Chương 100

Ve trên cây liều mạng hí lên, chúng cung nhân sợ quấy rầy các chủ tử nghỉ ngơi liền vội vàng đi xung quanh đuổi những thứ phiền lòng kia. Khí trời khô nóng này sợ nhất là ồn ào, không còn những thứ đó người cũng bình tĩnh hơn nhiều, chỉ là bên trong phòng lại không giống như vậy. Lục Tuấn Đức ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, hai cái tay chăm chú nắm tay vịn, dường như muốn đem cái tay nắm bằng tử đàn kia bóp nát, oán hận nhìn người đang quỳ trên đất, làm như hận không thể ăn tươi hắn vậy, từ trong hàm răng phun ra vài chữ: "Ngươi nói lại cho bản tướng một lần? !"

"Tướng, tướng gia bớt giận!" toàn bộ đầy tớ đều muốn nằm rạp trên đất, run lẩy bẩy nói: " hài tử nhà hắn khóc thét, các huynh đệ không cẩn thận gϊếŧ chết. . . Ngô Chi Hằng thấy vậy liền phát điên như thế muốn liều mạng, nói cái gì cũng không nghe, các huynh đệ không có cách nào mới hạ thủ. . . Chỉ một cây đuốc liền đem ngô trạch đều đốt sạch! Các đồ vật cũng không còn lại gì!"

"Ngu xuẩn! Hắn sẽ không giao cho người khác sao? !" Lục Tuấn Đức một cước đem người kia đạp một cái, sợ bị người ngoài nghe thấy động tĩnh lại chỉ có thể nhỏ giọng, ánh mắt tàn nhẫn theo dõi hắn, cả giận nói: "Vật quan trọng như vậy sao có thể để lại bên người? Nếu như hắn giao cho ai, ngươi để bản tướng làm sao bây giờ? !"

Lục Tuấn Đức hận không thể đem người trước mắt lột da rút gân, hắn tìm Ngô Chi Hằng chính là sợ hắn bỗng nhiên nhảy ra làm hỏng đại kế của mình, lần này ngược lại tốt rồi, không dùng người nhà tìm việc mà một đám ngu xuẩn trước hết đã đem hắn tìm đường chết!

"Còn lo lắng cái gì? ! Còn không mau mau đi thăm dò hắn cùng những người nào qua lại? ! Cút!"

"Vâng vâng, nô tài xin cáo lui!" người kia vội vã dập đầu, liên tục lăn lộn ra bên ngoài.

Lục Tuấn Đức một quyền đánh lên trên bàn, đem bút lông treo ở trên giá bút chấn động đến mức lảo đảo, nếu không phải bây giờ hắn thiếu tay chân thì hôm nay một đám thành sự không đủ bại sự có dư kia chết không có chỗ chôn! Một hồi lâu, hắn mới đem tức giận trong lòng ép xuống, trong mắt mang theo ánh sáng sắc bén, rải giấy viết thư ra trầm mặc đề bút. Việc đã đến nước này, hắn không thể không tăng nhanh hành động, bằng không,chỉ cần sơ sẩy thì ván cờ này sẽ thua.

Không lâu sau liền truyền đến tin tức, Ngô Chi Hằng cùng người trong kinh giao du không nhiều, ngoại trừ mấy người đồng bọn bàn chuyện làm ăn ra thì hắn thường đi Trích Tinh Các, còn có thể gặp hoa khôi Ôn Nguyên. Lục Tuấn Đức vừa nghe càng cuống lên, Ôn Nguyên cùng Chu Cẩm Hà giao hảo, nếu Ngô Chi Hằng đem đồ vật giao kia cho Ôn Nguyên, vào lúc này vật kia có lẽ đã ở trước mặt Chu Cẩm Hà!

Không được, bất luận làm sao cũng không thể để cho Thừa Bình Đế thấy!

Lục Tuấn Đức con ngươi lạnh nhạt , nhanh chóng đề bút viết hai phong mật thư, phân phó người: "Đưa đi chỗ Dương Thục phi, lập tức!"

"Dạ."

Bóng đen lóe lên, mang theo hai phong thư biến mất ở trong màn đêm.

Ôn Nguyên cẩn thận mở cái hộp kia ra, đem đồ vật bên trong tỉ mỉ lấy ra mở một lần, lông mày càng nhíu chặt. Ngô Ức quả nhiên là cùng Lục Tuấn Đức cấu kết, chỉ là không ngờ Ngô Chi Hằng lại là nhi tử của Ngô Ức. Ngô Ức vì bảo vệ tính mạng nhi tử, có lẽ cũng là dự liệu được chính mình sẽ có một ngày thân bại danh liệt, nên đã đem sổ sách này cho nhi tử từ sớm, ngày sau Lục Tuấn Đức muốn gϊếŧ người diệt khẩu cũng sẽ có chút kiêng kỵ, chỉ là hiện giờ một nhà cũng đã không còn, không biết là vì sao. . . Bất luận làm sao vật này còn phải giao cho điện hạ trước mới phải, cũng coi như là thực hiện hứa hẹn đối với hắn. Ôn Nguyên lông mày nhíu chặt, trong mắt có một tia bi thương, phân phó: "Đem vật này đưa đi cho điện hạ."

Chu Cẩm Hà nhìn thấy vật kia cũng kinh ngạc, không ngờ chứng cứ có thể đẩy ngã Lục Tuấn Đức ở ngay dưới mí mắt các nàng,đã vậy còn là mấy năm.

"Aiz, đáng tiếc, Ngô Chi Hằng cùng phụ thân hắn không giống nhau, người cũng ngay thẳng huống hồ còn có hài tử còn nhỏ tuổi." Tiêu Vô Định ôm nàng, thở dài nói.

"Đúng nha, nghĩ đến Ngô Ức ngày đó dốc hết sức nhận hết thảy tội danh chính là vì bảo vệ nhi tử của mình, chỉ là không ngờ cuối cùng vẫn không thể nào bảo vệ, ngay cả con dâu cùng Tôn Tử cũng đi rồi." Chu Cẩm Hà cũng thổn thức không ngớt, các nàng mặc dù biết Lục Tuấn Đức lòng dạ độc ác nhưng cũng không nghĩ tới mực này. Vật này chỉ cần để Thừa Bình Đế thấy, Lục Tuấn Đức tất nhiên chết không có chỗ chôn, chỉ là Lục Tuấn Đức giảo hoạt như vậy. . . Chu Cẩm Hà trực giác không ổn, đứng dậy bước nhanh ra bên ngoài đi: "Mau quay trở lại phụ hoàng!"

Tiêu Vô Định vội vàng đuổi theo, Lục Tuấn Đức sẽ không gan to bằng trời dám đối với Thừa Bình Đế gây bất lợi chứ? Nàng lông mày nhíu chặt, chỉ cảm thấy sợ là có một hồi tranh chấp nổ ra.

Cửa cung điện, Cố Tường Hải từ xa thấy Chu Cẩm Hà lại đây, không ngừng kêu khổ, vội vàng tiến lên nói: "Tham kiến điện hạ!"

Chu Cẩm Hà trên mặt không còn ý cười như thường ngày, mặt lạnh hỏi: "Làm sao Cố công công hôm nay lại ở bên ngoài? Dương Thục phi cùng Thái tử còn ở bên trong sao? Mẫu hậu không ở đây Dương Thục phi liền quên thân phận của chính mình? !" Nhan Hậu lần này vẫn chưa theo tới hành cung.

Cố Tường Hải vẻ mặt đau khổ thở dài: "Aiz, Lục đại nhân cũng ở bên trong, bệ hạ phân phó ai cũng không gặp,nếu có chuyện trước tiên hãy nói cùng Lục đại nhân."

Chu Cẩm Hà nổi giận, quát lạnh: "Làm càn! Bản cung muốn gặp phụ hoàng còn muốn hắn Lục Tuấn Đức gật đầu hay sao? ! tránh ra cho bản cung!"

"Ai u, điện hạ, ngài đừng làm khó dễ nô tài, bệ hạ chính là nói như vậy a!" Cố Tường Hải gấp gáp mồ hôi trên trán đều chảy ra, lại nói: "Bệ hạ thân thể mạnh khỏe ngài đừng lo lắng. Lục đại nhân cầm kim bài đi ra nói là kẻ nào tự tiện xông vào đều bắt hết a!"

Hộ vệ hai bên đã xông tới, đều là thân vệ của Hoàng Đế, chỉ nghe kim bài hiệu lệnh của Hoàng Đế. Tiêu Vô Định sầm mặt lại, tiến lên che ở trước mặt Chu Cẩm Hà , một tay đặt ở bội kiếm bên hông, trong mắt mang theo ánh sáng khϊếp người, nhìn quét đám thị vệ kia, lạnh lùng nói: "Đây là Ung Ninh Công chúa, các ngươi muốn tạo phản phải không? !"

Tướng lĩnh thị vệ cũng không bởi vậy mà lui ra, trái lại nói: "Các nô tài không dám, chỉ là hoàng mệnh khó trái, kính xin điện hạ không nên làm khó chúng ta."

Chu Cẩm Hà quả thực hận đến nghiến răng, nàng lại bị một đám thị vệ cầm đao vây sao?, được lắm Lục Tuấn Đức! Chu Cẩm Hà nhìn quanh một vòng, cười lạnh một tiếng, nói: "Được, Cố công công, phải chăm sóc phụ hoàng."

Dứt lời, nàng liền lôi kéo Tiêu Vô Định cũng không quay đầu lại đi thẳng. Ai cũng không ngờ đến Lục Tuấn Đức động tác nhanh như vậy, không thể chờ đợi được nữa, Cố Tường Hải nói Thừa Bình Đế tính mạng không gặp bất trắc, nghĩ đến Lục Tuấn Đức cũng không dám xuống tay với hắn. Lục Tuấn Đức hành động lớn như vậy còn không phải là muốn nắm giữ triều chính, a, hắn cho rằng nàng sẽ để hắn thực hiện được sao?

Chỉ là Chu Cẩm Hà cũng có chút ảo não nói: "Hắn từ đâu có được dũng khí? Coi như đại thần trong triều có một nửa ủng hộ hắn, hắn liền không để ý trên tay ngươi có Định Bắc Quân? ! Tuy nói không có mệnh lệnh Hoàng Đế chỉ có thể điều động năm ngàn tướng sĩ, có thể coi như là hắn có thể khống chế Cấm Quân nhưng trong cung này cũng chỉ là ba ngàn, làm sao có thể địch nổi năm ngàn tinh binh?"

Tiêu Vô Định cũng là lông mày nhíu chặt, không rõ Lục Tuấn Đức vì sao lại làm hành động được ăn cả ngã về không như vậy, nàng ngồi bên cạnh Chu Cẩm Hà , ngón tay thon dài đặt lên trên bàn tròn gõ nhẹ.

"Hắn không phải người lỗ mãng, có thể làm như vậy tất nhiên là có hắn có hậu chiêu. . ." Tiêu Vô Định bỗng nhiên nghĩ đến: "Đại Tấn cũng không chỉ có một đội quân là Định Bắc Quân. . ."

Nếu như Lục Tuấn Đức cùng Trường Sa Vương cấu kết, vậy thì liền có thể hiểu được.

Tiêu Vô Định trong lòng căng thẳng, đứng dậy kéo nàng nói: "Việc này không nên chậm trễ, ta liền hồi kinh điều binh, nàng phải cùng ta đi."

Nhưng Chu Cẩm Hà lại né tránh, lắc đầu nói: "Ngươi đi đi, ta ở chỗ này chờ ngươi. Đi trong cung chung quy phải có người tọa trấn."

"Nhưng nếu là hắn gây bất lợi cho nàng thì phải làm sao đây? !" Tiêu Vô Định cuống lên, ai biết chó điên Lục Tuấn Đức kia có thể làm ra chuyện gì?

"Ta tốt xấu gì cũng là Công chúa, hắn muốn đυ.ng đến ta cũng phải nhìn các thần tử có đáp ứng hay không, huống hồ còn có Thập Tam trong bóng tối." Chu Cẩm Hà bỗng nhiên nở nụ cười, đưa tay khẽ vuốt trên gò má của nàng, trong mắt tất cả đều là nhu hòa, nói: "Ta tin ngươi, ngươi sẽ không để cho ta có chuyện, ngoan, ta ở chỗ này chờ ngươi trở về."

Nàng đã nói như thế, Tiêu Vô Định có thể làm như thế nào đây? Nàng chỉ có thể cắn răng một cái,tiến đến gần Chu Cẩm Hà cúi người xuống hôn lên đôi môi nàng ,hai người dây dưa một lúc mới tách ra.Tiêu Vô Định nhìn vào mắt của nàng tràn đầy thâm tình, nói giọng khàn khàn: "Chờ ta trở lại."

Dứt lời, cũng không quay đầu lại liền đi một mạch ra tẩm điện, không ngừng không nghỉ hướng đại doanh Định Bắc Quân chạy đi.

Lục Tuấn Đức, nếu ngươi dám động nàng, ta nhất định đem ngươi chém thành muôn mảnh!

bên trong Kinh thành vẫn là khung cảnh náo nhiệt, bách tính vẫn như thường lệ, một chút cũng không nhận thấy được mưa gió sắp đến . Tiêu Vô Định còn chưa vào thành liền nhận được tin tức Ôn Nguyên đưa tới,nàng mang binh phù trên người giao cho lính truyền tin, để hắn trước tiên đi về quân doanh đem cho Lão Tề điểm binh, còn mình thì lại nhanh chóng chạy về hướng Trích Tinh Các .

"Sư tỷ, xảy ra chuyện gì? !"

Không lo được đầu đầy mồ hôi, Tiêu Vô Định xông vào cửa Trích Tinh Các đang đóng kín, trực tiếp lên lầu tìm Ôn Nguyên.

Ôn Nguyên thấy nàng đến, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mày liễu nhíu chặt nói: "Lúc nãy Hoàn Tử phái người đến đưa tin tức, Hạ Tần cùng A Sử Na Cát Nhi cầm ấn vàng của Hoàng Hậu điều động Cấm Quân bảo vệ hoàng cung đi về phía hành cung, nói là có người mưu hại bệ hạ."

"A, người muốn tạo phản là bọn họ mới đúng!" Tiêu Vô Định oán hận nói: "A Sử Na Cát Nhi dấu quá kỹ, bệ hạ để người bên cạnh nàng giám sát lâu như vậy cũng không phát hiện ra nàng cùng Lục Tuấn Đức cấu kết!"

"Cấm Quân lúc này đã ra khỏi thành, chỉ là không biết trong cung bây giờ tình hình ra sao, A Tiêu, ngươi phải đem Hoàng Hậu nương nương, Vương phi cùng Ninh nhi cứu ra!"

"Hoàng Hậu nương nương đương nhiên cứu nhưng hai người bọn họ cùng ta có quan hệ gì đâu? !" Tiêu Vô Định xem thường lạnh giọng nói, đứng dậy liền muốn đi ra bên ngoài nhưng lại bị Ôn Nguyên kéo lại.

Ôn Nguyên mang theo giọng nói nghiêm khắc hiếm thấy: "Đó là ngươi mẫu phi cùng thân muội muội! Ngươi đương nhiên phải cứu!"

Tiêu Vô Định nghe vậy, quay đầu tràn đầy kinh ngạc nhìn Ôn Nguyên, viền mắt đỏ lên nhẫn nhịn nghẹn ngào hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Ôn Nguyên than nhẹ một tiếng, giải thích: "Vương phi sợ ngươi biết được sự thật sẽ ở trước mặt điện hạ lộ ra kẽ hở nên vẫn chưa để ta nói cho ngươi biết, Ninh nhi là hài tử mồ côi phụ vương từ trong bụng mẹ, nàng vì bảo vệ Ninh nhi mới bất đắc dĩ ủy thân cho Đoạn Nguyên Kỳ, lừa hắn Ninh nhi là hài tử của hắn. Việc này không nên chậm trễ, A Tiêu, ngươi nhanh đi đi!"

Tiêu Vô Định trong lòng rối loạn, vừa vui mừng vừa giận nộ, chỉ là này tình thế không cho phép nàng suy nghĩ nhiều, nàng đưa tay chà xát nước mắt, hừ lạnh nói: "Ngươi giấu diếm ta thật là lâu!"

Dứt lời, nàng vung khỏi tay Ôn Nguyên , chạy không ngừng về hướng quân doanh . Ôn Nguyên nhìn bóng lưng nàng đi xa bất đắc dĩ nở nụ cười, lúc trước gạt nàng đã biết sẽ như vậy.