Chương 34: Giải cứu

Võ Tiểu Đức cảm thấy buồn cười, vươn tay ra chuẩn bị cứu con quạ đen kia nhưng lại chợt dừng lại.

"Sao vậy? Coi như ta cầu ngươi có được hay không? Linh chúng ta không có khả năng ảnh hưởng tới hiện thực, chỉ có ngươi có thể cứu nàng." Nha hạ thấp tư thái, cầu xin nói.

Võ Tiểu Đức nhíu mày lại, phảng phất đang suy nghĩ vấn đề gì đó.

Nha lại nói lần nữa: " Chắc chắn Thiết Tuyến Quyền của ngươi có thể phá vỡ l*иg sắt này, chỉ cần tiện tay mà thôi là có thể thả nàng tự do."

Lúc này Võ Tiểu Đức mở miệng nói: "Không phải vấn đề này."

"Vậy thì tại sao? Ta lại chuyển cho ngươi thêm chút hồn lực, ngươi giúp đỡ ta một chút, huynh đệ." Quạ nói ra.

"Không cần hồn lực, chẳng qua là ta cản thấy thời điểm quan trọng như vậy, tại sao ngươi không tự mình ra tay cứu nàng?” Võ Tiểu Đức nói.

"Cái gì? Ngươi để cho ta tự mình ra tay trang bức?" Quạ kìm lòng không được kêu lên.

“… Là để cho ngươi tự mình hiển linh, sớm chuẩn bị để sau này nàng có thể hóa thành anh linh rồi tìm ngươi." Võ Tiểu Đức uốn nắn, nói.

Nha ngẩn ngơ, quay đầu nhìn chăm chú Võ Tiểu Đức.

Võ Tiểu Đức nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt kiên quyết.

Đột nhiên một tiếng cạch thật lớn vang lên, trên thân Nha xuất hiện vô số đốm sáng nhỏ, nhưng tự thành ba ngôi sao.

Ánh sao chiếu lên Vong Linh Chi Thư, nhanh chóng hóa thành từng hàng chữ nhỏ:

"Chúc mừng!"

"Ngươi đạt được Ô Nha Chi Linh tán thành và thưởng thức."

"Độ tán thành trước mắt: Ba sao."

"Bản thư đã hoàn thành cộng minh với Ô Nha Chi Linh, sẽ rút ra vật có giá trị ngẫu nhiên từ trên người nó."

"Đã rút ra thiên phú: Linh xảo thứ cấp( bị động ) ( cố định )."

"Trong khi chiến đấu, thân thủ của ngươi và tốc độ công kích của ngươi sẽ nhanh hơn, linh động hơn. Địch nhân cũng sẽ khó đánh trúng ngươi hơn."

"Ngươi cảm ngộ được một trong những bí quyết khi sử dụng Vong Linh Chi Thư: "

"Giúp người hiển linh, nhất định được lòng người!"

Bên ngoài, trời mưa càng lúc càng lớn.

Tiếng sấm vang rền.

Trong phòng lưu trữ tạm thời trên tầng thứ 93 của Công ty liên hợp chế tạo Quang Minh.

Võ Tiểu Đức ngồi chồm hổm trên mặt đất, đang nói gì đó với con quạ đen trong l*иg.

"Cạc cạc cạc?" Hắn hỏi.

". . . Dát?" Quạ đen trong l*иg sắt có chút chần chờ đáp.

"Dát, cạc cạc cạc!" Võ Tiểu Đức làm ra vẻ mặt chính khí, hai tay vung vẩy, tựa như đang miêu tả gì đó.

"Cạc cạc cạc!" Con quạ đen trong l*иg sắt vui mừng khôn xiết đứng lên, vỗ cánh lơ lửng trong l*иg.

"Dát —— "

Nha đang phụ thân trên người Võ Tiểu Đức còn muốn nói tiếp gì đó nhưng lại lại bị Võ Tiểu Đức ngăn cản.

"Tốt, tranh thủ thể hiện bản thân như vậy là đủ rồi, làm nhiều rất dễ khiến cho nàng phản cảm, mau tranh thủ thời gian cứu nàng." Võ Tiểu Đức đề nghị.

"Có đạo lý, ngươi cứu nàng đi." Quạ vội vàng gật đầu nói.

Võ Tiểu Đức vươn tay, giật mạnh cửa l*иg sắt.

Chiếc l*иg lập tức bị mở ra.

"Cạc cạc! A!" Quạ đen bay ra ngoài, đậu trên trên đầu của hắn, nhẹ nhàng mổ mổ đầu của hắn.

Võ Tiểu Đức chỉ bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, khích lệ nói: "Cạc cạc, cạc cạc cạc, cạc cạc."

"Cát. . . Cạc cạc?" Quạ đen nhỏ giọng hỏi.

"Dát, quạ, dát." Võ Tiểu Đức nói.

Con quạ đen kia lại mổ hắn một chút, sau đó vung cánh bay ra ngoài bầu trời đêm.

Qua mấy hơi thở, Nha lại xuất hiện trên vai Võ Tiểu Đức, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.

"Các ngươi vừa nói gì vậy?" Võ Tiểu Đức hỏi.

"Nàng hỏi ta là ai." Nha nói.

"Thì ra là thế." Võ Tiểu Đức nói.

"Ô Nha bộ lạc của chúng ta làm bạn với tử vong, sau này khi nàng hóa thành linh chắc chắn sẽ trở về tìm ta." Quạ nói.

"Không tệ không tệ." Võ Tiểu Đức cười nói.

"Huynh đệ, cám ơn ngươi. Về sau có việc cứ gọi ta, chắc chắn ta sẽ tới giúp sức." Quạ cảm kích nói.

"Được được."

"Chúng ta đi thôi?"

"Chờ một chút, ta nhớ được nơi này hẳn là còn có hai chiếc l*иg giam khác."

Võ Tiểu Đức đi đến trước một bức tường khác, mở ra vách tường như vừa nãy.

Đằng sau bức tường này cũng có một chiếc l*иg sắt cực lớn, bên trong nhốt một con Bạch Khổng Tước cực kỳ mỹ lệ.

(*Bạch Khổng Tước: Chim công trắng*)

"Thứ đồ lòe loẹt." Quạ khinh bỉ nói.

"Được rồi, dù sao cũng đã tới đây, tiện tay thả nó đi thôi." Võ Tiểu Đức nói.

Hai tay của hắn nắm lấy lan can sắt, sít sâu một hơi đẩy nó sang hai bên.

Bạch Khổng Tước thấy vậy thì lập tức nhảy ra khỏi l*иg, bay thẳng đến trên bệ cửa sổ.

"Nó có thể sống sao? Nó có thể tìm được đường trốn thoát khỏi rừng sắt thép này không?"

Võ Tiểu Đức hỏi.

"Có thể, nó cũng không phải là loại Khổng Tước bị nuôi dưỡng, nó đến từ vùng đất hoang cực kỳ xa xôi. Bình thường rất khó bắt gặp, không biết tại sao nó lại ở chỗ này." Nha nói.

"Còn có thể vì cái gì? Đương nhiên là bị người khác săn bắt chứ sao."

Võ Tiểu Đức nói xong đi lên đá vào mông Khổng Tước một cái.

Khổng Tước giật mình, lập tức giương cánh nhảy ra ngoài, ra sức bay về phương xa.

Chỉ chớp mắt sau nó đã biến mất trong màn mưa mênh mông.