Chương 37: Nhiệm vụ lâm thời

Hắn hóa thành quạ đen bay ra ngoài cửa sổ, nhưng không lâu sau lại bay trở về, đứng trước bàn đánh bài một lần nữa.

Trước đó khi còn ở công ty của Hạ Huệ Lan, người kia nói đã cử thư ký đến tặng đồ, không biết hắn muốn tặng cái gì.

Ánh mắt của Võ Tiểu Đức rơi vào chiếc vali màu đen nặng trĩu trên bàn.

Hắn suy nghĩ một hồi sau đó mở ra.

Trong rương là tràn đầy tiền mặt.

"Cuộc sống của ngươi có chỗ dựa rồi." Nha nhìn vali đầy tiền, nói một câu.

"Thật sự là kỳ quái, hiện tại đã là thời đại thanh toán điện tử, tại sao còn phải chuyển một vali tiền nặng trĩu như này?" Võ Tiểu Đức khó hiểu nói.

"Ngươi đúng là chưa từng trải sự đời." Nha cười lạnh nói.

Võ Tiểu Đức nghĩ nghĩ, giật mình nói: "Dùng tiền mặt sẽ không để lại dấu vết, thanh toán điện tử có thể bị người khác lần theo."

"Không sai, ngươi rất thông minh. Từ giờ trở đi hãy dùng tiền mặt đi, bằng vào quyền pháp của ngươi chắc chắn sau này sẽ làm nên một phen sự nghiệp không tầm thường." Nha nói ra

"Ngươi cho rằng ta thích gϊếŧ người?" Võ Tiểu Đức nói.

"Dù sao. . . ngươi cũng bị truy nã nha. Ngươi cũng hiểu, ánh sáng đã không thể chứa chấp ngươi." Nha nói ra.

"Chém chém giết giết có ý nghĩa gì, đơn giản là kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu. Ta sẽ lên núi ẩn cư cùng với Lan tỷ." Võ Tiểu Đức nói.

"Vậy mục tiêu cuộc đời của ngươi là gì?" Nha cảm thấy hứng thú hỏi.

"Sống sót." Võ Tiểu Đức vô cùng kiên quyết nói.

Trên lưng hắn toát ra một đôi cánh chim màu đen, đang muốn hóa thành quạ đen, lại chợt thấy Linh Chi Thư đang bồng bềnh trên không trung bỗng run rẩy.

Võ Tiểu Đức dừng lại động tác.

Chỉ thấy Vong Linh Chi Thư lặng yên mở ra, phía trên hiện lên mấy hàng chữ:

"Từ khi thiết lập lại tuyến thời gian đến nay, ngươi đã nhận được sự tán thưởng và khâm phục của vong linh, nhân loại và anh linh."

“ Đã thỏa mãn điều kiện.”

"Ủy thác có thời hạn đã được kích hoạt!"

"Ngươi có một canh giờ để gom góp sự thưởng thức và khâm phục của 1000 sinh linh."

"Nếu có thể hoàn thành ủy thác thì bản thư sẽ có thể mở ra một năng lực hoàn toàn mới."

"Một khi ngươi thất bại thì năng lực của bản thư sẽ bị cố định ở tiêu chuẩn hiện tại, không cách nào tiếp tục tăng lên."

"Bắt đầu!"

Võ Tiểu Đức nhanh chóng đọc hết, thật sự muốn văng tục tại chỗ.

Chí ít ngươi cũng phải cho ta ít thời gian để phản ứng chứ? Tại sao lại đột nhiên tuyên bố một cái ủy thác khó như vậy?

Bên trên Vong Linh Chi Thư lại hiện ra mấy dòng chữ nhỏ:

"Chú ý!"

"Độc Mục Cự Nhân là sinh vật vô cùng cường đại trong thần thoại, nó đã bắt đầu hoài nghi về việc tuyến thời gian bị thay đổi."

"Bản sách đã không có đủ lực lượng dự trữ, bí quá hoá liều, cần lập tức thăng cấp."

"Bắt buộc cần phải thăng cấp thành công thì mới có thể khiến cho Độc Mục Cự Nhân không phát hiện."

"Đây là vận mệnh cắn trả."

"Nhớ kỹ, ngươi chỉ có thời gian một tiếng!"

Võ Tiểu Đức cắn răng.

Chính mình trở về lúc sáu giờ chiều, bây giờ còn chưa đến nửa đêm 12h.

Mới chỉ trôi qua sáu giờ mà Độc Mục Cự Nhân đã phát hiện có điều bất thường?

Bóng ma tử vong bao phủ trong lòng Võ Tiểu Đức, như là một ngọn núi lớn đè trên vai, khiến cho người ta cảm thấy bất lực.

Võ Tiểu Đức cúi người, thở hồng hộc, cố gắng làm dịu loại cảm giác sợ hãi khiến người ta hít thở không thông kia.

"Đáng chết. . ."

Hắn hít một hơi thật sâu, xoa mồ hôi trán sau đó dẫn theo vali xách tay màu đen đi về phía cửa sổ.

"Ngươi định làm gì?" Nha hỏi.

"Nơi này có rất nhiều tiền, có lẽ sẽ có rất nhiều người cần nó." Võ Tiểu Đức nói.

Hai cánh sau lưng hắn thu lại, mang theo vali tiền nhảy khỏi cửa sổ..

Bịch!

Võ Tiểu Đức an toàn rơi trên mặt đất, bước nhanh xuyên qua đường cái, đang muốn đưa tay gọi taxi thì điện thoại di động trong túi bỗng nhiên vang lên.

"Triệu Quân Vũ?" Võ Tiểu Đức nghe điện thoại.

Giọng nói của Triệu Quân Vũ truyền ra từ trong điện thoại:

" Thân thủ của những người kia không yếu, mạng lưới quan hệ cũng rất rộng, ta khuyên ngươi chờ ta tới rồi mới động thủ."

"Ngươi không cần tới, ta đã gϊếŧ hết bọn hắn rồi."

"Được, ta lập tức lên đường—— chờ một chút, ngươi nói cái gì?" Giọng nói của Triệu Quân Vũ đề cao không ít.

" Ta đã gϊếŧ người đứng sau những chuyện kia, nếu ngươi có rảnh thì hãy đến đường Tân Giang, lát nữa chúng ta sẽ liên lạc lại."

Võ Tiểu Đức nói xong liền cúp điện thoại.

Triệu Quân Vũ có thể gọi cuộc điện thoại này cũng đã là hết lòng, chính mình cũng đã chịu không ít ân tình của hắn.

Người này có thể kết giao.

Võ Tiểu Đức lặng yên suy nghĩ trong lòng, tăng thêm tốc độ hướng đi về phía trước.

Đi một đoạn rốt cục Võ Tiểu Đức đã thấy được mộ người ăn xin đang ngồi ở góc đường.

Võ Tiểu Đức mở ra vali xách tay, lấy ra một xấp tiền, đi đến trước mặt tên ăn mày, ngồi xổm xuống nói:

"Trời mưa cũng đừng ra ngoài ăn xin nữa, tìm một chỗ ấm áp ăn một bữa, nghỉ ngơi một chút."

Hắn đưa tiền cho tên ăn mày.

Trên mặt người này đầy râu ria xồm xoàm, lâu ngày không rửa ráy hay cắt cạo, hắn kinh ngạc nhìn Võ Tiểu Đức một hồi, bỗng nhiên đứng lên nói:

"Ngươi có muốn giúp đỡ càng nhiều người như ta không?"

"Đương nhiên là có!" Võ Tiểu Đức nói.

Nếu như có thể tốn chút tiền liền đạt được sự cảm kích của những người này, thuận tiện còn giúp bọn hắn thì đây đúng là lựa chọn tốt nhất.

"Đi theo ta." Tên ăn xin kia nói.

"Được." Võ Tiểu Đức đáp.