Chương 15: Hỏa hoạn

Võ Tiểu Đức vừa đi qua một ngã rẽ, bỗng nhiên lòng có cảm giác, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Trên bầu trời phía xa đang bốc lên khói đặc cuồn cuộn, ánh lửa ngút trời.

Ngay lúc đó, điện thoại di động trong túi hắn rung lên, đổ chuông.

Hắn lấy ra nhìn một cái, lập tức bắt máy.

"Lan tỷ, ngươi đang ở chỗ nào?" Hắn vội hỏi.

Trong điện thoại di động truyền đến tiếng nức nở, ngay sau đó là giọng nói của Hạ Huệ Lan:

"Tiểu Võ, chạy mau. Đừng trở về nhà!"

Võ Tiểu Đức biến sắc, vội vàng nói: "Lan tỷ? Ngươi sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Bĩu ——

Bên kia đã dập máy.

Ngay sau đó, một tin tức hiện lên trên màn hình điện thoại của hắn:

“Khu khai phát cũ số 361 tại Thành nam xảy ra hỏa hoạn phạm vi lớn”

Nơi đó. . . Không phải là nhà của mình sao?

Hạ Huệ Lan đang bị kẹt ở trên lầu sao?

Võ Tiểu Đức lập tức chạy vọt về phía trước, nhanh như một tia chớp. Chỉ dùng mấy hơi thở đã vượt qua phố dài, nhảy qua tường vây, đi đến dưới sân khu chung cư mình ở.

Ngẩng đầu nhìn lên, lửa lớn đã nuốt chửng cả tòa chung cư.

Hạ Huệ Lan ở tầng năm.

Vị trí bị cháy là tầng chín, mặc dù thế lửa đang không ngừng lan tràn nhưng vẫn còn cách nơi ở của Hạ Huệ Lan một khoảng cách.

"Còn may. . ."

Võ Tiểu Đức nói thầm một tiếng, lập tức chạy lên cầu thang bộ.

Hiện tại hắn cảm thấy thân thể của mình vô cùng nhẹ, hai chân tràn đầy lực lượng, một lần nhảy đã có thể nhảy qua cầu thang một tầng.

Không tới một phút hắn đã leo đến tầng năm.

Ầm ——

Võ Tiểu Đức dùng một cước đá tung cửa, nhìn vào trong phòng.

"Lan tỷ!"

Hắn hô lớn gọi Hạ Huệ Lan.

Không có ai trả lời.

Chỉ nhìn thấy lít nha lít nhít giấy khen Hạ Huệ Lan đạt được từ nhỏ đến lớn dán trên tường đã bị khói hun đen, sắp bị cháy hết. Những thứ này chính là bảo bối của nàng.

Võ Tiểu Đức xông vào trong, hô lớn: "Lan tỷ, ngươi ở chỗ nào?"

Trong phòng khách.

Một nữ tử bị cột chặt trên ghế, đầu cúi thấp, dường như đã rơi vào hôn mê.

Máu tươi thuận theo cánh tay của nàng không ngừng chảy xuống.

Không lâu sau thế lửa sẽ lan đến đây, như vậy thì chắc chắn nàng sẽ phải chết.

"Lan tỷ!"

Võ Tiểu Đức xông lên, vội vàng muốn cứu nữ tử này nhưng đột nhiên lại phát hiện có chút không đúng.

Hắn ngồi xổm xuống quan sát gương mặt của nữ tử này.

Nàng không phải là Hạ Huệ Lan!

Võ Tiểu Đức giật mình, đưa tay sờ mạch của nữ tử.

Không có mạch đập, nàng đã chết.

Tại sao lại có một cô gái xa lạ, chết trong nhà Hạ Huệ Lan?

Hơn nữa hỏa hoạn đã sắp lan đến đây.

Võ Tiểu Đức đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện.

Hạ Huệ Lan nói nàng muốn từ chức.

Nàng bị mấy tên côn đồ làm phiền, hơn nữa bọn hắn còn mang theo dao.

Hắn nghĩ tới chiếc usb nàng tặng và lời dặn của nàng.

Từng chuyện lần lượt hiện lên trong đầu hắn, Võ Tiểu Đức đột nhiên nhận ra một chuyện.

Có lẽ đây cũng không phải là một trận hỏa hoạn bình thường, khả năng là có người cố ý phóng hỏa.

Lúc này đột nhiên có tiếng động phát ra từ cửa ra vào.

Võ Tiểu Đức lập tức quay người, đã thấy có một người đứng ở trước cửa ra vào. Hắn đang dùng ánh mắt mang theo ý cười nhìn chính mình.

"Ta nên mắng ngươi là tên ngu xuẩn hay nên khen ngươi là kẻ si tình đây?" Người kia nói ra.

Hắn mặc một chiếc áo sơ mi hoa, dao gọt trái cây trong tay đã biến thành một thanh đao dài khoảng một cánh tay, nghẹo đầu quan sát Võ Tiểu Đức.

Người này chính là tên thủ lĩnh của đám côn đồ hồi chiều.

Võ Tiểu Đức đứng lên, trầm giọng nói: "Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"

"Tiểu tử thúi, chiều nay ngươi hại ta bị xấu mặt." Tên côn đồ nói.

"Xấu mặt? Sao ta chỉ nhớ rằng ngươi muốn dùng dao gọt trái cây đâm ta?" Võ Tiểu Đức nói.

"Tiểu tử, ngươi ỷ vào dao thái thịt vào dao mổ cá mới có thể ép ta tránh lui. "

Côn đồ quơ quơ khảm đao sáng loáng trên tay, đắc ý nói: "Nhìn xem, đây cũng không phải là dao gọt trái cây, lần này lão tử sẽ trả lại mối nhục chiều nay."

Thân thể hắn hơi trầm xuống lấy đà sau đó xông về phía Võ Tiểu Đức.

Võ Tiểu Đức lập tức lấy ra một vật từ sau lưng, chĩa thẳng về phía tên côn đồ đang lao đến.

Côn đồ nhìn thoáng qua, thất thanh nói: "Súng!"

Hiện tại hai người đang ở trong nhà, không gian rất chật hẹp. Gần như không thể chạy thoát khỏi họng súng.

Đây chính là súng a, vì sao tên tiểu tử này lại có súng?

Vẻ mặt của tên côn đồ này liên tục biến đổi, vung vẩy khảm đao trong tay, nghiêm nghị quát: "Đến a, nếu ngươi có dũng khí thì lấy đao ra, đánh một trận công bằng với ta xem ai lợi hại!"

Đoàng ——

Võ Tiểu Đức lập tức bóp cò.

Một viên đạn sượt qua sát người tên côn đồ, bắn trúng vách tường sau lưng hắn.

Tên này lập tức sợ đến mức ngây người.

Võ Tiểu Đức dùng nòng súng chỉ chỉ mặt đất.

Hắn hiểu ý, ngoan ngoãn buông xuống khảm đao, quỳ trên mặt đất giơ cao hai tay lên trời.