Mặt Phí Thành Vương đen như đít nồi suốt cả chặng đường, không nói một câu với Lý Huyền San, lái xe qua hai chặng, Phí Thành Vương liền dừng xe bên vệ đường: "Xuống xe."
What? Lý Huyền San thực sự không thể tin vào tai mình! Phí Thành Vương đang đuổi cô xuống xe? Đi được nửa đường đã đuổi cô xuống xe sao?
Mùa đông trời rất nhanh tối, bên ngoài còn đang có tuyết rơi nữa, vậy mà một Phí Thành Vương lúc nào cũng phong độ, lịch sự một cách hoàn hảo lại đuổi cô xuống xe!
Phí Thành Vương vẫn không để ý đến cô mà chỉ mãi nhìn vào đống tuyết đọng bên đường, tay phải liên tục gõ lên vô lăng không theo một tiết tấu nào.
Ý nghĩa của cử chỉ này quá rõ ràng! Hiện tại anh rất khó chịu, không muốn nhìn cô thêm nữa.
Cảm thấy tự dưng mình lại bị sỉ nhục, Lý Huyền San cắn môi, cầm túi xách xuống khỏi xe, ngay cả lý do cũng không thèm hỏi.
Hà tất phải vớ phiền phức vào người chứ! Tự mình đa tình, đúng là buồn cười! Những cô gái bình thường như cô sao có thể hiểu nổi thế giới của những soái ca nhiều tiền, dù có hiểu được thì cũng chẳng trèo cao được!
Lý Huyền San vừa đặt chân xuống đất, xe của Phí Thành Vương liền lướt sát rạt qua người cô, gầm rú lao vυ"t đi, Lý Huyền San hoảng sợ nhìn lại, tâm trạng vô cùng tồi tệ!
Đồ khốn! Phí Thành Vương là đồ khốn kiếp! Cô thầm mắng trong lòng, mũi bỗng dưng chua xót.
Rốt cuộc cô đang ảo tưởng cái gì vậy? Rốt cuộc cô bị ngốc ở đâu rồi! Anh ta có Cố Tiên Thu, có thân phận cùng bối cảnh hiển hách thì cô là cái thá gì chứ! Chẳng qua cũng chỉ là một cuộc giao dịch, sau khi kết thúc sẽ là đường ai nấy đi, có gặp thì cũng chỉ là người lạ từng quen mà thôi!
Phí Thành Vương nhìn bóng hình ngày càng mờ nhạt của Lý Huyền San trong kính chiếu hậu cho đến khi nó hoàn toàn biến mất.
Anh lái xe nhanh như vũ bảo, hạ kính xe xuống hết cỡ. Gió mùa đông lạnh thấu xương thổi phần phật vào bên trong nhưng vẫn không áp chế được tâm trạng đang rối như tơ vò của anh.
"Dực, ra ngoài làm một ly đi." Phí Thành Vương vừa gọi điện thoại vừa dẫm mạnh phanh khiến lốp xe ma sát với mặt đường tạo ra âm thanh chói tai.
Trong quán bar mờ mờ ảo ảo, Phí Thành Vương rót một ly rượu mạnh và nhìn chằm chằm vào khung ảnh trên tường với đôi mắt trống rỗng.
"Phù, cậu đã sa vào con đường suy đồi rồi sao?" Giang Phiên khoác chiếc áo trên vai, cợt nhả tiêu sái lại gần Phí Thành Vương và thổi vào mặt anh.
Phí Thành Vương bất động, cũng không nói gì mà chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Phiên.
Giang Phiên thu lại năm ngón tay đang chụp trên vai Phí Thành Vương, cười tủm tỉm với dáng vẻ lả lơi: "Cậu nhìn tôi “trìu mến” như vậy làm gì? Đổi gu rồi hả?"
Phí Thành Vương cuối cùng cũng chịu không nổi, quơ lấy chai rượu trên bàn giả bộ muốn đập vào đầu anh ta.
"Được rồi được rồi, tôi sai rồi!" Giang Phiên nhảy vội sang một bên tránh: "Phí soái ca hôm nay làm sao vậy, sao lại tìm tôi đi uống rượu thế này?"
"Uống đi, đừng nhiều lời vô nghĩa như vậy." Phí Thành Vương rót đầy ly, đưa cho Giang Phiên.
Giang Phiên hồ nghi nhìn chai rượu đã cạn nửa trước mặt Phí Thành Vương: "Thành Vương, cậu lạ quá nha! Chẳng phải cậu luôn tự xưng mình là người có năng lực kềm chế nhất, xưa giờ không thích uống rượu sao? Thế nào mà tôi còn chưa tới, cậu đã uống hết nửa chai rồi? Cậu đã bị cái gì kích động vậy?"
Phí Thành Vương nhìn chằm chằm rượu màu vàng nhạt trong chai, cũng chẳng thèm trả lời Giang Phiên.
Giang Phiên vòng quanh Phí Thành Vương mấy vòng, càng quan sát càng thấy cơn bộc phát này của anh rất lạ: "Tôi không hề nghe công ty của cậu bị phá sản? Cậu uống rượu với tâm trạng phiền muộn như vậy? Chẳng lẽ, Tiên Thu đã vứt bỏ cậu để chạy theo tên trai trẻ nào khác rồi?"
"Cậu còn nói nhảm nữa thì cút cho tôi!" Phí Thành Vương chán nản nhìn Giang Phiên, tâm trạng của anh giờ phút này rất tệ.
Giang Phiên nói rất đúng, anh luôn tự xưng mình là người rất biết cách kiềm chế, vui mừng giận hờn đều không hiện ra mặt. Nhưng hôm nay, anh lại vì Lý Huyền San mà xử lý một quản lý cấp cao quan trọng. Từ khi nào Lý Huyền San lại quan trọng với anh như vậy chứ? Quan trọng đến mức có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của anh?
Phí Thành Vương ngửa đầu tiếp tục uống cạn ly rượu. Anh thật sự rất ghét cái cảm giác mất khống chế này. Rất là ghét.
Anh khinh bỉ chính mình vì đã không thể tự kềm chế, với anh ta mà nói, như vậy chẳng khác gì một tên đần độn. Nhưng hôm nay, anh lại mất kềm chế vì một người phụ nữ, một người phụ nữ mà anh quen chưa tới một tháng!
Sống 31 năm trên đời, Phí Thành Vương lần đầu tiên cảm thấy thất vọng về chính mình.