Chương 17: Tà thuật nguyền rủa

Võ Tiểu Đức trầm ngâm quay người, đứng trước mặt nữ thi, lại chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng nàng.

Nữ thi này có một khuôn mặt cực kỳ bình thường, trên da đã bắt đầu nổi lên từng đốm đen đặc trưng của xác chết, nhiệt độ nóng rực xung quanh đã khiến cho tóc của nàng xoăn lại.

Không thể ở lại nơi này quá lâu.

Võ Tiểu Đức hít sâu một hơi, đang muốn mở miệng thì đột nhiên điện thoại di động trong túi hắn đổ chuông.

Điện thoại tự động kết nối, giọng nói của Triệu Quân Vũ truyền tới từ đầu dây bên kia:

"Võ Tiểu Đức, ta biết cú điện thoại này có hơi đường đột. Nhưng ta vừa thu được một chút tin tức, cho nên nhất định phải nghiêm túc cảnh cáo ngươi: "

"Tuyệt đối không nên điều tra nhũng việc liên quan đến Hạ Huệ Lan, nếu như ngươi tra được thì nhất định sẽ chết!"

"Biết." Võ Tiểu Đức cúp điện thoại.

Hắn suy nghĩ một chút, duỗi ra hai tay nâng đầu của nữ thi lên, trầm giọng nói: "Vì sao lại có người muốn đối phó Hạ Huệ Lan?"

Tên côn đồ ngồi sau lưng hắn hét rầm lên: "Ngươi điên rồi! Vậy mà lại nói chuyện với thi thể. Đừng có nói chuyện với nó!"

"Đừng ồn ào." Võ Tiểu Đức cau mày nói.

Thế giới quan của bản thân đã sớm vỡ vụn.

Chính mình đã từng nhìn thấy Độc Mục Cự Nhân ngồi trên núi xác chết, thậm chí còn cho nó một cái bạt tay. Trước mắt chỉ là một bộ xác chết mà thôi, không đáng sợ.

Chờ một hơi thở, nữ thi chậm rãi ngẩng đầu, mở ra con mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm Võ Tiểu Đức, trong miệng phát ra âm thanh khô khốc: "Ngươi. . . nếu ngươi quan tâm đến chuyện của nàng thì chắc chắn sẽ phải chết."

"Nàng từng đóng tiền học thay ta." Võ Tiểu Đức nói.

"Hóa ra là muốn báo ơn. Ta thích gϊếŧ loại người như ngươi nhất." Nữ thi nói.

"Hạ Huệ Lan ở đâu?" Võ Tiểu Đức kiên trì hỏi.

"Ngươi có muốn chơi một trò chơi với ta không?" Nữ thi nhếch môi, lộ ra nụ cười quỷ dị.

"Trò chơi gì?" Võ Tiểu Đức hỏi.

"Mỗi người trả lời một câu hỏi của đối phương, lặp đi lặp lại, mãi cho đến khi cả hai bên đều không hỏi nữa thì mới dừng lại." Nữ thi nói.

Võ Tiểu Đức đang muốn đáp lại, chợt thấy Vong Linh Chi Thư đang trôi nổi ở giữa không trung mở ra, bên trên xuất hiện mấy hàng chữ óng ánh:

"Tà thuật này mượn nhờ thi thể và ác linh để thi triển nguyền rủa, có quan hệ với tử vong cho nên bản thư có thể tiến hành giải thích."

"Tà thuật có quy tắc như sau: các ngươi phải trả lời câu hỏi của đối phương thì sau đó mới có thể đưa ra câu hỏi của chính mình."

"Nếu trong quá trình vấn đáp có người dám nói dối thì sẽ bị tà thuật nguyền rủa biến thành thi khôi mới, mặc cho chủ nhân tà thuật sai khiến."

Không thể nói láo!

Trong lòng Võ Tiểu Đức nhảy một cái.

Gian phòng quá nóng, hắn vuốt mồ hôi trên đầu, hỏi: "Vì sao nơi này lại có một bộ nữ thi?"

"Bởi vì ta thích dùng phương pháp như vậy để dọa người, đôi khi phương pháp này có thể ép người ta muốn tìm xuất hiện." Nữ thi cười hì hì nói.

Một giây trước nàng còn cười hì hì, nhưng trong nháy mắt vẻ mặt của nàng lại trở nên âm trầm, hỏi: "Lẽ ra đêm nay Hạ Huệ Lan phải ở trong nhà mới đúng, tại sao nàng lại không có nhà?"

Võ Tiểu Đức nói: "Khi ta và nàng nói chuyện đã từng nhắc nhở nàng phải cẩn thận nhiều hơn. Là ai muốn đối phó tỷ tỷ của ta?"

Nữ thi đáp: "Ban điều hành của công ty Liên hợp chế tạo cơ giới.

Khi hai người các ngươi nói chuyện, tỷ ngươi nói như thế nào?"

"Your sister." Võ Tiểu Đức nói.

"Ta không hỏi cái đó." Nữ thi trừng lớn đôi mắt không có bất kỳ cảm xúc, dùng ngữ khí vô cùng lạnh lùng nói.

"Ta không hề nói dối khi trả lời câu hỏi của ngươi, tà thuật của ngươi không thể gϊếŧ ta.

Nói cho ta biết, rốt cục các ngươi muốn cái gì?" Võ Tiểu Đức hỏi.

"Bọn hắn muốn cướp kỹ thuật do nàng tạo ra sau đó gϊếŧ nàng.

Ta muốn hỏi khi các ngươi nói chuyện với nhau, ngươi nhắc nàng phải cẩn thận một chút, nàng trả lời như thế nào?" Nữ thi hỏi.

"Nàng nói muốn trở về nông thôn sống.

Ngươi có quan hệ thế nào với công ty Liên hợp chế tạo cơ giới?" Võ Tiểu Đức đáp rồi lại hỏi ngược lại.

"Bọn hắn thuê ta làm việc, sau khi chuyện thành công thì bọn hắn sẽ phải chế tạo cho ta một trang bị kỹ thuật mà ta muốn. Nông thôn là nơi nào?" Nữ thi hỏi.

"Nông thôn là khu vực thường có diện tích rộng lớn, có những cảnh quan đẹp, nơi không chịu ảnh hưởng rõ rệt của quá trình đô thị hóa. Phải làm thế nào thì ngươi mới không truy sát nàng nữa?" Võ Tiểu Đức nói.

"Ta hỏi một đằng, ngươi trả lời một nẻo!" Nữ thi cả giận nói.

"Ta chỉ nói sự thật!" Võ Tiểu Đức cũng cả giận nói: “Nói cho ta biết, phải thế nào thì ngươi mới không truy sát nàng nữa?"

Tà thuật vẫn còn đang tiếp tục, nữ thi không thể không trả lời:

"Trừ phi người tuyên bố nhiệm vụ hủy bỏ nhiệm vụ, hoặc là người tuyên bố nhiệm vụ không thể thanh toán thù lao. Hạ Huệ Lan sinh ra ở nơi nào?" Nữ thi nói.

"Nông thôn, đến lượt ta hỏi ngươi. Người ra nhiệm vụ đã cử bao nhiêu người đi bắt Hạ Huệ Lan?" Võ Tiểu Đức nói.

"Rất nhiều người, trong đó có cả người của Cục phòng giữ. Đáng chết, ta hỏi là nàng sinh ra ở nơi nào, ngươi phải nói cho ta tên của nơi đó!" Nữ thi hỏi.

"Bệnh viện! Nàng sinh ở bệnh viện! Ta có thể cam đoan đây là sự thật.

Đến lượt ta hỏi, tổng cộng các ngươi có bao nhiêu người?" Võ Tiểu Đức hỏi.

"11 người."

Nữ thi nói xong ngẹo đầu, không còn bất kỳ động tĩnh gì.