Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Võ Đức Dồi Dào

Chương 49: Nói thật

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiêu Bạch Hồng dùng ánh mắt ra hiệu cho Võ Tiểu Đức, nhìn thẳng vào nắm đấm của Võ Tiểu Đức.

—— tìm cơ hội cùng nhau làm thịt hắn?

Võ Tiểu Đức khẽ gật đầu.

—— được, đương nhiên không có vấn đề.

Nụ cười trên mặt Tiêu Bạch Hồng càng tươi hơn.

Bóng đen nghe xong Võ Tiểu Đức trả lời, hài lòng gật đầu, nói: "Ta hỏi xong, các ngươi có ai muốn hỏi không?"

Nam tử đeo mặt nạ tê giác màu xám cướp lời hỏi tiếp: "Tiểu tử, ngươi dùng phương pháp gì mà lại có thể đi tới đi lui ở trong thành thị nhanh như vậy?"

Võ Tiểu Đức run lên, lập tức kịp phản ứng.

Thì ra tên khốn này vẫn luôn theo dõi mình.

Sau cuộc vấn đáp kia, tên này vẫn luôn nghĩ cách lần theo hành tung của mình, còn nguyên nhân đương nhiên là vì câu trả lời của mình đã chọc giận hắn. Hắn muốn gϊếŧ chính mình cho hả giận.

Có lẽ cũng vì vậy cho nên mới thu hút sự chú ý của Tiêu Bạch Hồng, từ đó dò xét cả sự kiện.

Tiêu Bạch Hồng cũng muốn gϊếŧ tên này!

Khi Tiêu Bạch Hồng xem trận chiến của mình ở giữa quảng trường, lập tức đã kết luận mình có thực lực ngang bằng với tổ linh.

Đây mới là nguyên nhân mà Tiêu Bạch Hồng cố gắng tìm chính mình.

Dù sao mình và tên Tà Thuật sư kia đã là tử địch, chỉ cần có thể lôi kéo mình thì có thể tăng lên xác suất xử lý tên Tà Thuật sư kia.

Mọi thứ đều rõ ràng, thuận tiện còn chiếm được một tin tình báo.

Đối phương không biết bay. Nếu như hắn biết bay, thì chắc chắn sẽ không hỏi vấn đề này.

Bởi vì nếu biết bay thì hắn đã có thể đuổi theo, đồng thời ngăn chặn chính mình.

Nói thì chậm, nhưng những suy nghĩ này chỉ xuất hiện trong nháy mắt..

Võ Tiểu Đức bình tĩnh, cười nói: "Ta dùng điện thoại XS8860, nó có hệ thống chỉ đường tiên tiến, cho nên có thể tìm tới đích rất nhanh."

Võ Tiểu Đức vừa trả lời xong, con rối lập tức mở miệng nói:

"Nói thật! Nói thật!"

Nam tử đeo mặt nạ tê giác xám lập tức không kìm nén được sự tức giận, phẫn nộ quát: "Tiểu tử, ngươi lại chơi ta, sớm muộn ta cũng sẽ gϊếŧ ngươi, cầm tù linh hồn của ngươi trong cơ thể…. "

"Sai Ma, yên lặng." Bóng đen ở chính giữa màn hình lên tiếng.

Nam tử kia run người, cố gắng kiềm chế cơn tức giận.

Võ Tiểu Đức cười nói: "Ta vẫn luôn nói sự thật, chẳng qua là vì ngươi không biết cách hỏi. "

Cảnh bộ nữ thư kia bị cột vào trên ghế chợt hiện lên trong đầu Võ Tiểu Đức.

Hắn nói khẽ: "Có lẽ là vì ngươi chưa từng được dạy dỗ đàng hoàng?"

Câu nói này đã triệt để chọc giận nam tử đeo mặt nạ xám.

Hắn quát: "Đến a, vấn đề thứ ba vẫn do ta hỏi.”

"Tiểu tử, lần ngươi bị đánh thảm nhất là bị ai đánh?"

Võ Tiểu Đức lạnh lùng liếc nhìn hắn.

Có lẽ có chút mâu thuẫn có thể giải hỏa, nhưng lúc ấy người này dùng tà thuật với mình, chính mình chỉ cần đáp sai thì sẽ bị biến thành khôi lỗi của hắn. Kể từ lúc đó mình đã nhớ kỹ tên khốn này, không thể bỏ qua.

Võ Tiểu Đức bình tĩnh suy nghĩ đầu đuôi mọi chuyện, lại nghe nam tử kia thúc giục nói:

"Tiểu tử, mau trả lời!"

Võ Tiểu Đức bỗng nhiên cười, dùng giọng điệu bình tĩnh như đang kể chuyện nhà, nói:

"Từ xa xưa có một sinh vật cực kỳ khủng bố, nó sống bên trên một ngọn núi được đắp bằng xác người."

"Nó rất thích ăn thịt người, đồng thời cũng vô cùng bắt bẻ. Những người quá mức sợ hãi trước khi chết còn không xứng bị nó ăn, chỉ có thể dùng để chất cao ngọn núi thây kia."

"Vô số năm qua, chưa từng có người đánh bại qua hắn, thậm chí không có bất kỳ người nào có thể đánh trúng thân thể của hắn. Nếu loại rác rưởi giống như ngươi phải đối mặt với nó thì chắc chắn sẽ bị ăn sạch. Mặc dù ta cũng không phải là đối thủ của hắn, nhưng ta đã từng vả hắn một bạt tai."

"Đương nhiên, lần đó ta cũng không đánh lại hắn."

"Đây là thất bại của ta."

Con rối lập tức kêu lên: "Nói thật! Nói thật!"

"Nói thật! Nói thật!"

Dưới ánh đèn đường ảm đạm, giọng nói của con rối truyền ra từ trong laptop, vang vọng dọc theo con đường nhỏ tĩnh lặng.

Cảnh này ít nhiều khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.

Ngay cả đám cường giả đang ngồi sau màn hình máy tính cũng có chút không yên.

Không ít người vốn chỉ có mặt để xem kịch, nhưng lúc này trên mặt bọn hắn cũng toát ra vẻ ngưng trọng, nhao nhao quan sát lại Võ Tiểu Đức một lần nữa.

Nếu như những lời vừa rồi là thật, vậy thì thực lực của tên thiếu niên này phải mạnh đến mức nào?

Tên địch nhân mà hắn vừa nói đến, người mà sở hữu cả một ngọn núi được đắp bằng thi thể lại kinh khủng đến mức nào?

"Chờ một chút vừa rồi hắn nói là ở trước mặt sinh vật kia, ta chỉ có thể bị ăn sạch? Thật sao?"

Nam tử đeo mặt nạ tê giác xám không cam lòng hỏi.

Con rối the thé giọng nói: "Hắn không hề nói dối."

"Hắn sinh vật kia một bạt tai, sau đó vẫn có thể còn sống trở về?" Nam tử kia vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi lại.

"Tất cả đều là thật, ta lấy tất cả nguyền rủa tà ác để cam đoan." Con rối nói.

Nam tử đeo mặt nạ tê giác xám lập tức trầm mặc.

Không ngờ chỉ với một câu vấn đáp này mà đã phân ra giới hạn thực lực giữa mình và tên tiểu tử này.

Đây là lời uy hϊếp của đối phương sao?

Nếu chính mình không phải là đối thủ của hắn, hắn lại đang uy hϊếp chính mình, chính mình nên làm thế nào đây?
« Chương TrướcChương Tiếp »