Chương 14: Cửu Diệu Bất Tử Dược

“Loại trái cây màu đỏ này có tên là Cửu Diệu Bất Tử Dược! Mặc dù ta nắm giữ không phải hoàn chỉnh trái cây nhưng cứu lại Đại Hoang Đế đã đủ rồi! Hiện tại có muốn nó hay không thì phụ thuộc vào lựa chọn của tiền bối!”

Trong Viễn Cổ Thần Vật Bảng Đệ Thất - Thiên Địa Môn tự hình thành không gian, Lâm Duyên hai mắt híp lại như hồ ly, mỉm cười nhẹ nhàng giải thích tác dụng của trái cây màu đỏ trên tay mình.

Cửu Diệu Bất Tử Dược là một trong những Bất Tử Thần Dược thuộc Già Thiên Thế Giới, chúng có số lượng rất ít và sở hữu rất nhiều công dụng khác nhau như tăng cường tu vi, gia tăng tuổi thọ, chữa trị bản nguyên, v.v…

Do Cửu Diệu Bất Tử Dược nằm trong Hoang Cổ Cấm Địa và được Ngoan Nhân Đại Đế và Đại Thành Thánh Thể quản lý nên Lâm Duyên tại đi vào Bí Cảnh tại Già Thiên Thế Giới phải theo chân Diệp Phàm mới thành công lấy được.

Cuối cùng Lâm Duyên lấy được 6 quả trong số 13 quả, mặc dù vậy Cửu Diệu Bất Tử Dược vẫn không phải hoàn chỉnh vì bị Ngoan Nhân Đại Đế phân ra làm 9 gốc thánh dược phân bố tại 9 đỉnh núi của Hoang Cổ Cấm Địa.

Tại Già Thiên Thế Giới, Lâm Duyên đã ăn một quả Cửu Diệu Bất Tử Dược và trải qua Hoang Cổ Cấm Địa tẩy lễ và cất giấu 5 quả khác mới trở về Vũ Động Càn Khôn Thế Giới, 1 quả đưa cho Đại Hoang Đế chính là 1 trong số đó.

Lâm Duyên dám lấy Bất Tử Thần Dược ra cũng sớm không sợ Đại Hoang Đế cướp đoạt vì nếu làm như vậy thì Viễn Cổ Thần Vật Bảng Đệ Nhị - Tổ Thạch khí linh - Nham sẽ không nể tình số công trạng của hắn mà ra tay trừng phạt.

Cho dù Đại Hoang Đế tại Viễn Cổ Đại Chiến có công giúp Thiên Huyền Đại Lục tiêu diệt vô số Dị Ma Tộc nhưng dám đối với hậu bối mà lại là đời tiếp theo chủ nhân của Tổ Thạch xuất thủ thì đừng trách nó không nể tình chiến hữu.

“Vèo….!”

Đột nhiên Lâm Duyên cảm nhận được quanh thân có một làn gió quét qua, sau đó Cửu Diệu Bất Tử Dược trên tay đã không cánh mà bay, tuy có hơi bất nghờ nhưng cậu vẫn khoá chặt người đáng nghi duy nhất - Đại Hoang Đế

Động tác này của cậu đã hấp dẫn Viễn Cổ Thần Vật Bảng Đệ Nhị - Tổ Thạch khí linh - Nham và Tiểu Điêu trực tiếp nhìn chằm chằm vào Đại Hoang Đế, thậm chí Lâm Duyên bắt đầu lấy ra Thích Ca Mâu Ni Tượng Phật.

Vào lúc này nếu Đại Hoang Đế không giải thích rõ ràng thì sẽ không chỉ có Viễn Cổ Thần Vật Bảng Đệ Nhị - Tổ Thạch khí linh - Nham trực tiếp tấn công mà Lâm Duyên trên tay Chuẩn Đế Cấm Khí cũng sẽ khởi động.

“Đừng nhìn bổn đế như vậy! Không phải muốn làm giao dịch sao? Cửu Diệu Bất Tử Dược ta mua! Cái giá là chính ta! Chỉ cần ngươi không làm việc tổn hại đến Thiên Huyền Đại Lục thì ta sẵn sàng đi theo ngươi làm tay chân!”

Đại Hoang Đế nhanh chóng giải thích, cũng đem Cửu Diệu Bất Tử Dược nuốt xuống, điều này khiến Tiểu Điêu có chút buồn bực cùng đau lòng, nó lúc nãy cũng tính toán lao lên lấy nhưng vẫn chậm hơn một bước.

Mặc dù chưa từng nếm thử Cửu Diệu Bất Tử Dược nhưng dựa vào từng chỗ tế bào một ở trong cơ thể đang toả ra sự tham lam thì Tiểu Điêu hiểu chỉ cần ăn một quả thì huyết mạch của nó sẽ tiến hoá.

“Lão đại! Loại trái cây màu đỏ tên là Cửu Diệu Bất Tử Dược còn không!”

Có lẽ cảm thấy không cam tâm cùng vẫn còn thèm Cửu Diệu Bất Tử Dược nên Tiểu Điêu lập tức bay đến bên cạnh Lâm Duyên và tràn đầy nịnh bợ hỏi thăm nhưng cậu lại không thèm để ý, chỉ nhìn Đại Hoang Đế nói:

“Đại Hoang Đế! Cái giá này! Thôi được rồi! Bán cho tiền bối vậy!”

Lâm Duyên lần này cũng không nghờ Đại Hoang Đế lại đối với mình hung ác như vậy, trực tiếp đem mình bán để mua Cửu Diệu Bất Tử Dược nhưng sau một hồi suy nghĩ lại thì cậu cảm thấy chuyện này rất bình thường.

Sắp chết đến nơi rồi lại bắt được cách có thể cứu mạng mình thì Đại Hoang Đế tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết nhưng với tình trạng quá nghèo của hắn hoàn toàn không thể mua được Cửu Diệu Bất Tử Dược.



Ai bảo Đại Hoang Đế trước đó bị Dị Ma Tộc tấn công bất ngờ nên chỉ có thể thiêu đốt luân hồi ấn thức tỉnh nên trong tay làm gì có đồ vật gì ngoài bản thân nên chỉ có bán mình làm công mới đem được đồ vật cần về.

“Loại quả tên là Cửu Diệu Bất Tử Dược này quá hiệu quả! Ta có thể cảm nhận được tổn thương bản thân đang dần hồi phục trở lại! Hơn nữa ta cảm giác được nếu luyện hoá hoàn toàn thì có lẽ sẽ bước 1 chân qua Luân Hồi Cảnh!”

Đại Hoang Đế cảm giác được Cửu Diệu Bất Tử Dược bất phàm dược lực đang chảy khắp cơ thể thì trong lòng vui mừng suy nghĩ vì nếu thật sự là như thế thì hắn có cơ hội đạt tới cảnh giới của Phù Tổ rồi.

“Ta muốn đi bế quan luyện hoá Cửu Diệu Bất Tử Dược! Nếu không có chuyện khẩn cấp như có Dị Ma Tộc hay gì đó thì đừng có gọi ta tới! Muốn rời khỏi nơi này thì chờ Lâm Động tiểu tử tỉnh lại là khác ra ngoài được!”

Đại Hoang Đế tặng cho Lâm Duyên truyền thừa của mình thay cho một lời cảm ơn, sau đó nói một câu liền biến mất mà sau đó một hồi lâu thì Lâm Động cũng tỉnh lại và mở ra Thiên Địa Môn đem tất cả đưa ra ngoài.

Trước khi đi, Lâm Duyên nghe theo lời của Tổ Thạch khí linh - Nham liền để lại Lưu Tinh Lệ ở bên trong không gian của Thiên Địa Môn nhằm giúp kiện Viễn Cổ Thần Vật này và Đại Hoang Đế hồi phục nhanh hơn.

“Trời đã sắp sáng rồi sao? Không nghờ chúng ta lại ở trong Thiên Địa Môn suốt một đêm rồi!”

Vừa đặt chân ra khỏi Thiên Địa Môn thì Lâm Duyên đám người nhìn thấy bầu trời bắt đầu hiện ra vẻ bình minh liền cảm khái nói, sau đó một hồi lâu thì tất cả cũng bắt đầu tách ra để làm việc của mình trong ngày mới.

Đại Hoang Đế bế quan chữa trị tổn thương bản nguyên, Thiên Địa Môn thì lâm vào ngủ say hồi phục, Lâm Động thì muốn đi xem gia đình mình sau một đêm trôi qua ra sao và cảm ngộ thêm Đại Hoang Đế truyền thừa.

Tiểu Điêu vì không lấy được Cửu Diệu Bất Tử Dược liền trực tiếp chui vào Tổ Thạch không gian ngủ, về phần Lâm Duyên và Tổ Thạch thì do không muốn làm phiền Lâm Động gia đình thêm liền trở về nơi ở của mình.

“À đúng rồi! Lâm Động! Có chuyện ta quên không nói! Đó là….!”

Trước lúc rời đi Lâm Duyên cũng nói cho Lâm Động về thể chất của Lâm Thanh Đàn và cách có thể cứu chữa triệt để cho là cần tới Âm Sát Chi Vật để có thể ngưng kết Âm Đan nhằm khống chế Sát Ma Chi Thể.

“Lâm Duyên đại ca! Đa tạ…!”

Lâm Động hai mắt nhỏ lệ vui mừng nói, sau đó liền tiễn đưa Lâm Duyên về mới quay lại trong nhà, trải qua một đêm tiếp xúc đến Thiên Huyền Đại Lục một ít bí mật thì Lâm Động tâm tính đã trưởng thành hơn rất nhiều.

“Lâm Duyên! Bên trong nhà ngươi có một nam một nữ đang chờ ngươi về thì phải! Trong đó nữ tính ngươi không cần để ý mà nên cẩn thận nam tính thì hơn! Dù sao hắn đối với ngươi hình như không có ý tốt đâu!”

Theo ánh mặt trời của bình minh dâng lên cao, Lâm Duyên đã về tới nơi ở của mình và chuẩn bị mở cửa đi vào nhà thì Tổ Thạch khí linh - Nham đột nhiên lên tiếng nói mà Lâm Duyên cũng gật đầu, đáp lại:

“Nham! Ta cũng sớm biết rồi! Đừng quên ta là Sơ Cấp Linh Phù Sư! Lâm Gia bất kỳ động tĩnh cổ quái nào đều không thoát khỏi tinh thần lực dò xét của ta! Hơn nữa tên kia sát ý tràn ngập như vậy thì làm gì có chuyện tốt tìm ta được!”

Lâm Duyên nói xong liền đẩy cửa đi vào trong nhà, dù đã biết trước bên trong có người muốn gϊếŧ mình nhưng cậu vẫn làm vậy vì đơn giản là nữ tính bên trong là vị hôn thê của cậu - Lâm Hà.

Kế tiếp Lâm Duyên chuẩn bị đại chiến với nam tính đang ẩn nấp nên phải đem Lâm Hà đưa trở về trước, nếu không chẳng may nàng bị cuốn vào giao tranh và bị thương thì cậu không biết nên nhìn mặt Lâm Khẳng như thế nào.

“Két… Két… Két…!”



Lâm Duyên vừa đi vào trong thì thấy được Lâm Hà đang ngủ quên trên bàn uống nước nhưng chưa kịp chờ cậu có phản ứng lại để đối phó với chuyện trước mắt thì dường như tiếng mở cửa phòng của cậu lại đánh thức Lâm Hà.

“Lâm Duyên! Ngươi vẫn biết trở về a! Biết ta chờ ngươi một đêm này mệt mỏi như thế nào không?”

Lâm Hà vừa mới thức giấc liền ngáp dài một cái rồi lấy tay dụi dụi hai mắt, sau đó nhìn về phía cửa nhà, vừa trông thấy Lâm Duyên thì nàng lập tức tỉnh ngủ, âm trầm giọng nói tràn đầy chất vấn từ miệng nàng phát ra.

Vừa nói xong, Lâm Hà liền vươn người để cho tỉnh ngủ nhưng động tác này để lộ đường cong thân thể cùng hai quả đào trước người lắc lư nảy nảy khiến Lâm Duyên được một phen bổ mắt.

“Lâm Hà đại tỷ! Thứ lỗi cho ta! Đêm qua ta đến nhà Lâm Động ăn tối rồi nghỉ ngơi tại đó luôn! Không biết Lâm Hà đại tỷ đêm qua đến tìm ta có chuyện gì!”

Lâm Duyên tuy hiểu mình không hề làm gì sai nhưng thấy Lâm Hà cả đêm qua chờ mình đến nỗi ngủ quên ở trong nhà mình liền tạm thời lùi một bước, cậu cúi đầu, tràn đầy sự hối lỗi nói với Lâm Hà.

“Thôi được rồi! Lần sau không được tái phạm nữa! À đúng rồi! Lâm Duyên! Cầm lấy đi những thứ này đi! Phụ thân ta bảo đến cho ngươi! Đó cũng là lý do vì sao đêm qua ta tới tìm ngươi?”

Lâm Hà cũng không níu kéo thêm gì về chuyện Lâm Duyên không về nhà, nàng đem một ít tài nguyên tu luyện đưa cho Lâm Duyên nói mà cậu cũng vui vẻ nhận lấy để nhanh tiễn nàng rời đi.

“Cảm tạ rồi! Lâm Hà đại tỷ! Hôm qua tại nhà Lâm Động chơi cả đêm có chút mệt mỏi! Bây giờ ta hơi buồn ngủ! Lâm Hà đại tỷ tạm thời có thể trở về trước được không!”

Lâm Duyên đem tài nguyên tu luyện nhận lấy và cất đi xong liền đẩy Lâm Hà hướng về phía cửa nhà để nàng có thể an toàn rời đi, tránh bị vạ lây giao chiến sắp tới giữa cậu và nam tính bí ẩn đang nấp trên xà ngang nhà mình.

“Biết rồi! Ta biết rồi! Đừng có đẩy! Làm gì vội vàng như vậy! Ta cũng có thể tự rời đi mà!”

Lâm Hà bị Lâm Duyên đẩy ra gần tới cửa liền có chút không vui nói nhưng đúng lúc nàng vừa muốn bước chân ra khỏi cửa thì đột nhiên lại bị Lâm Duyên kéo ngược trở lại và rơi vào ngực hắn.

“Lâm Duyên! Ngươi định làm gì vậy! Không lẽ nào! Ngươi định…! Này! Không được! Chúng ta còn chưa thành hôn! Không thể làm như vậy được!”

Lâm Hà ngửi thấy được mùi hương nam tính từ trong ngực Lâm Duyên thì khuôn mặt ửng đỏ nghĩ tới chuyện gì đó, đầu có chút bốc khói, vừa nói vừa giãy giụa muốn thoát ra nhưng Lâm Duyên lại không đồng ý, chỉ đáp lại:

“Xin lỗi! Lâm Hà đại tỷ! Chịu khó chút đi! Chờ ta giải quyết xong chuyện này liền đem ngươi thả ra!”

Lâm Hà không hiểu rõ Lâm Duyên đang nói gì nhưng dường như bởi vì xấu hổ nên không gây rối gì nữa nhưng đầu nàng càng chui sâu vào trong lòng Lâm Duyên như để che dấu sự xấu hổ hoặc có thể ngửi thêm mùi hương của cậu.

Về phần Lâm Duyên thì cậu không thèm để ý Lâm Hà động tác kỳ quái vì trước mặt cậu còn có chuyện quan trọng hơn phải giải quyết, đó là một nam thiếu niên cùng độ tuổi đang muốn gϊếŧ cả cậu lẫn Lâm Hà.

Người này không ai khác chính là nam tính bí ẩn núp trong nhà của cậu, Lâm Duyên hai mắt nhìn chằm chằm nam thiếu niên trước mắt tràn đầy sự tức giận, cậu không nghờ người này lại tâm ngoan thủ lạt như vậy.

Nếu vừa nãy không phải vừa rồi cậu kéo Lâm Hà quay ngược trở lại thì nàng sớm đã bị nam thiếu niên trước mắt dùng tay đâm xuyên ngực mà chết, thậm chí còn muốn dựa vào đó đâm xuyên luôn cả cậu.

Mặc dù hiện tại Lâm Duyên dùng tinh thần lực tạo thành tường chắn vô hình cản được công kích nhưng chỉ dựa vào động tác này đủ để thấy nam thiếu niên trước mắt không muốn có người sống rời đi hiện trường.