở gấp gáp, điều tiết bản thân, cô cố thư giãn để hắn tiếp tục công việc.
Hạc Lập Duân nắm chặt tay cô ghì lên đệm sô pha, thúc thúc bàn toạ để hạ bộ liên tiếp ra ra vào vào, ma sát cùng cô bé. Thân thể Chư Nhị theo đó mà dịch chuyển nhịp nhàng lên xuống. Tiết tấu của hắn mạnh tới mức tưởng chừng cả ghế sô pha cũng rung lắc dữ dội.
“Á…! Ư… đừng mà… như vậy…” Hắn một lúc một khí thế, còn Chư Nhị không thể ngăn bản thân bật thốt mấy tiếng kêu đầy ám muội.
Khi ái ân đạt đến đỉnh điểm, lá chắn bị đâm vỡ, chảy nhẹ từ chốn mật thiên là huyết dịch đỏ thẫm tượng trưng cho sự trong trắng của người con gái. Đồng thời dịch chất màu đυ.c từ hắn trực tiếp tiến công, phụt thẳng vào cô bé của cô.
Hắn thở dốc, rồi mỉm cười dịu dàng, chạm môi cô đầm thấm: “Nghỉ ngơi một chút nhé?”
Chư Nhị bấy giờ đã mệt lử, cô gật đầu, ngửa gục lên cánh tay hắn. Sô pha đã không quá rộng càng giúp thân thể hai người được sát gần nhau hơn, từng thớ thịt mềm mịn hoà làm một.
Đêm nay còn rất dài…