Võ Tiểu Đức đột nhiên mở mắt ra.
Đập vào mắt là một chiếc bàn gỗ đơn sơ, phía trên còn có mấy chai bia, mấy khay thịt nướng.
Quần áo trên người mình hoàn toàn không bị rách hay bẩn, trên người cũng sạch sẽ không hề có gia vị.
Điện thoại được đặt trên mặt bàn, trên màn hình đang phát một mv ca nhạc.
Các thành viên đáng yêu trong vũ đoàn mặc quần ngắn và tất lưới, đang nhảy những điệu nhảy tràn đầy khí tức thanh xuân.
"Trở về. . . Ta thật sự đã trở về. . ."
Võ Tiểu Đức lẩm bẩm nói.
Nơi này quán nướng ngay dưới nhà mình.
Tiệm này vừa bán đồ nướng, lại bán thêm cả một vài món ăn kèm, bình thường mình hay đến đây để tự thưởng bản thân một bữa.
Cửa tiệm hướng ra một con hẻm nhỏ, bốn phía đều là nhà dân.
Nhưng trước khi chết rõ ràng mình đang đánh nhau với người khác, tại sao bây giờ lại trở lại quầy đồ nướng trước khi đánh nhau rồi?
Võ Tiểu Đức đưa tay vuốt màn hình điện thoại. Thoát khỏi ứng dụng ca nhạc, thấy được thời gian đang hiển thị trên màn hình.
06:09 —— chạng vạng tối.
Sau đó sẽ xảy ra chuyện gì?
Hắn ở cẩn thận nhớ lại một lần.
Dựa theo trình tự thời gian thì ngay lập tức điện thoại của mình sẽ nhận được thông báo.
Khoảng nửa phút sau lão bản sẽ mang lên mười xiên nướng mà hắn đã đặt, để trong khay trước mặt mình.
Mình vừa mới ăn được mấy miếng thì đã thấy vị tỷ tỷ hàng xóm vội vội vàng vàng đi vào trong ngõ, phía sau còn có mấy tên lưu manh theo đuôi.
Mấy tên lưu manh kia bám theo nàng, muốn sàm sỡ nàng.
Vị tỷ tỷ này và mình rất thân nhau, có thể nói là cùng nhau lớn lên.
Đương nhiên mình không thể đứng nhìn, đi lên nói vài câu, sau đó đánh nhau với đám côn đồ này.
Vốn chỉ là việc nhỏ. Nhưng không ngờ trong lúc hỗn loạn, mình lại bị một thanh dao gọt trái cây đâm vào tim từ phía sau lưng.
Bởi vì một đao này, cho nên chính mình mới phải tiến vào Tử Vong Ma Quật.
Võ Tiểu Đức nhìn thời gian trên màn hình điện thoại di động, rơi vào trầm tư.
Nếu như mình thật sự đã trở lại thời điểm trước khi tất cả mọi chuyện xảy ra, vậy thì chuyện sẽ xảy ra tiếp theo là…. điện thoại sẽ nhận được thông báo.
Hắn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, lẳng lặng chờ đợi.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Bỗng nhiên trên màn hình điện thoại di động, các loại phần mềm đua nhau gửi thông báo về tin tức mới nhất:
"Đại Tây Dương xảy ra động đất cấp tám, dự tính lần động đất này sẽ dẫn đến biển động, những quốc gia bị liên lụy gồm...."
"Đây đã là cơn động đất thứ năm có cấp độ cao hơn tám trong tháng này!"
"Máy quay không người lái quay được cảnh tượng kỳ dị, mơ hồ không rõ."
"Sau khi động đất chấm dứt, người máy hiện đại nhất sẽ được gửi xuống đáy biển để tiến hành dò xét tình huống."
"Các nghiên cúu liên quan đang được triển khai gấp rút."
"Quân đội cũng đã được triển khai để cam đoan sự an toàn cho các tỉnh vùng duyên hải."
Quả nhiên là tin tức khẩn cấp!
Võ Tiểu Đức lướt lướt một hồi, sau đó quay đầu nhìn về phía ông chủ tiệm nướng.
Chỉ thấy ông chủ đã mang lên hơn mười xiên nướng, đặt ở trên bàn ăn trước mặt mình, nói: "Tiểu Võ, nhân lúc còn nóng mau ăn đi."
Võ Tiểu Đức yên lặng nhìn bàn ăn, một lát sau lại ngẩng nhìn về phía đầu ngõ.
Một mỹ nữ tóc dài với thân hình yểu điệu đang vội vàng đi vào ngõ nhỏ, phía sau nàng còn có mấy tên thanh niên cà lơ phất phơ bám theo trêu trọc.
"Mỹ nữ, kết bạn wechat với ta đi."
"Đúng, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì? Ngươi đi giày cao gót, không thể chạy nhanh hơn chúng ta."
"Ha ha mỹ nữ, dáng người của ngươi thật tốt."
Mấy tên thanh niên này bám theo nàng không chịu buông tha, còn luôn mồm trêu trọc.
Tất cả đều giống với ký ức của hắn.
Võ Tiểu Đức ngừng thở, lẳng lặng quan sát mọi chuyện phát sinh bốn phía.
Mình đã thật sự quay trở lại thời điểm trước khi mọi chuyện xảy ra, tất cả mọi chuyện đang lặp lại một lần nữa.
Nói cách khác, mình có thể làm ra lựa chọn khác với quá khứ.
Cứ như vậy thì mình sẽ không bị người đâm chết, cũng không trở thành kẻ chắc chắn phải chết sẽ không bị truyền tống vào trong Tử Vong Ma Quật.
Lựa chọn mới. . .
Võ Tiểu Đức dịch chuyển ánh mắt, nhìn vị mỹ nữ vừa đi vào ngõ nhỏ.
Lúc ấy chính mình thấy ngứa mắt, đi ra nói thêm vài câu. Thế là mấy tên lưu manh kia liền xông lên, đánh nhau với chính mình.
Lần này tuyệt không thể để chuyện trong quá khứ tái diễn.
Trong lòng Võ Tiểu Đức đã quyết định, cúi đầu xuống ngồi trên ghế bất động.
Nữ tử kia thấy bọn họ không chịu buông tha cho mình, sợ hãi lớn tiếng nói: "Các ngươi muốn làm gì? Ta đã báo cảnh sát!"
Nàng càng chạy càng nhanh, đã sắp đi ngang qua tiệm đồ nướng.
"Ha ha ha mỹ nữ, ngươi chưa từng lấy ra điện thoại, làm thế nào có thể báo cảnh sát thế?" Một tên thanh niên cười đùa nói.
Một tên khác thì liếc nhìn tiệm đồ nướng, quát lớn mấy vị khách đang nhìn: "Nhìn cái gì vậy? Ăn đồ ăn của các ngươi đi."
Mấy vị khách kia lập tức sợ hãi, cúi đầu tiếp tục dùng bữa.
Võ Tiểu Đức vẫn luôn cúi thấp đầu, nhìn qua giống hệt loại người sợ phiền phức cho nên đám côn đồ cũng không chú ý đến hắn.
Cuối cùng đám côn đồ này vây quanh nữ hài, cùng đi qua quầy đồ nướng, đi về chỗ sâu trong ngõ nhỏ.
Nữ hài kia chỉ kịp rít lên một tiếng, nhưng ngay lập tức đã bị một tên lưu manh khác bịt miệng lại lôi đi.
. . .