Lý Huyền San đứng trước cửa sổ, từ khe hở của tấm rèm nhìn Đàm Dương đang đứng dưới làn mưa, người đàn ông mà cô từng yêu sâu đậm, bây giờ lại làm cô cảm thấy vừa xa vời vừa xa lạ...
Anh yêu cô không? Không, anh không yêu cô. Nếu yêu, sao lại có thể tự tay đẩy cô lên giường của người đàn ông khác chứ? Tình yêu của cô và anh chỉ là một trò hề.
Lý Huyền San kéo màn lại, cầm điện thoại lên tự gọi điện thoại cho di động của cô.
Phí Thành Vương vừa mới chạy được nửa đường, nghe thấy chỗ ghế ngồi có tiếng chuông điện thoại văng vẳng. Dừng xe lại xem thử, ngay chỗ ghế ngồi có một cái điện thoại rất lạ, đời máy khá cổ, trông cũng rất cũ kỹ.
Phí Thành Vương nghe máy: “Alo?”
“Alo, tôi là Lý Huyền San đây. Có phải điện thoại của tôi đã để quên trong xe anh không? Anh đã đi xa chưa?”
Lý Huyền San hơi lo lắng, trong điện thoại có mấy tấm hình sεメy của cô, là Triệu Vy Vy đùa giỡn nhất quyết chụp cho cô, cô rất lo Phí Thành Vương sẽ nhìn thấy.
“Tôi quay về đưa cho cô.” Phí Thành Vương nói xong, định cúp máy, cũng không biết nhấn sai nút nào, trên màn hình điện thoại đột nhiên hiện lên một tấm ảnh.
Khung cảnh hình như là ký túc xá trong trường đại học, Lý Huyền San mặc áo ngực và qυầи ɭóŧ, đang cười cười vươn tay về phía màn ảnh.
Độ phân giải cùi bắp thế này mà vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng da thịt trắng nõn non mềm của cô, hai thứ tròn trịa kia làm áo ngực cong lên một độ cong mượt mà, từ phần eo dọc xuống phía dưới, đường cong mượt mà phập phồng, tràn ngập sức sống của con gái thuở thanh xuân.
Trên bức ảnh, cô cười vô cùng vui vẻ, thoải mái, giống hệt như một đóa hoa tươi nở rộ dưới ánh mặt trời.
Phí Thành Vương chưa bao giờ nhìn thấy Lý Huyền San như thế này. Tuổi trẻ và nụ cười của cô giống như một chùm ánh sáng ngời ngời, chói đến mức anh phải hơi híp mắt lại.
Cố kềm cảm xúc muốn tiếp tục xem những tấm khác, Phí Thành Vương bỏ điện thoại vào túi áo, đang định quay đầu xe.
Điện thoại trong túi áo lại reo lên.
“Alo, tổng giám đốc Phí, anh không cần quay về trả đâu, quần áo của anh ướt hết rồi, nhà tôi cũng không có đồ cho anh thay, anh chạy về nhà thay quần áo nhanh đi, ngày mai tôi tự đến lấy điện thoại là được. Anh đừng để bản thân bị cảm.”
Lý Huyền San nói vô cùng chân thanh, Phí Thành Vương không biết khóe môi của anh đã hơi cong lên, anh hơi dừng một chút, mới trả lời một chữ: “Ừ.”
Đầu dây bên kia, Lý Huyền San hơi lắp bắp nói: “Ừm... Anh đừng có nghịch điện thoại tôi đó!”
Phí Thành Vương không nói gì, anh đột nhiên rất tò mò, nếu Lý Huyền San biết anh đã từng xem hình riêng tư của cô rồi thì cô sẽ có phản ứng như thế nào.
Lý Huyền San hiểu lầm sự yên lặng của Phí Thành Vương, nhanh chóng giải thích: “Không phải tôi đang nghi ngờ nhân phẩm của anh, tôi biết anh là một người lịch thiệp, sẽ không đυ.ng chạm lung tung vào đồ vật người khác, nhưng... nhưng mà...” Lý Huyền San nghẹn lời, cô cũng không thể nói với Phí Thành Vương là trong điện thoại có ảnh bán khỏa thân của cô đúng không?
Phí Thành Vương đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ: “Trong điện thoại có ảnh của cô? Là loại ảnh khá riêng tư sao?”
“A! Có phải anh đã xem điện thoại của tôi rồi không!!” Lý Huyền San kinh ngạc hô lên: “Phí Thành Vương! Anh mau trả điện thoại cho tôi! Anh ở đâu! Tôi lập tức gọi taxi đến đó ngay!”
Phí Thành Vương mỉm cười: “Đừng hốt hoảng như thế, tôi chỉ mới xem một tấm mà thôi.”
“Phí Thành Vương! Anh! Anh thật thiếu giáo dưỡng! Tôi còn tưởng anh là một người lịch thiệp! Sao anh có thể nghịch điện thoại của tôi!” Lý Huyền San thẹn quá hóa giận.
Phí Thành Vương nhướng mày: “Tự nó nhảy ra. Tôi phải nhìn một lúc lâu mới biết người trong ảnh là cô.”
Nhìn một lúc lâu! Lý Huyền San xấu hổ muốn ngất xỉu. Phí Thành Vương nhìn chằm chằm vào ảnh chụp sεメy của cô một lúc lâu!
“Phí Thành Vương! Anh ở đâu!” Lý Huyền San rống lên vào trong điện thoại, lỗ tai chỉ nghe được tiếng tút tút, đã bị cúp ngang. Lại gọi lần nữa, tắt máy luôn rồi!
Tuy rằng có thể là do hết pin, nhưng Lý Huyền San vẫn tức tới mức dạo vòng vòng quanh phòng, Phí Thành Vương đang chết! Lại dám nhìn lén ảnh chụp của cô!
Không lễ phép gì cả! Không có giáo dưỡng gì cả! Thật đáng ghét!