Dịch giả: queenSSKhông biết tại sao trước ngày tại hạ trở lại phương Bắc thì bị Terres hoàng tử triệu gọi.
“Terrestro hoàng tử, công tước Idenberg đã đến.”
Tại hạ được giới thiệu và bước vào phòng thì thấy Terres hoàng tử đã 15 tuổi đang nằm thư giãn trên sofa.
“Được rồi, các ngươi hãy lui hết đi, đây là chuyện cơ mật nên đừng có đứng đấy nghe trộm đấy.”
Mấy người thị vệ vừa lui xuống cười khúc khích khi nghe hoàng tử nói vậy. Phải chăng vị hoàng tử này luôn như thế này.
“Làm đầu tiên gặp mặt chăng. Ent công tước.”
“Tại dạ tiệc, tại hạ đã không thể chào hỏi một cách đầy đủ, thật là đã thất lễ rồi. Terrestro hoàng tử.”
“Terres là được rồi, nhân tiện là ta cũng hơi mệt rồi, nên sẽ nói thẳng luôn. Ngươi định không làm gì mà cứ thế quay về phương bắc hả.”
Bị một hoàng tử mới 15 tuổi đầu gọi là ngươi thì có hơi khó chịu nhưng kệ vậy, người đó phương là hoàng tử mà.
“Rất lấy làm xin lỗi nhưng mà tại hạ vẫn... chưa hiểu ý của ngài.”
Hoàng tử lăn lộn trên sofa với vẻ mặt như nói rằng thật là phiền phức.
“Vậy nữ thần mặt trăng là của ta cũng không sao huh. Nếu là ta thì dù có phải đè cô ta lên giường thì cũng phải thu phục cho được cô ta. Dù sao thì ta cũng là em trai của đệ nhị hoàng tử đó, ta cũng khá rành cách chinh phục con gái đó.”
Thật là, mới 15 mà đã rất ngỗ ngược rồi. Cậu ta muốn nói gì vậy nhỉ?
“Này nhé, ai cũng nhận ra là hai người rất là tình đầu ý hợp, thế mà tại sao bản thân hai người tại sao lại đần đến như thế nhỉ.”
Tình đầu...ý hợp? Tôi và Liesse công chúa à?
“Ngươi nghĩ tại sao ta phải cố gượng đi theo hộ tống Liesse cơ chứ, là thay thế thuốc diệt côn trùng để không có con bọ bẩn bựa nào đến gần cô ấy đó. Rõ ràng là nếu ở bên cạnh hoàng tử thì những tên khốn sợ chết đều không dám có ý đồ nữa. Nhưng mà những kẻ không sợ chết thì đều là những thằng biếи ŧɦái, thần kinh
Ế? Thuốc trừ sâu à?? Hoàng tử muốn sao vậy ta?
“Hãy nhanh cầu hôn đi, với nữ thần mặt trăng ý. Ta nghĩ đó là tốt nhất đó, lúc nhìn thấy hai người ở buổi dạ tiệc đó, ta đã nghĩ hai người nên ở cùng với nhau. Dầu vậy, hai người trong cuộc lại không nhận ra. Toàn chìm trong tình cảm của chính mình. Tại sao một người mới 15 tuổi đầu như ta lại phải tư vấn tình yêu cho một ông chú hơn 20 tuổi chứ.”
Vị hoàng tử này thật sự là em trai của tên sư tử ngu ngốc kia à? Càng nghĩ càng thấy kỳ cục. Hơi thất lễ những mà tôi đã cười ra tiếng mất rồi.
“Hoàng tử, tại hạ đã làm rồi nhưng mà đã bị từ chối mất rồi. Vì vậy nó đã kết thúc rồi ạ.”
Tôi nói lại chuyện tối hôm đó cho hoàng tử. Việc cô ấy không nhận cây đàn Lia của tôi.
Sau khi nghe thì lăn ra hoàng tử ôm đầu.
Tôi đã làm gì sai…. đến nghiêm trọng đến vậy à?
+++
Tôi đã nghĩ hắn là một kẻ thú vị nhưng mà lại không nghĩ đến mức này. Thật là, tán gái mà đầu tiên đã nói đến những đứa con trẻ (sinh con). Bình thường không ai thế đâu nhỉ. Điều đó thì sau khi kết hôn cũng không muộn mà!
“Người đó, có phải kẻ ngốc không. Ta đã nghe rằng phong thần phương bắc là một kẻ thông minh nhưng mà xem ra là không biết cách đối xử với con gái rồi.”
Sau khi nói vậy thì tôi có cảm giác cơ thể to lớn của hắn trở nên thật nhỏ bé. Chắc là khó chịu lắm nhỉ, bị một đứa trẻ 15 tuổi gọi là kẻ ngốc. Nhưng mà biết làm sao được. Vị bị ảnh hưởng bởi hoàng huynh nên về cách đối xử với con gái thì tôi level cao hơn rõ rệt.
“Với một kẻ như ngươi thì có khi nói rõ ràng lại tốt hơn ấy chúe, so với cái cách đi vòng vòng như trên. Đối phương lại là nữ thần mặt trăng nữa chứ. Ngươi còn nhớ là tại sao cô ấy bị gọi là vô diện công chúa bấy nhiêu năm không?”
Cô công chúa đó không thể tự nghĩ ra ẩn ý của ngôn từ hay hành động của người khác được. Đã sống ẩn dật đến thế cơ mà. Đã biết là như thế rồi mà lại tỏ tình kiểu như vậy, thật là khó hiểu. Thật là, xung quanh cô công chúa đó tụ tập toàn gã đàn ông phiền phức.
“Hoàng tử...xin lỗi. Tại hạ đột nhiên có việc cần làm trước khi về. Tại hạ bây giờ xin cáo từ liệu có được không ạ?”
“Đi nhanh đi.”
Khi mà phong thần cuối cùng có vẻ nhận ra điều mình cần phải làm, tôi tiễn hắn ta về.
+++
Ngày mai, ngài Ent sẽ trở về phương bắc. Nếu vậy thì hãy tặng ngài ấy bánh táo mà ngài ấy đã bảo là thích ăn, nghĩ vậy tôi bắt tay vào nướng bánh ở trong bếp.
Ngài ấy rất tốt bụng nên nhất định sẽ nhận. Nếu mà ngài ấy thấy phiền thì có bị vứt đi thì tôi cũng không quan tâm. Chỉ cần có thể gửi tặng ngài ấy thì tôi cảm thấy có thể bình tĩnh hơn.
Nếu đã là ý trung nhân của ngài Ent thì chắc chắn có thể gảy cây đàn Lia đó một cách tuyệt vời phải không? Đó là của tín vật từ phương bắc chăng? Tín vật đính ước của ngài Ent. Nghĩ như vậy làm trái tim tôi thắt lại, thật là đau đớn.
“Công chúa, ngài Ent đã đến ạ. Ngài ấy nói có chuyện nhất định phải nói với cô.” nói vậy rồi kêu tôi ra. Trái tim tôi cảm thấy thật đau đớn, tại sao đột nhiên lại...?
Trong phòng khách, ngài Ent đang nhìn ra ngoài cửa sổ một cách không bình tĩnh.
“Aa, tiểu thư làm ơn hãy tha thứ cho chuyến viếng thăm đột ngột này.”
“Vâng, ngài có chuyện gì à?”
“Ngày mai, tại hạ sẽ trở về.”
“Vâng”
“Tiểu thư có muốn đi cùng tại hạ không?”
“Ý ngài là sao?”
“Tại hạ muốn sống cùng với tiểu thư. Tại hạ muốn được chào đón trở về từ chiến trường bởi tiếng đàn Lia của tiểu thư.Tại hạ muốn được hẹn hò với tiểu thư trước khi kết hôn. Chính vì vậy, dù chỉ một chút thì tại hạ cũng muốn ở cùng tiểu thư.”
Đột nhiên được nghe rất nhiều thứ làm đầu tôi cảm thấy nổ tung trong hỗn loạn.
Ngài ấy muốn tôi ở bên cạnh….vậy còn người ở phương bắc thì sao?
“Nhưng mà ngài đã nói là ngài đã….có ý trung nhân rồi mà.”
“Đúng vậy, người đó đang ở trước mặt tại hạ đây.”
“Tiểu nữ? Ngài đang nói đến tiểu nữ à?”
“Đúng vậy.”
Tôi đã tự ý tưởng tượng. Về một người con gái ở phương bắc….
Nước mắt tồi bỗng trào ra. Sau đó tôi bỗng trở nên thật kỳ cục, vừa khóc vừa cười thành tiếng. Dù tôi nghĩ rằng thật đáng xấu hổ nhưng tất cả cảm xúc đều tuôn trào một lúc, tôi không thể kìm nén được.
“Tiểu thư làm sao vậy?”
“Xin lỗi ngài, thật đáng hổ thẹn thật. Ngài Ent làm ơn chờ một chút ạ.”
Nói vậy rồi tôi đi vào phòng lấy ra cây đàn Lia.
“Tiểu nữ xin trả lại cây đàn này. Ngài có thể giữ nó hộ tiểu nữ cho đến khi tiểu nữ có con được không ạ?”
“Được, vậy thì tiểu thư có thể tiếp nhận cây đàn này không? ”
“Vâng, tiểu nữ rất sẵn lòng.”
Sau đó thì tôi được đính ước với ngài Ent. Tất nhiên là ngày đó ngài ấy không trở về phương bắc, hôm nay là ngày được hoàn tất việc đính ước nên ngài ấy sẽ trở về phương bắc vào hôm nay.
“Bây giờ vừa đúng là một mùa tuyệt đẹp đó.”
“Với cái gì ạ?”
“Nếu tiểu thư đến thì sẽ hiểu thôi.”
Ngài Ent đã nói như vậy trong xe.
Vừa đến vùng đất phương bắc thì ngay lập tức tôi cảm thấy hơi thở mình như dừng lại.
Một cánh đồng toàn màu tím. Những bông hoa Edel nở rộ khắp sườn núi cứ như là đang chúc phúc cho chúng tôi vậy.
“Từ bây giờ, hằng năm tại hạ đều có thể cùng tiểu thư thưởng thức cánh đồng hoa này xinh đẹp này rồi.”
“Vâng ạ, hằng năm đều có thể.”
Chúng tôi dựa vào vai nhau chăm chú ngắm những bông hoa màu tím xinh đẹp kia mà chẳng biết từ lúc nào đã quên mất cái lạnh đầu xuân.