Chương 13: Quỷ đói đầu thai

"Đại tiểu thư, thiếu gia đã tới." Người kia nói.

"Ừm." Nữ tử nhẹ giọng đáp.

Trên mặt nước, một đầu thuyền nhỏ bồng bềnh đi tới, dừng lại trước đình nghỉ mát giữa hồ.

Triệu Quân Vũ leo lên đình nghỉ mát, vẻ mặt chán trường ngồi xuống vị trí đối diện với nữ tử kia.

"Ngươi đã nếm được hương vị của tình yêu chưa?" Nữ tử hỏi.

Triệu Quân Vũ cầm lấy cahi rượu trên bàn, tự rót cho mình một ly. Sau đó uống một hơi cạn sạch, nói:

"Tình yêu? Với gia thế, thân phận như ta thì nào có những vật này? Khi trước là do ta quá ta ngây thơ."

Triệu Quân Vũ đặt chén rượu xuống, lắc đầu, nhưng trên mặt lại lộ ra mỉm cười.

Hắn dùng đũa kẹp lấy khối bánh ngọt, bắt đầu ăn ngon lành.

Nữ tử vẫn luôn quan sát hắn, lúc này vẻ mặt của nàng mới xuất hiện một chút ấm áp, trầm ngâm nói: "Đúng là ngươi cũng đã đến tuổi yêu đương, tháng sau ta sẽ xắp xếp cho ngươi đi xem mắt."

"Không cần." Triệu Quân Vũ nói.

"Vì sao?" Nữ tử hỏi.

" Tạm thời ta không có hứng thú với những chuyện đó. Ngược lại bây giờ ta lại muốn đi làm quen vị thủ hộ giả kia một chút." Triệu Quân Vũ nói.

Nữ tử nhìn hắn, có chút không hiểu nói: "Vì sao?"

"Thế giới sắp thay đổi, mà trời sinh ta không có khả năng tập võ, vốn nên kết giao với những vị hào kiệt trong tương lai này." Triệu Quân Vũ nói.

Nữ tử lộ ra vẻ hài lòng, gật đầu nói: "Đi thôi, ta ủng hộ ngươi."

Triệu Quân Vũ đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Hắn đi ra ngoài ngoài đình nghỉ mát, đang muốn bước lên thuyền nhỏ nhưng bỗng nhiên lại dừng lại.

"Tỷ, còn có một chuyện."

"Không cần quan tâm, ta đã sai người đi bắt Lý Chinh, chắc chắn sẽ tìm ra người đứng sau hắn." Nữ tử nói.

"Không phải chuyện đó. Tỷ, ta muốn nói thật ra ngươi cũng đến đã đến tuổi nên đi xem mắt."

"Cút đi."

"Vâng, tỷ."

. . .

Trên phố đi bộ Nhân Hành bên ngoài trường đại học.

Vong Linh Chi Thư bồng bềnh trong hư không trước người Võ Tiểu Đức, hiện ra từng hàng chữ nhỏ óng ánh:

"Thiết Tuyến Quyền là quyền pháp trứ danh được sáng tạo từ thời kỳ thượng cổ xa xôi trước kia. Là môn quyền pháp mà người tập võ dùng để rèn luyện thân thể, nâng cao thực lực."

"Chú ý!"

"Ngươi đã hoàn toàn nắm giữ Thiết Tuyến Quyền."

"Lúc nãy khi ngươi thi triển quyền pháp, gân cốt toàn thân ngươi và khí huyết đã bắt đầu được rèn luyện. Hồn lực của ngươi cũng đã rót vào cơ thể thể, sắp giúp ngươi rèn luyện thân thể."

"Lần rèn luyện này cần lượng lớn đồ ăn để bổ sung dinh dưỡng, tránh cho thực lực tăng lên thất bại."

Võ Tiểu Đức vừa mới đọc hết hàng chữ, bụng hắn lập tức phát ra một tiếng réo vang thật dài.

Đói! Cảm giác đói bụng vượt quá tưởng tượng của hắn.

Nhất định phải kiếm thứ gì đó để ăn.

Võ Tiểu Đức đã không thể ung dung đi bộ, lập tức chạy như bay.

Thực lực tăng lên thất bại?

Ngươi đang nói đùa sao? Ta liều mình mới lấy được cơ hội tăng lên thực lực, thế mà bây giờ ngươi nói với ta là có khả năng thất bại chỉ vì không tìm thấy đồ ăn?

Võ Tiểu Đức vừa chạy nhanh vừa cấp tốc suy nghĩ.

Ăn cái gì?

Bây giờ ăn cái gì là nhanh nhất?

Ánh mắt của hắn liếc nhìn ven đường phố, sau đó lập tức vọt vào một tiệm cơm.

Lúc này vẫn chưa tới giờ cơm, bên trong tiệm cơm cũng không có ai.

Võ Tiểu Đức vọt đến trước quầy, la lớn:

"Lấy cho ta một suất ăn gia đình!"

"A. . . được, xin mời chọn món ăn trên điện thoại." Tiểu tỷ tỷ đứng sau quầy nói.

"Ta đang chọn, ngươi cứ chuẩn bị cho ta đi, ta đang rất vội." Võ Tiểu Đức nói.

"Ngươi chuẩn bị phải lên máy bay sao? Hay là xe lửa?" Tiểu tỷ tỷ cười hỏi một tiếng, bắt đầu thành thạo gắp thức ăn cho Võ Tiểu Đức.

"Thời gian đang rất gấp." Võ Tiểu Đức nói.

Không tới năm phút, suất ăn cho cả gia đình đã được mang lên.

Suất ăn này có rất nhiều cơm, thời gian chuẩn bị nhanh, đủ cho ba người ăn, thật sự là lựa chọn thích hợp nhất.

Võ Tiểu Đức đã đói đến mức hai chân đứng không vững, trong hư không cũng xuất hiện vài dòng chữ nhắc nhở hắn phải lập tức ăn để bổ sung năng lượng.

Lúc này đã không có tâm tư để chú ý tới chuyện khác, Võ Tiểu Đức mang theo suất cơm đi đến một góc hẻo lánh, bắt đầu điên cuồng ăn.

Hắn ăn liên tục, trong khi ăn hắn đã phát hiện cơ thể mình có chút không đúng.

Hệ tiêu hóa của chính mình trở lên khác lạ.

Tất cả đồ ăn vừa được nuốt xuống đã bị tiêu hóa ngay lập tức.

Cứ đà này, dù có ăn hết suất cơm trước mặt thì cơ thể hắn vẫn thiếu năng lượng.

Võ Tiểu Đức vừa ăn vừa mở điện thoại ra, đặt thêm một đơn nữa.

Vẫn là suất ăn cho cả nhà.

Tiểu tỷ tỷ đứng sau quầy a một tiếng, lại chuẩn bị món ăn lần nữa.

Khi nàng chuẩn bị xong suất ăn, vừa mới quay người thì đã nhìn thấy Võ Tiểu Đức đứng trước mặt mình, duỗi ra hai tay nhận lấy suất cơm.

"Ngươi. . ."

"Cảm ơn!"

Võ Tiểu Đức bưng suất ăn chạy về chỗ cũ, lần nữa điên cuồng ăn.

Vừa ăn hắn lại đặt thêm một đơn nữa.

Vẫn là suất ăn như cũ.

Tiểu tỷ tỷ đứng sau quầy nhìn từng hàng đồ ăn vừa được đặt trên màn hình, trên mặt lộ vẻ khó tin.

Người này….thật sự rất giống quỷ đói đầu thai.

Làm sao mà một người có thể ăn nhiều đến vậy?

Chẳng lẽ hắn tới đây để tự sát?

Mặc dù suy nghĩ như vậy nhưng theo thói quen nghề nghiệp, nàng vẫn chuẩn bị đồ ăn đúng như những gì Võ Tiểu Đức đặt.

Suất ăn vừa chuẩn bị xong thì thiếu niên kia đã đứng ở trước quầy lần nữa.

"Cảm ơn, ta đã ăn no rồi. Những thứ này ta đặt cho bạn cùng phòng." Võ Tiểu Đức gật đầu mỉm cười nói.

Hắn cũng cân nhắc đến ảnh hưởng mình gây ra, không muốn gây ra bất cứ phiền toái nào không cần thiết.

Vị tỷ tỷ kia như trút được gánh nặng, nhỏ giọng nói: "Bữa ăn của ngài đã được chuẩn bị xong, ta sẽ giúp ngài đóng gói."

Không lâu sau đồ ăn đã được đóng gói xong.

Võ Tiểu Đức nói cảm ơn lần nữa sau đó quay người rời khỏi tiệm ăn.