Cửa phòng đột nhiên bị một lực lớn đẩy ra, Lý Huyền San còn chưa kịp phản ứng, một đám người đã xông vào.
Ống kính dài ngắn, ánh đèn chớp liên tục, chiếu vào khiến cho hai mắt Lý Huyền San đau nhức, vừa rồi có giằng co nên chăn bị rơi xuống dưới giường, cô chật vật che lại ngực, trong lúc bối rối lại không tìm thấy thứ gì có thể che đi.
Một chiếc áo khoác đen được ném tới, Lý Huyền San cảm kích nhìn người đàn ông bên cạnh, lại thấy anh vốn không nhìn đến mình.
Anh nhàn nhã mà kiêu ngạo đứng đó, mặc dù chỉ quấn một chiếc khăn tắm trên hông nhưng loại toát ra khí chất ngạo mạn như vua một nước.
"Phí Thành Vương! Thả bạn gái tôi ra! Anh là tổng giám đốc của Hoa Thuấn thì sao? Có tiền thì có thể tùy tiện bắt nạt người khác à?" Đàm Dương lao ra từ trong đám phóng viên, vẻ mặt cực kỳ tức giận.
Lý Huyền San nhìn chằm chằm Đàm Dương, mắt mở to, trong lòng tràn ngập sự kinh ngạc, bị sỉ nhục và tức giận.
Thì ra, kịch hay này đã được Đàm Dương chuẩn bị sẵn! Thì ra, cô chỉ là mồi nhử! Đây vốn là cái bẫy mà Đàm Dương và đám phóng viên kia bày ra!
Mặc dù cô cố gắng kìm nén lại, nhưng hai hàng lệ vẫn chảy xuống. Cô muốn mắng chửi, nhưng cổ họng như bị nghẹn đến nỗi không phát ra được âm thanh.
Lý Huyền San lấy áo khoác che kín người, bước từng bước chậm rãi đến gần Đàm Dương.
Biểu cảm trên mặt cô quá thê thảm, các phóng viên đều sợ đến quên nhấn nút play, cùng nhau lui về sau một bước.
Đàm Dương lại thay đổi thành vẻ mặt đau lòng, vươn tay về phía cô: "Huyền San, đừng sợ, anh sẽ..."
"Bốp!" Một bạt tai hung hăng rơi trên mặt Đàm Dương, Lý Huyền San cắn chặt môi, không muốn để cho mình bật khóc thành tiếng.
Đây chính là người bạn trai tốt nói rằng đợi cô tốt nghiệp thì sẽ kết hôn với, người mà nói sẽ đối tốt với cô cả đời!
Cái tát này cực mạnh, Đàm Dương bị đánh đến nổ đom đóm mắt, cảm thấy mũi chảy ra một dòng chất lỏng âm ấm, lấy tay chạm vào thì phát hiện là máu mũi.
Anh ta bối rối lau máu mũi, còn định kéo lấy cánh tay Lý Huyền San.
"Đừng đυ.ng vào cô ấy." Người đàn ông cao lớn quấn khăn tắm chặn lại Đàm Dương, kéo Lý Huyền San ra sau lưng mình: "Dám động vào vợ chưa cưới của tôi thử xem?"
Vợ chưa cưới? Các phóng viên nhìn nhau, ánh đèn lại bắt đầu lóe lên.
"Phí Thành Vương! Không phải anh đã sớm đính hôn với Cố Tiên Thu, cô chủ của Bất động sản Lâm thị rồi hay sao? Lý Huyền San thành vợ chưa cưới của anh từ lúc nào? Cô ấy là bạn gái của tôi! Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra!" Đàm Dương có hơi luống cuống, cảm thấy tình hình bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát của bản thân.
Lý Huyền San nhìn người đàn ông cao lớn đứng chắn trước mặt mình, cô có cảm giác vô cùng an toàn.
Phí Thành Vương, thì ra anh tên là Phí Thành Vương.
Phí Thành Vương liếc Đàm Dương một chút rồi thản nhiên nói: "Lý Huyền San là bạn gái của anh? Anh hỏi cô ấy đi, xem cô ấy có thừa nhận không."
Lý Huyền San nhìn lại về phía Đàm Dương, gương mặt anh tuấn của anh vẫn còn vương vệt máu mũi còn sót lại, trông rất buồn cười, cũng khiến người ta thấy buồn nôn.
Đây chính là người đàn ông mà cô yêu bốn năm ư? Cô không biết rốt cuộc anh ta có mục đích gì mà lại ném cô ra ngoài làm mồi dụ, để đối phó với người tên Phí Thành Vương này. Nhưng cô có thể xác định một việc: Đàm Dương chưa từng yêu cô!
Tim đau đến như bị xé thành từng mảnh. Chẳng lẽ những điều trong quá khứ đều là giả? Lời thề nóng bỏng còn vang bên tai, chỉ chớp mắt, tất cả ngọt ngào đều bị anh phá tan thành mây khói!
Nước mắt không kìm được lại dâng lên. Lý Huyền San hắng giọng, liều mạng đè nén lại âm thanh của mình: "Thành Vương, người đàn ông này là ai? Em không biết! Anh nhanh bảo bọn họ đi đi! Buổi tối đang yên đang lành lại bị bọn họ phá hoại, đúng là đáng ghét!"
Bàn tay cô lạnh buốt, run rẩy kéo cánh tay của Phí Thành Vương, cô thật sự sợ mình sẽ không kiên trì nổi mà ngã khuỵu xuống đất.
Các phóng viên quay qua nhìn nhau, đều có cảm giác muốn ngất xỉu rồi.
Trước đó Đàm Dương thông tin với bọn họ là tổng giám đốc Hoa Thuấn chơi đùa với nữ sinh trong khách sạn, còn cho bọn họ mỗi người sáu trăm triệu, bảo bọn họ tới đây bắt gian tận giường.
Vụ bê bối của tổng giám đốc Hoa Thuấn tuyệt đối sẽ được đưa lên trang nhất! Huống chi còn được một khoản phí sáu trăm triệu kếch xù, có kẻ ngu mới không tới! Mặc dù tổng giám đốc Hoa Thuấn không phải người dễ đắc tội vào, nhưng sáu trăm triệu cũng khiến cho một bộ phận nhỏ phóng viên bí quá hóa liều.
Ai ngờ khi đến lại là cảnh tượng này?
"Nghe rõ chưa? Cút hết ra ngoài cho tôi!" Vẻ mặt Phí Thành Vương lạnh lùng, giọng điệu mặc dù vẫn bình thường nhưng lại khiến cho người ta cảm nhận được sự nguy hiểm.
Lý Huyền San không khỏi nhìn anh một cái. Lòng dạ của người đàn ông này thực quá sâu, đối mặt với nhiều ống kính mà anh vẫn bình tĩnh được như vậy.
Các phóng viên đều vội vàng rút lui, nhân tiện kéo theo cả Đàm Dương đang không cam tâm tình nguyện đi cùng.
Căn phòng yên tĩnh trở lại. Phí Thành Vương không nhìn cô mà đi thẳng tới ghế sô pha bên giường, cầm lấy áo sơ mi bắt đầu mặc lên.
Lý Huyền San nhìn cơ bụng trần trụi cường tráng của anh, đột nhiên hoảng hốt.
Cô tìm tới áo lông ở góc tường, vội vàng mặc lên, cũng cởϊ áσ khoác ra trả cho anh: "Anh... anh Phí, cảm ơn anh cho mượn áo khoác."
Phí Thành Vương dùng một tay cài nút áo, một tay nhận lấy áo khoác.
Nhung cừu đen càng làm nổi bật lên ngón tay thon dài mạnh mẽ của anh, làn da màu lúa mạch bóng loáng mà khỏe mạnh. Móng tay được cắn ngắn, sạch sẽ gọn gàng.
Phí Thành Vương nhận lấy áo khoác, cầm lấy quần dài trên ghế, tư thế kia không hề có ý tránh né Lý Huyền San.
Bầu không khí quá lúng túng này là sao?
Mặt Lý Huyền San đỏ lên: "Vậy, tôi đi trước. Tạm biệt!"
"Hay là chúng ta làm một giao dịch đi?" Phí Thành Vương dừng lại động tác, nhìn về phía Lý Huyền San.
Lông mày anh thấp, lại rậm, đôi mắt giấu trong bóng lông mày, lộ ra vẻ u ám, thần bí.
"Bảo tôi giả làm vợ chưa cưới của anh sao?" Lý Huyền San lập tức phản ứng lại, hỏi: "Không phải vừa rồi đã diễn rồi à?"
"Không, vợ chưa cưới thật sự. Ngày mai sẽ tuyên bố tin đính hôn, một tháng nữa sẽ kết hôn."
Phí Thành Vương trả lời một cách hời hợt, dáng vẻ như nắm chắc phần thắng trong tay vậy.
Lý Huyền San hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào mắt Phí Thành Vương: "Anh chắc chắn là tôi sẽ đồng ý với anh như vậy sao?"
"Cô không hận tên đàn ông kia à? Tôi cho cô một cơ hội trả thù anh ta." Giọng nói của Phí Thành Vương đầy từ tính, êm tai, Lý Huyền San lại âm thầm kinh hãi.
Khó trách vừa rồi anh dám nói "Lý Huyền San là bạn gái của anh? Anh hỏi cô ấy đi, xem cô ấy có thừa nhận không". Lời này thể hiện rõ anh đã nắm chắc được tâm tư của cô.
Tâm tư kín đáo, sức quan sát mạnh, giỏi lợi dụng nhược điểm của người khác. Trong lòng Lý Huyền San yên lặng xét Phí Thành Vương vào hàng ngũ "đàn ông xấu".
"Chỉ có danh nghĩa vợ chồng trên pháp luật, tôi sẽ không đυ.ng vào cô. Ngoại trừ việc nhất định phải ở nhà của tôi trước tân hôn ba tháng, những việc khác, cô hoàn toàn tự do, thậm chí có thể tìm bạn trai." Giọng điệu của Phí Thành Vương cực kỳ chắc chắn: "Cô hẳn phải biết nếu không làm như vậy thì hai chúng ta đều sẽ thân bại danh liệt."
Đúng vậy! Ai sẽ tin cô bị bạn trai hãm hại? Một người phụ nữ ăn mặc quần áo không đủ che thân và một người người đàn ông chỉ quấn khăn tắm, đêm khuya cùng ở một phòng, ai sẽ tin là bọn họ trong sạch?
Lý Huyền San chỉ cảm thấy đầu đau đến muốn nứt ra.
Phí Thành Vương nhìn dáng vẻ buồn rầu của Lý Huyền San, khóe môi hơi nhếch: "Cho cô một buổi tối để suy nghĩ."
Nói xong, anh đưa cho Lý Huyền San một tấm danh thϊếp: "Suy nghĩ kỹ rồi thì gọi cho tôi."
Lý Huyền San sẽ gọi cho anh, anh không nghi ngờ gì chuyện này cả.