Chương 15
- Đang xem cái gì? - hắn từ đằng sau đi tới ôm lấy cô, ánh mắt liếc qua tấm thiệp trên tay cô
- Họp lớp?
Cô gật đầu
- Nếu không muốn thì không cần đi
- Không, tôi muốn xem cô ta giở trò gì!
- Cô ta?
- Ừm! Bạn thân ... cũ!
________
- Nhớ cẩn thận! - hắn dịu dàng nhắc nhở cô, nếu không phải có việc gấp, hắn tuyệt đối không để cô đi một mình gặp cô ta- Bạch Kỳ
Cô nói, Bạch Kỳ vốn là bạn thân của cô từ hồi cấp 3. Cô vốn rất tin tưởng cô ta, cô ta bề ngoài đối xử với cô rất tốt, nhưng thật ra Bạch Kỳ đối với cô vô cùng ghen ghét, đố kỵ.
Cho tới khi, cô quen một nam sinh cùng lớp, hai người có tình cảm với nhau. Cô ta lập tức trở mặt
Bạch Kỳ phải lòng nam sinh đó vì cậu là mẫu soái ca hoàn hảo trong lòng các cô gái. Vì vậy chuyện tình cảm của cô và cậu bạn đó chưa đi tới đâu cô ta đã trở mặt, bắt tay với mấy đứa con gái trong lớp dùng mọi thủ đoạn hãm hại cô.
Cậu bạn đó hiểu lầm cô, Bạch Kỳ nhân cơ hội đó nhảy vào giữa bọn họ.
________
Cô gật đầu rồi bước lên xe
Còn cách nhà hàng một đoạn, cô nói với tài xế:
- Bác cho cháu xuống ở đây!
- Nhưng cô chủ!
- Không sao đâu ạ!
Cô mỉm cười rồi bước xuống
Lần này mời cô đi họp lớp, e rằng cô ta hôm trước gặp cô ăn mặc giản dị đi vào chợ, lại nghe tin đồn cô sống không được tốt, bày trò hạ thấp cô đây mà
Được, cô ta muốn chơi, cô chơi với cô ta
________
Cô bước vào nhà hàng, mọi người đã tới gần hết, cô cười nhẹ rồi tìm một chỗ trống ngồi xuống. Một vài bạn cũ thấy cô liền đi tới vui vẻ trò chuyện
Trước kia quan hệ của cô với mọi người không được tốt, bọn họ đều vì hoàn cảnh của cô mà xa lánh cô, một vài bạn học muốn bênh vực cô, liền bị lườm nguýt đủ kiểu.
Tuy nhiên, bây giờ bọn họ đều đã lớn, cũng không còn sợ bị cô lập như trước, họ không ngại tới bắt chuyện với cô, cùng cười nói vui vẻ.
Bạch Kỳ cô ta tới sau cùng, kênh kiệu bước vào nhà hàng, cô ta đi cùng một người đàn ông nhìn qua có vẻ là người giàu có.
- Bạch Kỳ tới rồi sao?
- Aida! Bạn trai của cậu thật là hào phóng, mời cả lớp chúng ta đi ăn ở nhà hàng sang trọng như vậy
- Đúng vậy ! đúng vậy!
Bạch Kỳ khoanh tay cười nhạt. Khuôn mặt lộ rõ vẻ tự đắc.
- Chỉ là bữa tiệc nhỏ, mọi người không cần khách sáo!
Mọi người vui vẻ ăn cơm, ai cũng hào hứng khoe cuộc đời, công việc, gia đình của mình.
Cô chỉ im lặng ăm cơm không nói gì.
Bạch Kỳ đưa mắt nhìn một cô gái, cô ta hiểu ý gật đầu
- Ngọc Nhi! Sao cậu im lặng vậy?
Mọi người cũng hùa theo quay lại hỏi cô
- Ngọc Nhi! Lâu quá không gặp cậu!
- Cậu có bạn trai chưa?
Cô lắc đầu.
- Hai mấy tuổi rồi mà chưa có bạn trai sao?
- Ừ! Nhưng tớ có chồng thôi!
- Há? Vậy bây giờ cậu làm nghề gì?- Một bạn nữ khác hỏi
- Tớ thất nghiệp!
- Ồ...
Bạch Kỳ nhếch môi cười
- Vừa hay công ty chồng tôi đang cần người dọn vệ sinh. Cô có muốn.. - Bạch Kỳ tốt bụng gợi ý
- Thật sao? - Cô giả vờ vui mừng- nhưng không được rồi! chồng tôi không cho tôi đi làm!
- Vậy chắc lương chồng cậu cao lắm! Có thể để câu nhàn nhã hưởng thụ- Một bạn gái lên tiếng
- À! Thật xin lỗi, chồng tôi không có lương!
Cô cười nhẹ, hắn đúng là không có lương, hắn đem tiền đi trả lương cho người khác, còn bao nhiêu giữ lấy sài tạm.
Bạch Kỳ nghe vậy cười thỏa mãn. Mọi người cũng cười theo
- Đủ rồi! Có gì đáng cười chứ! - Cô gái ngồi cạnh cô bực mình lên tiếng
- Thật không ngờ nhiểu năm như vậy cậu vẫn không thay đổi chút nào! - Bạch Kỳ giễu cợt
-Ừ! Vẫn không đê tiện như cậu! - cô nhẹ nhàng đáp, tiện tay cầm cốc nước cam trên bàn uống một ngụm
- Cô! - Bạch Kỳ tức giận đập bàn
- Tôi làm sao?
- Mong cô cẩn trọng lời nói! -Chồng cô ta bênh vực cô ta
- Được rồi! mọi người bình tĩnh !
Bạch Kỳ nén giận kéo chồng mình ngồi xuống.
- à phải rồi! Chồng cậu làm gì vậy Kỳ Kỳ? - Một anh chàng lên tiếng hỏi
- Chồng tớ á? Anh ấy là giám đốc của công ty X! - Bạch Kỳ tự hào khoe mẽ, mắt lướt qua cô
- A ! đó có phải chi nhánh của tập đoàn Vương Thị đứng đầu là Vương Minh Khang hay không?
- Đúng vậy!
- Thật sao! - mấy người ngồi cạnh Bạch Kỳ không khỏi suýt xoa.
Có người còn hào hứng kể về Vương thị, rằng đó là tập toàn vô cùng phát triển, doang thu vô cùng lớn, lại thêm tổng giám đốc đẹp trai tài giỏi....
Bỗng nhiên Bạch Kỳ lên tiếng
- Tớ nghe nói Vương Minh Khang đó! Bị yếu sinh lý
Phụt
-Khụ ... Khụ...!
Cô ta vừa dứt lời! Cô lập tức phun toàn bộ nước cam lên bàn. Yếu sinh lý? Này, tối hôm qua... nghĩ đến đây cô bất giác nóng bừng mặt
- Cậu không sao chứ?
Cô khó khăn lắc đầu.
Tin tức Bạch Kỳ đưa ra làm mọi người bàn tán không thôi, hại ai đó hắt xì liên tục trong phòng họp
- Tổng giám đốc anh không sao chứ?
- Không sao... hắt xì...!
________
- Thật sao?
- Đúng vậy! tôi nghe nói anh ta gần ba mươi tuổi rồi mà chưa có bạn gái! Hơn nữa cũng không gần nữ sắc- Bạch Kỳ nói, những điều này là do chồng cô kể, cô ta cũng không phải nói bừa.
Được rồi, cô không nói nữa.
Bạch Kỳ đang hào hứng kể chuyện khoe khoang thì một nhân viên phục vụ tiến đến
- Xin hỏi vị nào là Dương tiểu thư ạ?
- Là tôi! - cô đứng lên
Nhân viên phục vụ mỉm cười tiến về phía cô
- Thưa cô! Có người muốn nói chuyện với cô!- vừa nói nhân viên vừa đưa điện thoại cho cô
- Cám ơn!
Cô nhận lấy điện thoại từ nhân viên phục vụ, chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói tức giận truyền tới
- Em giỏi lắm! Dám không nghe máy của tôi!
Cô giật mình vội kiểm tra thì thấy hơn 20 cuộc gọi nhỡ từ hắn
- A! Xin lỗi! Tôi không để ý!
- Em có sao không? - hắn lo lắng hỏi, dù sao cô tuy bề ngoài lạnh nhạt nhưng bên trong vô cùng ngây thơ có chút... ngốc . Hắn lo cô bị Bạch Kỳ bắt nạt
- Không sao! Anh không cần lo!
- Được rồi! Lát tôi qua đón em!
Cô ừ một tiếng rồi tắt máy, mang điện thoại trả cho nhân viên
- Cậu vừa nói chuyện với ai vậy?
- À! Không có gì!
Sau khi ăn xong, mọi người rủ nhau tới quán bar gần đó tụ tập, Bạch Kỳ là người đề nghị
- Xin lỗi nhưng tôi về trước! - cô cầm túi xách lên chuẩn bị đi về
Bạch Kỳ khinh thường lên tiếng
- Cô đi cùng mọi người đi! hôm nay tôi mời mà! Cô không cần lo!
- Thôi bỏ đi! Cô ta không hợp với những nơi sang trọng như vậy đâu! - một cô gái chanh chua lên tiếng
- Tôi đi trước đây! -cô nhàn nhạt nói một câu rồi đi ra quầy thanh toán, lấy thẻ ra
- Ôi kìa! Để tôi, Hôm nay tôi mời mà! - Bạch Kỳ cong đôi môi đỏ mọng rút thẻ đưa cho nhân viên
Nhân viên mỉm cười nhìn hai người
- Thưa quý khách! Tiền đã được thanh toán rồi ạ!
- Sao cơ? - Bạch Kỳ hỏi lại
- Là ai vậy? - mấy người phía sau cũng hiếu kỳ
- Là chồng của Dương tiểu thư ạ!
- Chồng của Ngọc Nhi? Là ai? - một bạn học hỏi
-Là tôi!
Một bóng dáng cao lớn đi vào. Cất giọng lành lung
- Vương thiếu! - nhân viên cúi đầu chào
Vương thiếu? Vương Minh Khang?Thôi xong rồi!
Những người khác nghe vậy cũng không khỏi sock, Đặc biệt là chồng Bạch Kỳ, anh ta ú ớ không nói được câu nào
Thôi xong rồi!
Bạch Kỳ không tin cô ta nhìn người đàn ông gọi là Vương thiếu trước mặt. Sau một hồi lại nhếch môi chế giễu:
- Chồng của cô thế mà lại bị yếu sinh lý! Có tiền thì sao chứ? Cũng không làm gì được
Cô ta nói một hồi, vì đố kỵ mà hoàn toàn quên người đàn ông trước mặt là ai, cũng quên chồng mình là cấp dưới của hắn.
Chồng cô ta nhìn khuôn mặt đen xì của hắn, mặt mày tái mét, vội ngăn vợ mình. Cô ta cũng ý thức được lời mình, bỗng chốc sợ hãi. Những người có mặt cũng sợ thay cô ta
Ngay cả cô cũng sợ tới đứng không vững
Hắn nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Vừa tới đón vợ yêu về, trước là nghe cô bị người ta giễu cợt, vừa ra mặt lại bị tạt cho một gáo nước lạnh
- Cô. nói. cái. gì?
Hắn gằn từng chữ một.
- Chúng ta mau về thôi!
Cô vội vàng kéo hắn đi, cô chỉ muốn cho Bạch Kỳ biết cô hiện tại sống tốt như thế nào, muốn cho cô ta biết, cô không còn là đứa con gái im lặng để cho cô ta năm lần bảy lượt hãm hại
Cô không muốn có án mạng xảy ra.
Thật vất vả kéo hắn ra xe, cô liền giục tài xế chạy nhanh một chút. Nhìn khuôn mặt tức giận của hắn liền che miệng cười
- Em cười cái gì?
- Khụ... Không có!
- Em được lắm! - Hắn đen mặt nhìn cô
Cô thấy hắn nhìn mình như vậy liền muốn khóc.
Ánh mắt này là...
Hắn đột nhiên rút điện thoại gọi cho thư ký
Cô thầm nghĩ chồng cô ta coi như xong đời rồi, không bị đuổi việc cũng bị hành tới không sống nổi.
___________
Chap này viết dài bù cho thời gian qua mình ra chap chậm nha, thi xong rồi mình sẽ chăm chỉ trở lại và sớm hoàn truyện này <3Mong mn vẫn tiếp tục ủng hộ ^^