Võ Tiểu Đức thấy nam tử đeo mặt nạ xám im lặng cũng không buông tha hắn, nhìn chằm chằm nam tử đeo mặt nạ xám, khẽ nói: "Dường như ngươi rất bất mãn với ta thì phải?"
Nam nhân lặng yên trong một cái chớp mắt, sau đó đột nhiên bộc phát ra một tiếng cười cởi mở, cao giọng nói: "Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên, ta chỉ có chút bản lĩnh mèo ba chân, sao dám đánh với ngươi?"
Nam tử đeo mặt nạ xám thầm nghĩ, phải để hắn gia nhập đoàn đội!
Đoàn đội cấm chỉ chém gϊếŧ lẫn nhau, đây chẳng khác nào một loại bảo hộ cho chính bản thân mình!
"Không phải vừa rồi ngươi rất huênh hoang sao? Hay là chúng ta đánh một trận, lấy sinh tử làm kết quả. Chỉ cần như vậy thì còn sống cũng thanh tịnh, chết cũng thanh tịnh." Võ Tiểu Đức nói.
Nam tử kia liên tục khoát tay, cười làm lành nói: "Không dám, không dám, ngươi đại nhân đại lượng, chớ so đo với ta. Về sau có chuyện gì cứ việc phân phó."
Võ Tiểu Đức thấy tốt thì lấy, không tiếp tục ép hắn nữa.
Dù sao mình hoàn toàn không biết những người này có bản lĩnh gì. Vạn nhất thật sự phải đánh nhau thì chính mình chỉ có thể lập tức biến thành quạ đen bay đi.
Hơn nữa không nhất định có thể bay đi.
Võ Tiểu Đức không biết, đám người thấy hắn buông tha cho nam tử đeo mặt nạ xám kia, trong lòng mọi người đều sinh ra chút hảo cảm với hắn.
Dù sao thì hắn mới là người mới đang trong quá trình tiếp nhận xét duyệt.
Vừa lên đến đã nhằm vào thành viên lão thành thì cũng có chút quá phận.
Trong lòng những người khác cũng bắt đầu sinh ra cảm giác khó chịu. Nhưng bây giờ Võ Tiểu Đức lại không có ý định truy cứu, lại cũng đã chứng minh thực lực của mình, hiện ra phong phạm của cao thủ.
Mọi người cũng có chút hài lòng.
"Còn có một vấn đề cuối cùng. Để ta hỏi đi, mọi người có ý kiến gì không?" Tiêu Bạch Hồng nhấc tay nói.
Không ai lên tiếng.
Đó chính là đồng ý.
"Ngươi hỏi đi." Bóng đen gật đầu nói.
Tiêu Bạch Hồng mỉm cười nói: "Võ Tiểu Đức, vừa rồi ngươi đã phô bày đầy đủ thực lực."
Hắn nhìn tên nam tử đeo mặt nạ đang ủ rũ một chút, sau đó lớn tiếng nói: "Ngươi có muốn chung một tổ với ta không? Về sau khi nhận nhiệm vụ thì chúng ta sẽ chung một tổ, ngươi thấy sao?"
Đây là đang giúp Võ Tiểu Đức.
"Đương nhiên là đồng ý, ta cảm thấy chúng ta rất hợp nhau." Võ Tiểu Đức không chút nghĩ ngợi nói.
Khi Võ Tiểu Đức trả lời xong, con rối kia lập tức mở miệng nói:
"Nói thật! Nói thật!"
"Ha ha ha, tốt. Về sau chúng ta chính là huynh đệ!" Tiêu Bạch Hồng vô cùng hài lòng cười to nói.
Dị biến phát sinh!
Cạch ——
Một tiếng vang thật lớn, trong hư không xuất hiện một chiếc đèn vô cùng chói mắt, nó cấp nhanh chóng hóa thành nửa ngôi sao, lơ lửng trên đỉnh đầu Tiêu Bạch Hồng.
Vong Linh Chi Thư cũng theo đó lật ra:
"Ngươi lại nhận được một chút tán thưởng từ Tiêu Bạch Hồng."
"Độ tán thành hiện tại: Nửa sao."
"Bản thư đã hoàn thành một lần cộng minh với Tiêu Bạch Hồng, cũng dựa theo độ tán thành rút lấy vật có giá trị từ trên người hắn."
"Ngươi thu được kỹ nghệ của Tiêu Bạch Hồng: Trắc Thiểm ( hữu bộ )."
"—— đây là một loại kỹ năng thân pháp, có thể khiến cho ngươi cấp tốc di chuyển khỏi vị trí cũ, từ đó tránh né công kích đến từ các loại súng ống."
"Ngươi đạt được (tả bộ) và (hữu bộ)."
"Hiện tại kỹ năng này đã hoàn chỉnh."
Không sai, chính là như vậy! Sớm muộn gì mình cũng rút hết kỹ năng của đám người này.
Võ Tiểu Đức âm thầm nắm chặt nắm đấm, cảm thấy cuộc đời mình lại bắt đầu trở nên tươi đẹp.
"Nếu đã quyết định thì cứ như vậy đi. Đã sắp đến 12h đêm rồi, mọi người cố gắng sống sót, quay đầu lại tụ họp." Bóng đen nói.
Cuộc gọi bị ngắn, màn hình laptop lại đen kịt.
Cạch!
Tiêu Bạch Hồng khép laptop lại, mỉm cười nói: "Bây giờ đã sắp đến 12h đêm. Bây giờ ta phải đi giúp một người bạn, chúng ta gặp lại sau nhé."
Trong lòng Võ Tiểu Đức hơi run lên một chút.
Hắn đột nhiên nhớ những lời cuối cùng của tên Cục trưởng Cục phòng giữ.
"Về sau mỗi khi 12h đêm, chúng ta có thể ứng phó nguy hiểm cùng nhau. Ta tin rằng ngươi cũng muốn có thêm một người trợ giúp."
Vừa rồi lão bản của câu lạc bộ cấp S cũng nói như vậy.
Rốt cuộc có ý gì?
Võ Tiểu Đức muốn hỏi, nhưng khi há mồm lại hỏi một câu khác: "Đúng vậy a, đã sắp đến12h, các ngươi có đồ vật gì có thể ứng phó chuyện đó không?"
"Chúng ta không có những thứ đó. Nhưng trong nhóm có một văn bản hướng dẫn những thứ cần lưu ý, kết bạn đi, ta thêm ngươi vào nhóm."
"Được."
Võ Tiểu Đức vội vàng lấy điện thoại ra.
Sau khi thao tác một chút, hắn đã được Tiêu Bạch Hồng thêm vào một nhóm kín.
Biểu tượng của nhóm kín này là một con thỏ có màu hồng phấn, nhìn qua vô cùng đáng yêu.
Đây là nhóm kín của đoàn đội?
Trong lòng Võ Tiểu Đức xuất hiện một cái dấu hỏi lớn.
Bất quá tên nhóm vẫn rất bình thường, tên là: "Câu lạc bộ cấp S."
Mới vừa gia nhập, trên màn hình lập tức xuất hiện một tin nhắn chào mừng tự động:
"Hoan nghênh gia nhập Câu lạc bộ cấp S, chúng ta là những người đứng đầu trong ngành nghề."
Trong nhóm cũng không có động tĩnh gì, trạng thái của mấy thành viên rải rác đều là (bận rộn), chỉ có một người là ( tân thủ ). Là chính mình vừa mới gia nhập
Tất cả mọi người đều đang bận, nhất thời không có người nào nói chuyện.
"Ta đi trước, có việc gì cứ nhắn tin hoặc gọi cho ta." Tiêu Bạch Hồng phất phất tay nói.
"Ừm, tạm biệt." Võ Tiểu Đức nói.
Tiêu Bạch Hồng lui vào góc tường như một bóng ma, cả người nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.