Chương 38

Ngày thứ hai hưu mộc*(ngày nghỉ) Tống Chi Ngôn mấy ngày nay cũng bận bịu đến quên trời đất, lúc này có chút tời gian mới hẹn mấy vị đại nhân cùng đến Lãm Nguyệt Lâu thư giãn một chút. Đại Tấn tuy không qua đông tình các quan chức ra vào những nơi này, nhưng đại đa số quan chức đều biết điều, cũng không có gây ra chuyện gì quá đáng, không có phong thanh truyền tới tai Thừa Bình Đế , hắn cũng mắt nhắm mắt mở không quản bọn họ.

"Tống đại nhân, ngài đã lâu không đến rồi Trọng Cẩm còn tưởng rằng ngài đã đem ta quên mất rồi." Phía sau là một nữ tử thân mang lụa mỏng, mị nhãn quyến rũ, tay ngọc nhỏ dài mềm mại không xương, đứng ở phía sau Tống Chi Ngôn thay hắn bóp vai cứng ngắc, sẵng giọng.

"Aii, thật không thể nói đến từ khi có vụ án Ngô Ức kia liền không có một ngày sống yên ổn, trời mới biết làm sao đột nhiên bốc lên nhiều vụ án như vậy, ta đây chính là tranh thủ lúc rảnh rỗi liền đến nơi này hít hơi ngươi đây." Tống Chi Ngôn vỗ vỗ mu bàn tay người sau lưng, thở dài một hơi. Có câu nói thê không bằng thϊếp thϊếp không bằng trộm, trong nhà hắn tiểu thϊếp nhiều như vậy nhưng so với người bên ngoài vẫn kém một chút mùi vị.

"Zô, vậy cũng là Trọng Cẩm trách oan ngài." mỹ nhân phía sau cười khúc khích, ôm cổ hắn xoay người ngồi vào trong l*иg ngực của hắn bỗng bưng chén rượu trên bàn đưa đến bên môi hắn, khí tức ấm áp phất quá lỗ tai làm lòng hắn ngứa ngáy: "Vậy phải phạt tối nay phục vụ tốt đại nhân đi. . ."

Tống Chi Ngôn hai mắt bị nàng câu dẫn đến mơ hồ thuận theo uống xong rượu trong chén, hai tay không an phận ôm mỹ nhân sờ loạn cả lên,hắn nào ngờ đến có người trong bóng tối đang chú ý từng cử động của hắn.

Đến khi Tống Chi Ngôn tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao. Hắn mở mắt liền bị ánh mặt trời làm cho chói mắt liền nheo mắt lại nhất thời thầm nghĩ không được, cứ như vậy ở kỹ quán ngủ thẳng đến tận lúc này thực sự không thích hợp, hắn lại nhớ tới Trọng Cẩm còn nằm trong tay hắn, Tống Chi Ngôn đẩy nàng một cái, nói: "Trọng Cẩm, nên dậy rồi."

Nhưng người trong lòng nửa điểm phản ứng cũng không có, Tống Chi Ngôn có chút buồn bực, thường ngày Trọng Cẩm chỉ cần gọi một lần liền tỉnh, làm sao hôm nay lại như vậy lẽ nào tối hôm qua quá mệt mỏi? Tống Chi Ngôn nghĩ đêm qua, hình như hơi quá rồi. . . Hắn chỉ nhớ rõ lúc bắt đầu uống rượu, sau đó đến trên giường hắn có chút mơ hồ nhớ không rõ, nghĩ đến có thể là do uống quá nhiều rồi.

"Trọng Cẩm, thức dậy đi."

Nhưng mặc cho hắn gọi như thế nào thì người đang nằm trong lòng cũng không có phản ứng. Tống Chi Ngôn trong lòng có chút hoảng, đột nhiên cảm giác thấy trên người nàng lành lạnh. . . Trong lòng hắn đột nhiên lộp bộp run rẩy vươn ngón tay đi dò xét hơi thở của nàng,đã không còn nửa điểm khí tức. . .

Tống Chi Ngôn hét to một tiếng, lăn lộn từ trên giường lăn xuống đất, ngã ở trên sàn nhà vừa kinh vừa sợ mặt cắt không ra máu. Người ngoài cửa nghe thấy tiếng la rất nhanh vọt vào, quản sự thấy hắn không một mảnh vải ngã trên nền đất, xoay người ngăn cản người phía sau, nói: "Ai u Tống đại nhân, ngài đây là làm sao vậy? Trọng Cẩm cô nương chọc ngài không cao hứng sao?"

Thấy có người đi vào, Tống Chi Ngôn trong lòng loạn lung tùng phèo, luống cuống tay chân cầm lấy y phục một bên hướng về người kia, quát to: "Cút ra ngoài!"

"vâng vâng, chúng tiểu nhân liền lui xuống." Quản sự khó khăn đem người đuổi ra ngoài mỉm cười đóng cửa lại, ở ngoài cửa nói vọng vào: "Tống đại nhân, tiểu nhân ở bên ngoài chờ, ngài có việc xin cứ phân phó!"

Tống Chi Ngôn giờ khắc này nào còn có tâm trí đi phân phó hắn, cầm quần áo vội vàng lung tung mặc lên, đến bên cạnh bàn rót cho mình một chén trà nguội uống một hơi cạn sạch.

Xong, một mạng người liền cứ như thế không còn,bây giờ hắn có 100 cái miệng cũng chối không được a! Huống hồ hắn là Hình bộ Thượng Thư, là mệnh quan triều đình lại có dính líu đến cái chết thế này bệ hạ tất nhiên sẽ rất tức giận, đến lúc đó liền không chỉ là tiền đồ của mình mà tính mạng của hương thân đều sẽ khó giữ được. . .

"Xong xong. . ." Tống Chi Ngôn tê liệt ngồi trên ghế, nghĩ đến cuộc đời của chính mình liền chấm dứt từ hôm nay. . .

"Ai cho phép ngươi tới chỗ này! Ai cho phép ngươi không trở về nhà!" Nghĩ đi nghĩ lại, Tống Chi Ngôn trở tay liền cho mình mấy cái bạt tai, một cái lại một cái kèm theo nước mắt liên tục tự trách mình, đem tiền đồ tính mạng đều chôn vùi ở chỗ này.

Nghe thấy động tĩnh bên trong, quản sự lại đẩy cửa đi vào, hỏi: "Ai u, Tống đại nhân ngài đây là làm sao vậy a?" Nói xong liền muốn hướng về bên giường đi tới, một bên còn nói: "Trọng Cẩm cô nương hôm nay làm sao vậy? dậy không nổi?"

"Đừng!"

"A?"

Tống Chi Ngôn theo bản năng kéo hắn lại nhưng đáng tiếc tên quản sự kia làm sao cho hắn cơ hội, không dấu vết trốn một chút liền né tránh được, đi đến bên giường một bên đưa tay đẩy người nằm trên giường, một bên còn nói: "Trọng Cẩm cô nương hẳn là bị bệnh rồi?"

Hắn đi đến bên giường một khắc đó Tống Chi Ngôn liền chết tâm rồi, co quắp ngồi dưới đất, lẩm bẩm nói: "Nàng chết rồi. . ."

"Hả?" Quản sự làm ra một bộ dáng giật mình, vội vàng đi thăm dò, quả nhiên, nữ nhân nằm trên giường cả người đã lạnh lẽo từ lâu, sắc mặt trắng bệch.

"Này này chuyện này. . ." Quản sự mắt choáng váng, ngồi phịch xuống dưới đất, gào khóc nói: "Ai u! Số ta khổ rồi Trọng Cẩm a! Đang yên đang lành làm sao thành như vậy! Tống đại nhân! Này chuyện gì xảy ra a! Ngài nói ta nên làm sao để giải thích a!"

Tống Chi Ngôn vốn là tâm loạn như ma, nghe những lời này càng là không biết làm sao. Quản sự khóc một lúc, thấy đủ rồi liền xoa xoa nước mắt lục cục bò lên đến trước mặt hắn, nức nở nói: "Đại nhân, ngài làm người tiểu nhân lại quá là rõ ràng chuyện này đều do Trọng Cẩm cô nương này số khổ, không có phúc phận phục vụ đại nhân mà thôi, ngài yên tâm, ngài cùng gia chủ ta làm quan cùng triều, chủ tử dặn phải quan tâm ngài chuyện này Mã Tam ta sẽ xử lý! Ngài yên tâm hồi phủ đi!Trọng Cẩm cô nương là có người đến chuộc thân, nàng đã xuất giá đi rồi nhưng gả tới chỗ nào thì ta không biết." Hắn đem Tống Chi Ngôn đỡ lên rồi thay hắn sửa lại y phục, nói: "Đại nhân ngài yên tâm hồi phủ đi, đêm qua chuyện gì cũng không có phát sinh."

"Người đến, chuẩn bị kiệu đưa Tống đại nhân hồi phủ!"

Nói xong thì có gã sai vặt đến nâng hắn, Tống Chi Ngôn còn mờ mịt mới vừa rồi hắn còn nghĩ mình không còn sống lâu nữa mà một giây sau lại chuyển nguy thành an, tâm nâng lên lại hạ xuống như sóng biển suýt chút nữa không thở được một hơi, sững sờ tùy theo hai cái gã sai vặt đem hắn nâng đi ra ngoài,đi đến cửa mới phản ứng lại, vội quay đầu hỏi Mã Tam: "Chủ tử của ngươi là vị đại nhân nào?"

"Bẩm đại nhân, là Thừa tướng đại nhân."

Tống Chi Ngôn nghe vậy lại sửng sốt, vạn vạn không nghĩ tới Lãm Nguyệt Lâu này sau lưng lại là Thừa tướng Lục Tuấn Đức. Ngẫm lại hắn cùng Lục Tuấn Đức tuy không qua lại nhiều nhưng trên mặt quan hệ ngược lại cũng vẫn không tệ, lại nghĩ tới Mã Tam mới vừa nói chủ tử để ý chăm sóc hắn, nhất thời trong lòng đối với Thừa tướng đại nhân cảm động đến rơi nước mắt, nghiêm mặt nói: "Kính xin chuyển cáo tới Thừa tướng đại nhân, ân cứu mạng suốt đời khó quên, hạ quan ngày khác nhất định tự mình tới cửa nói cám ơn!"

"Được rồi, ta nhất định chuyển lời, đại nhân ngươi mau mau hồi phủ đi, nhớ kỹ, nơi này cái gì cũng không phát sinh."

Tống Chi Ngôn vội gật đầu tán thành, cho người dìu hắn xuống lầu. Mã Tam nhìn hắn đi xa liền phân phó người: "Xử lý sạch sẽ."

"Vâng."

gã sai vặt đáp lại liền đi vào đem thi thể trên giường dùng chăn bông bao bọc lại ôm ra ngoài không qua bao lâu mấy người đi vào đem gian phòng rất nhanh thu thập sạch sẽ giống như xe chạy đường quen.

Thừa tướng rất nhanh nghe được bẩm báo, quản gia nhận được tin tức, lúc này đi thư phòng tìm Lục Tuấn Đức: "Lão gia,đã ổn thỏa."

Bên trong thư phòng, Lục Tuấn Đức ngồi ở trên ghế thái sư, lật sách lên mí mắt cũng không nhấc chỉ ừ một tiếng, phía sau hắn chính là tấm bảng do Thừa Bình Đế tự mình đề bốn chữ: Trung quân ái quốc.

Trong hậu viện Lục phủ , Lục Duy Trinh đang ngồi xích đu trong tiểu viện chính mình đọc sách, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây loang lổ chiếu ở trên người nàng làm xua đi gió lạnh có chứa hàn ý. Câu cửa miệng Ngô Đồng nhất diệp thiên hạ Tri Thu, thời tiết cuối mùa thu, đại thể cây cối đều rụng lá chỉ có mấy cây còn có thể cung cấp chút bóng mát làm cho nàng có thể an nhiên xem sách không đến nỗi tổn thương con mắt. Vốn nên là tự tại một ngày,khi nãy Tiểu Bình vốn là đi nhà bếp làm bánh ngọt giờ lại vội vội vàng vàng trở về, thở hồng hộc nói: "Tiểu thư, không ổn rồi, lúc nãy ta thấy người nhà Đồng nhi đến tìm Đồng nhi, nói là đã một tháng chưa hồi phủ!"

"Hả? Ngươi trước đó vài ngày không phải nói với ta nàng về nhà sao?" Lục Duy Trinh thả sách xuống , ngẩng đầu nhìn nàng trong lòng có trực giác không ổn.

"Đúng nha, Lưu mẫu nói với ta nàng xin nghỉ về nhà, ta ngày đó còn bồn chồn nàng tại sao lại không có nói với ta, nhưng là người nhà nàng lại nói nàng chưa về nhà, ta lén lút nghe thấy Lưu mụ cùng quản gia cùng người nhà nàng nói là nàng cùng một người nam nhân nào chạy đi. . ." Nói tới đây, Tiểu Bình mặt có chút ửng đỏ, dù sao nàng cũng là cô nương chưa xuất giá, nhưng việc quan hệ tới tỷ muội cũng không kịp để ý quá nhiều, tiếp tục nói: "Nhưng nàng từ đâu có nam nhân chứ, nếu có cũng chỉ có. . ."

Lục Duy Trinh tất nhiên biết nàng có ý gì, nhớ tới Đồng nhi kia vết thương đầy người, nàng không khỏi nhíu mày, thả sách xuống, đứng lên nói: "Dìu ta thay y phục, cũng đã lâu không thấy điện hạ rồi, nên đi bái phỏng."

Đi vào dưới mái nhà cong cong liền có một trận gió thu thổi qua, hoa cỏ trong viện chập chờn cùng làn váy giai nhân , cũng không chút lưu tình cuốn đi một mảnh lá khô cuối cùng trên cành cây khổ sở giãy dụa , không biết mang đi phương nào. Nàng nghĩ đến không thích khí trời cuối mùa thu, lá cây không còn xanh biếc, lại ố vàng phát bụi, gió thu vừa đến liền mang đi một mảnh, bất kể có hay không tình nguyện, đều không chút lưu tình cuối cùng chỉ để lại thân cây một màu xám thê lương , một mình chịu đựng tịch mịch, chờ đợi trời đông giá rét gió tuyết tập kích.

Lục Duy Trinh nhìn lại, trong viện vẫn là ấm áp như vậy,nhưng nàng lại cảm thấy có chút lạnh. gió vẫn còn đang ô ô thổi, Tiểu Bình bận bịu che chở nàng vào phòng, lúc nãy sưởi ấm thì không thấy nhưng nàng cảm thấy khi gió nổi lên có mấy phần như muốn mưa rồi. Cùng tiểu thư nhà nàng khổ sở vào mùa đông, năm nay mùa đông sợ là sẽ phải đặc biệt khổ sở chút.

Đã đến Công chúa phủ, nhưng không nghĩ Công chúa điện hạ cũng không ở quý phủ.

"Điện hạ hôm nay cùng Tiêu Tướng quân đi quý phủ Đường lão rồi, nói là giờ thiện buổi trưa sẽ hồi phủ, Lục tiểu thư không ngại thì chờ chốc lát."

Tiêu Tướng quân. . . Lục Duy Trinh không chút biến sắc, mỉm cười gật đầu. Chu Cẩm Hà sớm đã phân phó người hầu trong phủ đối với Lục Duy Trinh phải giống như đối với chủ tử nhà mình vậy, Công chúa phủ từ trên xuống dưới đối với nàng đều vô cùng chu đáo, nàng có lúc thậm chí có loại ảo giác Công chúa phủ mới là của nàng nhà. Đáng tiếc, cũng chỉ là ảo giác mà thôi.

Điện hạ có người trong lòng nàng tất nhiên biết được. Trong lòng nàng người như vậy tất nhiên là nàng không sánh được. Nhưng người kia đã không còn, điện hạ đưa nàng giấu ở trong lòng nhớ nhung nhiều năm như vậy, đến nay không quên. Lục Duy Trinh có lúc thực hâm mộ, nếu là nàng có một ngày không còn nữa điện hạ có thể có một nửa ghi nhớ nàng như vậy cũng coi như là không tiếc đời này rồi.Nàng vẫn luôn suy nghĩ không biết thiếu niên anh tài thế nào mới có thể xứng với điện hạ, huynh trưởng nàng là một công tử bên ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong thối rữa tất nhiên không xứng. Cho đến khi gặp phải Tiêu Vô Định,nàng nhìn thấy ánh mắt khi nhìn điện hạ của hắn, nàng rốt cục sáng tỏ dù cho điện hạ vẫn cứ ghi nhớ trong lòng người kia, người nào cũng không thể thay thế được.Tuy nhiên,người có khả năng bồi tiếp nàng đi một đời sau này, sợ cũng chỉ có Tiêu Vô Định này.

Ánh mắt hắn nhìn điện hạ, trong lúc lơ đãng lộ luôn ra thâm tình,lại đối với điện hạ dung túng không phải bởi vì thân phận.Mà có lẽ là thực sự trong lòng yêu nàng. Nàng tuy không hiểu vì sao Tiêu Vô Định không chịu nói ra, ở trước mặt mọi người cũng luôn che giấu, nhưng tình cảm rõ ràng như vậy làm sao lừa gạt không được người khác bằng không, hắn làm sao sẽ một lần lại một lần không màng sống chết, không tiếc cùng triều thần đối chọi gay gắt như vậy. Mang theo tâm tư như vậy, có thể rất dễ dàng nhận ra tình cảm lẫn nhau, huống hồ hắn thông tuệ như vậy.

Điện hạ dù chưa biểu lộ gì duy chỉ có ở trước mặt Tiêu Vô Định nàng mới lộ ra chút tính khí nữ nhi, thậm chí còn sẽ làm nũng, đủ để chứng minh, Tiêu Vô Định trong lòng nàng có một vị trí không bình thường.

Mời Đường lão chỉ điểm cho Tiêu Vô Định sao?e là vị trí Phò mã này là vật trong túi của Tiêu Tướng quânđi. Lục Duy Trinh khóe miệng nâng lên, khiến người ngoài xem không hiểu tâm tình của nàng là gì.

Cũng được, Tiêu Tướng quân ưu tú như vậy cũng xứng với điện hạ rồi. Nàng chỉ là có chút tiếc nuối, vì sao không cho nàng gặp gỡ điện hạ sớm hơn. Kiếp sau,nếu như có kiếp sau, mong trời cao cho nàng một thân thể hoàn hảo, lại làm cho nàng gặp được điện hạ một lần nữa.

----------------------

Editor: Ỏ, Duy Trinh mến mộ Điện hạ ư?