Một hồi mưa thu khí trời hơi lạnh,các sĩ tử đi thi lục tục đến kinh. Ung Ninh Công chúa là người có tài danh cho nên người đến quý phủ nàng không phải số ít, lại có một đám sĩ tử Quốc Tử Giám thỉnh thoảng thỉnh giáo, nàng mấy ngày nay ngược lại cũng rất bận rộn. Nàng tuy bận bịu nhưng trời lại không chờ nàng,luôn tự mình đi về phía trước. Chờ nàng từ Quốc Tử Giám đi ra trời lại tí tách mưa. Phi Nhi tiến lên phủ thêm áo choàng cho nàng, nàng mới ý thức được cư nhiên là thời tiếtcuối mùa thu. Nàng đưa tay ra giọt mưa tí tách rơi vào trong tay nàng, tạo ra hình dạng bọt nước khác nhau đồng thời làm giảm đi nhiệt độ trên tay nàng. Có hàn ý từ trong tay truyền đến Chu Cẩm Hà trong lòng cảm khái, cứ như vậy mà đã trôi qua nửa năm quả thực ngày tháng thoi đưa.
Thu tay về lên xe ngựa, nàng đột nhiên nhớ tới khá lâu không thấy Tiêu Vô Định cũng không biết nàng mấy ngày nay đang bận cái gì. Có lẽ là luyện binh tập võ, Chu Cẩm Hà suy nghĩ một chút, tựa hồ chưa nghe thấy phong thanh nói nàng ấy cùng vị đại nhân nào ở trong triều giao hảo. Nàng là người lạnh nhạt như vậy người ngoài đều bị bề ngoài làm cho khϊếp sợ, nào còn dám hướng về phía nàng giao hảo đây?
Chu Cẩm Hà nhắm mắt ngồi thẳng nghĩ nhưng xe ngựa đột nhiên dừng lại, Phi Nhi vén rèm lên kiểm tra tình huống, rất nhanh liền đi vào, vén lên một bên rèm, nói: "Điện hạ, là Tiêu Tướng quân."
Từ cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, liền thấy Tiêu Vô Định thân mang triều phục, ngồi trên lưng ngựa, cười nhạt hướng về phía nàng chắp tay hành lễ: "Điện hạ."
"Lâm triều đã xong từ sớm Tướng quân làm sao lúc này mới từ trong cung đi ra? Cũng không mang theo ô." Chu Cẩm Hà hơi có chút oán trách nhìn nàng một cái, lần trước mới nói phải chú ý thân thể, cho dù mưa không lớn nhưng mưa thu đến cùng vẫn rất lạnh cũng dễ dàng bị bệnh.Tóc nàng đen như mực dùng bạch ngọc trâm trâm lên, triều phục hai vai cũng bởi vì bị ướt nhẹp hiện ra sẫm màu, nhưng dù là như vậy lại không có nửa phần chật vật, ngược lại mang theo vài phần phóng khoáng ngông ngênh.
Phi Nhi rất thức thời đưa ô cho nàng, Tiêu Vô Định nói cám ơn tiếp nhận nhưng lại thở dài, bất đắc dĩ cười nói: "Lâm triều đã song từ sớm nhưng bệ hạ những ngày gần đây thường thường tìm ta tán gẫu,ta nghĩ đến có lẽ là muốn thăm dò xem ánh mắt điện hạ làm sao đây a.Sáng sớm vào triều thì chưa chú ý, ra khỏi cung môn liền bắt đầu mưa, điện hạ đây là từ Quốc Tử Giám trở về?"
"Ừ, đang trên đường hồi phủ, Tướng quân đi chỗ nào?"
"Đi quý phủ sư tỷ."
"Vậy thì thật là tốt Tướng quân lên đây đi, ta đưa Tướng quân đi một đoạn." Chu Cẩm Hà mặt mày mỉm cười hướng nàng vẫy vẫy tay.
Cái gọi là cúng kính không bằng tuân mệnh, Tiêu Vô Định liền nói cám ơn rồi thuận theo lên xe ngựa. Chu Cẩm Hà đưa khăn tay cho nàng, nói: "Nhanh lau một chút đi, nhìn ngươi một thân dính mưa rồi. Phụ hoàng có làm khó ngươi không?"
"Không tính là làm khó, bệ hạ chỉ là tìm ta hỏi chút sự tình trong nhà nghĩ đến điện hạ không mở miệng, bệ hạ cũng sẽ không hỏi quá nhiều, chính là có chút ám chỉ để ta chủ động chút." Tiêu Vô Định tiếp nhận khăn tay xoa xoa, trêu nói: "Không muốn đυ.ng với điện hạ, kính xin điện hạ cho chút cơ hội mới tốt."
Nàng xem như là phát hiện Trấn Bắc Tướng quân này bề ngoài là một bộ lãnh lãnh đạm đạm bên trong lại không có mấy tốt đẹp vậy a, tâm nhãn có rất nhiều. Chu Cẩm Hà nhẹ hừ một tiếng, oán trách nhìn nàng một cái, than thở: "Phụ hoàng cũng thật là, Hung Nô Thiền Vu còn đang vào kinh vậy mà còn muốn tìm ngươi nói mò."
Hung Nô Thiền Vu cùng Thái tử Mạc Bắc qua một trận chiến lần trước đều bị thương không nhẹ, vẫn không thể tự mình đến bái kiến Thừa Bình Đế, trước đó vài ngày nói là thân thể đã hồi phục hiện tại đang trên đường vào kinh, có lẽ cũng sắp đến Lễ bộ mấy ngày nay đang bận rộn chuẩn bị tiếp đón đây.
"Điện hạ là hòn ngọc quý trên tay của bệ hạ, hôn nhân đại sự tự nhiên so với Hung Nô Thiền Vu quan trọng hơn nhiều." Tiêu Vô Định lau xong đưa khăn tay thu vào trong lòng, cười nói: "Chiếc khăn tay này ta giặt sạch sẽ trả lại cho điện hạ sau, điện hạ mấy ngày nay tiến triển có thuận lợi không?"
Chu Cẩm Hà cũng không phải lưu ý khăn tay giặt hay không giặt, nếu Tiêu Vô Định đã nhét vào trong l*иg ngực cũng là theo nàng đi rồi, nàng đưa cho Tiêu Vô Định chén trà nóng làm ấm áp thân thể,nói "Liên tục tiếp thu không ít hàn môn tử đệ, trong đó có mấy sĩ tử tài hoa thực không tệ. Quốc Tử Giám cũng có mấy vị, chính là mấy ngày nay đi xem thực sự không ít nhìn có chút đau đầu." Nàng không muốn bỏ qua nhân tài, tuy rằng mỗi lần đi cũng đã thấy ra, số lượng cũng đủ kinh người lại còn nghe Mặc nhi mỗi ngày luôn lải nhải nàng sắp bị hỏng mắt đến nơi.
"Nhân tài tuy khó bỏ nhưng điện hạ còn phải chú ý thân thể mới phải, ta xem trong mắt điện hạ có chút tơ máu."
Bỗng nhiên ngã vào một đôi mắt thâm thúy, Chu Cẩm Hà có chút đột nhiên không kịp chuẩn bị. Tiêu Vô Định chăm chú nhìn nàng, để cho nàng không biết làm sao trên mặt lại nóng lên liền vội vàng dời ánh mắt của nàng, trên mặt giả vờ trấn định như là không có chút rung động nào cười nói cám ơn, cũng khuyên nàng chú ý thân thể.
Không lâu lắm đã đến Ôn phủ, nghĩ đến trong phủ còn có sự tình chờ nàng xử lý, không khỏi thở dài, nói: "Tướng quân đi vào đi, cho ta hướng về Ôn tỷ tỷ chào hỏi chờ mấy ngày nữa rảnh rỗi ta lại đi Trích Tinh Các nghe Ôn tỷ tỷ đánh đàn."
"Được, điện hạ đi thong thả." Tiêu Vô Định xuống xe ngựa, hành lễ cung tiễn nàng rời đi, đợi đến khi xe ngựa không nhìn thấy nữa liền xoay người nhanh chân hướng thư phòng Ôn Nguyên đi đến.
"Sư tỷ! Ta nhớ tới Thần Y Cốc có thuốc mỡ tra mắt, ngươi nơi này còn nữa không?"
Biểu tình lớn như vậy, tám chín phần mười không thể tránh khỏi can hệ đến Công chúa điện hạ. Ôn Nguyên bất đắc dĩ thở dài thả cuốn sách trong tay xuống, giương mắt nhìn người trước mắt, nói: "Làm sao ?mắt điện hạ không thoải mái?"
"Lúc nãy trên đường gặp tiện thể đưa ta lại đây, ta thấy trong mắt nàng có tơ máu, nghĩ đến là mấy ngày nay đi quyển xem nhiều."
"Ngươi chính là quan tâm sẽ bị loạn,quý phủ điện hạ vật tốt gì mà không có?" Ôn Nguyên liếc nàng rồi đứng dậy từ một bên trong tráp lấy ra một cái hộp ngọc đưa tới, "Đây, cầm. Vừa vặn mấy ngày nữa cho người đi Thần Y Cốc mua thuốc, ngươi muốn cái gì thì nói cho ta."
Tiêu Vô Định cười hì hì tiếp nhận, cũng không cùng với sư tỷ nhiều khách khí liền nói ra một đống, hai người nói chút sự tình xong Tiêu Vô Định liền lại đi Công chúa phủ, chỉ có điều nàng vội vàng đi quân doanh ngoài thành nên chỉ đem thuốc đưa cho cửa gã sai vặt nói cách dùng sau liền hướng ngoài thành chạy đi.
Chu Cẩm Hà trong thư phòng nghe Phi Nhi nói cửa có người tới,nàng nhìn cái kia hộp ngọc không cần nghĩ cũng biết Tiêu Vô Định là đi "Đánh cướp" của Ôn Nguyên không khỏi mỉm cười, đột nhiên cảm giác thấy trong lòng ấm áp, thả quyển sách xuống, ôn nhu nói: "Phi Nhi,mang đến cho ta thử xem nàng từ chỗ Ôn tỷ tỷ mang tới thuốc gì."
Không qua mấy ngày Hung Nô Thiền Vu đã đến kinh, Thừa Bình Đế thiết yến vì hắn tiếp phong tẩy trần, một đám quan chức cùng hoàng thất đều ở đây,đại công thần phá Hung Nô Vương đình Tiêu Vô Định tự nhiên cũng không ngoại lệ. Lần này tới không chỉ Ô Duy Thiền Vu còn có cả Tả Đồ Kỳ Vương Quân Thần. Hung Nô Tả Đồ Kỳ Vương chính là Thái tử, Ô Duy Thiền Vu dưới gối có 7 người con nhưng chỉ có Quân Thần này là giống như hắn, tàn nhẫn tự phụ. Bây giờ tuy đối với Đại Tấn cúi đầu xưng thần, nhưng an ổn có thể có đến khi nào lại không biết được rồi.
Buổi chiều tại Lân Đức Điện, đèn đuốc sáng choang cung nhân lui tới nối liền không dứt, chính là địa điểm Thừa Bình Đế vì Hung Nô Thiền Vu tiếp phong tẩy trần. Tiệc tối còn chưa bắt đầu, phía trên cung điện bách quan đã vào chỗ ngồi,phía bên phải Hoàng Đế người thứ nhất chính là Thái tử Chu Cẩm Càn, tiếp theo chính là Chu Cẩm Hà, còn lại bách quan theo cấp bậc lần lượt tản ra, Tiêu Vô Định tuy là quan Tam phẩm nhưng trên người có tước vị nên ngồi phía bên trái sau đó một ít. Quốc yến đương nhiên phải mặc trang phục, Chu Cẩm Hà hôm nay đổi huyền cẩm cung bào sợi vàng thêu Phượng Hoàng trông rất sống động, đầu đội trâm Kim Phượng khảm bảo bối hàm châu so với bình thường càng nhiều hơn mấy phần ung dung, khí thế bức người. Một bên Chu Cẩm Càn đồng dạng một thân huyền Cẩm Tú Long Văn cung bào,khí độ hoàng gia hiển lộ không thể nghi ngờ. Bách quan lập tức đứng dậy hướng về hai người hành lễ hai người mắt nhìn thẳng, song song hướng về đại điện trước đi đến, Chu Cẩm Hà đi đến trước người Tiêu Vô Định thì bỗng dưng dừng bước, lông mày cau lại, nhẹ giọng hỏi: "Tay làm sao?"
Tiêu Vô Định hành lễ giấu tay phải ở dưới triều phục rõ ràng là có băng vải quấn lấy, mới mấy ngày không gặp làm sao người này liền để cho mình làm bị thương rồi?
Tiêu Vô Định vẫn cung kính hành lễ, nói: "Vô ý tổn thương, cũng không lo ngại, tạ điện hạ quan tâm."
Không biết là làm sao lại vô ý bị thương chứ. Chu Cẩm Hà tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng dù sao không phải lúc nói chuyện, dặn nàng "Uống ít chút" liền lại đi chỗ ngồi chính mình. Hai người đã đến trước đại điện hô miễn lễ xong thì ngồi vào chỗ, bách quan mới ngồi xuống. Chu Cẩm Hà mặt mày nhàn nhạt làm như liếc mắt bách quan trong điện nhưng thực tế là nhìn Tiêu Vô Định, Tiêu Vô Định tự nhiên cảm nhận được ánh mắt Công chúa điện hạ , ánh mắt luôn lạnh nhạt liền cong lên khóe miệng cũng mang theo tia mỉm cười, ra hiệu nàng không cần phải lo lắng.
Thấy thế, Chu Cẩm Hà dời mắt đi rồi cầm lấy chén trà nhẹ nhấp một miếng. Cũng được, cung yến kết thúc lại tìm nàng để hỏi rõ ràng sau.
Thừa Bình Đế cùng Nhan Hậu lập tức cũng đã đến đại điện, ghế trên liền có hoạn quan dùng giọng lanh lảnh cao giọng nói: "Tuyên Hung Nô Thiền Vu, Tả Đồ Kỳ Vương yết kiến!"
Đang ngồi ở đây đã từng gặp hai người kia sợ cũng chỉ có Tiêu Vô Định cùng Từ Nguyên Thú, bách quan dồn dập đưa mắt tìm đến phía cửa đại điện, hiếu kỳ Hung Nô Thiền Vu cùng Tả Đồ Kỳ Vương này đến cùng là dáng vẻ như thế nào.
Cửa đại điện rất nhanh hiện ra hai bóng người, thân mang hồ phục vóc người không cao nhưng tráng kiện, mặt đen sụp tị, lông mày rậm mắt hạnh, hiện ra màu xám sắc bén, một trước một sau hướng về bên trong cung điện đi tới, đến giữa đại điện thì dừng lại, tay phải nắm thành quyền đặt ở ngực tiếng nói chất phác, cúi người chào nói: "Ô Duy (Quân Thần) khấu kiến Đại Tấn Hoàng Đế bệ hạ ."
"Thiền Vu, Tả Đồ Kỳ Vương đường xa mà đến cực khổ rồi, không cần đa lễ, mời ngồi." Thừa Bình Đế vung tay lên, liền có cung nhân dẫn hai người vào chỗ, cung yến lập tức bắt đầu, rượu ngon món ngon huyền ca nhạc vũ đều là tuyệt hảo Hung Nô Thiền Vu cùng Tả Đồ Kỳ Vương xem đến đều rối loạn cả mắt. Hung Nô Thiền Vu đã qua tuổi tráng niên thân thể xem ra đúng là không hề tốt đẹp gì, nghĩ đến có lẽ là lần bị thương này tổn thương nguyên khí khá nặng,còn Tả Đồ Kỳ Vương Quân Thần mới vừa cùng đứng mặt mày so sánh phụ vương hắn càng nhiều hơn mấy phần nhuệ khí cùng kiêu ngạo,hắn uống rượu trong chén nhưng ánh mắt xuyên thấu qua vũ nữ trong điện nhìn chằm chằm Chu Cẩm Hà ở phía đối diện đầy hứng thú. Hắn từ lúc mới vào điện thì liền chú ý tới, hắn chưa từng gặp nữ nhân xinh đẹp như vậy, cặp mắt kia liền giống như mặt trăng Mạc Bắc vậy, lành lạnh cao quý, khiến người ta tràn ngập ý chí muốn chinh phục, nghĩ đến đây chính là Công Chúa Đại Tấn duy nhất —— Ung Ninh Công chúa. Hắn từng nghe người Tấn nói đến Công chúa bọn họ, hoàn toàn mang theo ánh mắt sùng bái,mến mộ. ngày đó còn xem thường cho rằng là bọn họ nói ngoa, hôm nay gặp mặt quả nhiên không tầm thường. Nữ nhân mỹ lệ như thế, cõi đời này chỉ có hắn mới xứng để hưởng dụng!
Quân Thần rất nhanh che giấu hưng phấn trong mắt, đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, một bên nhếch miệng lên, giống như xem con mồi bình thường cứ thế nhìn chằm chằm Chu Cẩm Hà đối diện đang tao nhã dùng bữa .