Vô Diệm Xinh Đẹp

6.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nàng xuyên qua đến một quốc gia giống như thời xuân thu chiến quốc cổ đại, trở nên tầm thường xấu xí! Nàng bình tĩnh, kiên cường, ẩn nhẫn, nhưng có lẽ những điều đó cũng không đủ để khiến hắn ngoái lạ …
Xem Thêm

Chương 32: Kiếm ăn
Nhược nhi thấy nàng chảy máu, hoảng sợ, hắn vội vàng nhào lên, vươn tay gắt gao bịt miệng vết thương của nàng, kêu lên: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ chảy máu!”

Tôn Nhạc vô lực rêи ɾỉ: “Nhược nhi, chỉ cần đệ về sau không nói kiểu bộ dạng xấu là người thông minh nữa, tỷ tỷ sẽ không xảy ra chuyện.”

Nhược nhi không hiểu ngẩng đầu nhìn nàng, “Tại sao vậy? Những lời này không phải tỷ tỷ nói cho ta biết đấy sao? Tỷ nói với ta rằng đã nói như vậy với Tuyết Xu.”

Cơ bắp trên mặt Tôn Nhạc giật giật, thật vất vả mới nặn ra một nụ cười,“Ách, Nhược nhi, tỷ tỷ có khi cũng không phải mỗi câu nói ta đều là sự thật. Giống như một câu này, đây chẳng qua là vì dỗ Tuyết Xu tiểu thư nên tùy tiện nói ra thôi.”

Nhược nhi sững sờ gật gật đầu.

Miệng vết thương trên ngón tay Tôn Nhạc kỳ thật rất cạn, dù sao đao sắt này cũng thực cùn. Máu chảy một chút cũng không chảy nữa, Tôn Nhạc không để ý đến nó, tiếp tục chặt trúc.

Đao trong tay nàng rất thật sự cùn rồi, hơn nữa lại không vừa tay, Tôn Nhạc ước chừng chém một giờ mới đem gốc cây trúc phá thành bảy tám chục thanh trúc nhọn.

Đem thanh trúc đặt ở trong áo tang gói lại, Tôn Nhạc dùng đao chém tới năm cây trúc, sau khi thu thập xong hết thảy, nàng xoay người đi vào sâu trong rừng.

Nhược nhi theo sát bên cạnh nàng, thấy nàng vẫn cúi đầu, chăm chú nhìn trên cỏ, không khỏi hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ đang nhìn cái gì nha?”

Tôn Nhạc đáp: “Ta đang nhìn có dấu chân cùng chất thải động vật hay không, ta muốn đặt một cái bẫy.” mới nói tới đó, nàng liền nhẹ giọng reo hò: “A, thấy được rồi.”

Ở đống bùn đất phía bên phải của nàng, một dấu chân xuất hiện trước mắt nàng, dấu chân này có điểm mơ hồ không rõ, Tôn Nhạc lại không có kinh nghiệm săn thú, nhìn không ra là loại động vật nào.

Bất quá đối với nàng mà nói chỉ cần có động vật là được rồi.

Nàng đi vào giữa đống bùn đất đem áo tang đặt ở trên xuất ra đao sắt liền dùng đao đào đất dưới chân lên .Cảm giác thật khác lạ bùn đất có vẻ tơi xốp lại mềm đảo mắt liền đào ra một mảng lớn.

Tôn Nhạc dùng hai đến ba giờ rốt cục đào ra một cái hố cao bằng nàng . Nàng đem các thanh trúc nhọn cắm ở đáy hố sau đó lại đào trên vách động ra vài bậc thang trèo lên.

Ở trên mặt hố trải lên một ít cành cây khô lại lấp chút bùn đất, một cái bẫy liền hoàn thành. Tôn Nhạc vỗ vỗ hai tay phủi một ít bùn đất rồi quay đầu nói với Nhược nhi: “Sắc trời không còn sớm. Ngày mai chúng ta lại đến làm vài cái bẫy như vậy nhất định có thể bắt được một ít dã thú.”

Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, thấy mặt trời vừa mới chuẩn bị xuống núi, còn khoảng một giờ trời mới tối hẳn liền dắt Nhược nhi chạy đến lùm củ từkia. Dùng đao sắt đào ra ba cụm, ba cụm củ từ cộng lại nặng chừng hai mươi cân. Tôn Nhạc dùng áo tang bao lấy củ từ cùng đao sắt, đao đá lại bó chặt thắt ở năm cây trúc nhỏ mà khiêng lên.

Tôn Nhạc cho tới nay đều không nghĩ tới việc bảo Nhược nhi làm việc .Nàng không hề nhận thấy được loại thái độ sủng nịch này của mình đối với hắn.

Nhược nhi chú ý tới, hắn hai mắt sáng trong suốt nhìn thân ảnh nho nhỏ của Tôn Nhạc, đi nhanh vài bước, vươn tay gắt gao nắm tay áo của nàng.

Tôn Nhạc lúc này cả người là bùn, trên mặtcũng dính đầy bùn đất, cả người vô cùng bẩn. Bởi vậy lúc vào phủ, nàng cũng không dám để cho người khác nhìn thấy, đến ngoài tường vây, nàng đầu tiên là lắng nghe động tĩnh bên trong một hồi lâu mới trèo tường, nhảy đến sân sau, cũng là rón ra rón rén đi về phía nhà gỗ.

Nàng chạy thẳng tới bên trong nhà gỗ, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi vươn tay đem gói áo tang chứa đầy củ từ và cả mấy cây trúc thả xuống đất. Tôn Nhạc chạy đến giếng nước múc ra một thùng nước liền vội vàng rửa ráy. Về phần Nhược nhi, hắn vẫn đứng bên cạnh nhìn, trên người cũng không dơ bẩn.

Khi nàng làm xong hết thảy thì sắc trời đã sớm tối đen, trong các nhà gỗ đều đốt đuốc.

Tôn Nhạc phân phó nhược nhi nhóm lửa trong phòng bếp, nàng đem toàn bộ củ từ rửa sạch, lột vỏ, cắt xong phóng tới trong nồi đất. Khi củi lửa đỏ au chiếu vào trên mặt hai người thì hai người ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, đều tươi cười rạng rỡ.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng không có chuyện gì đáng vui vẻ, nhưng hai người chính là tâm tình thực tốt lắm, phảng phất là loại cảm giác ấm áp này thực tốt, cũng giống như là cảm giác chờ mong củ từ nấu chín thực tốt.

Chỉ chốc lát sau, một trận mùi thơm ngát liền xông vào mũi. Tôn Nhạc đem bát sứ đến múc ra, nhìn đến ruột củ từ tuyết trắng phấn nộn trong nước sôi sùng sục, nó phát ra mùi thơm ngát làm cho Tôn Nhạc cùng Nhược nhi liên tục nuốt nước miếng.

Sau khi Tôn Nhạc đem củ từ múc ra, trong nồi còn có một chút nước Tôn Nhạc đem chén ngô cùng trấu lúa mạch nửa chín nửa sống kia đổ vào trong nồi đất tiếp tục nấu lên.

Chỉ chốc lát, hai người liền vừa ăn củ từ, vừa ăn thêm ngô làm bữa tối.

Nhược nhi từng ngụm từng ngụm ăn, hắn vừa ăn vừa ngọng nghịu nói:“Tỷ tỷ, ta chưa từng ăn qua đồ ăn ăn ngon như vậy.”

Tôn Nhạc cười hắc hắc.

Nàng cắn miếng củ từ không có mỡ, thầm suy nghĩ: nếu có thể bắt được một con thỏ hay gì đó.

Vừa nghĩ đến nơi đây, nước miếng nàng tràn lan như cỏ dại, liên tục nuốt vài cái mới nuốt sạch sẽ. Nàng ngẫm lại, sau khi mình đến cái thế giới này, vẫn chưa ăn được bữa thịt nào cho ra hồn! Phủ lớn như Cơ phủ vậy, cũng chỉ có hàng tháng mới có một bát mì trên để ba miếng thịt mỏng le mỏng lét! Vị thịt kia rất lạt, Tôn Nhạc tới bây giờ cũng không biết là loại thịt gì.

Vào ban đêm, Tôn Nhạc không luyện tập Thái Cực quyền, nàng đem năm cây trúc nhỏ toàn bộ chặt thành thanh trúc nhọn mới đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, hai người dậy thật sớm, Tôn Nhạc dùng đao sắt mất bốn giờ, mới đào ra một cái hố cao bằng nàng lại chạy đến rừng trúc chém mười cây trúc.

Bẫy nàng đào ra ngày hôm qua vẫn như trước, căn bản không có dấu vết động vật gì đi qua.

Sau khi chuẩn bị tốt hết thảy, Tôn Nhạc cùng Nhược nhi về tới nhà gỗ ngoài nhà gỗ, có một chén cơm giống như chén hôm qua, xanh đen hỗn hợp, nửa chín nửa sống, ngô cùng trấu lúa mạch.

Củ từ hôm qua Tôn Nhạc đào về cũng đủ cho nàng ăn được chừng mười ngày, bởi vậy hai người nhìn đến chén cơm này cũng không để ý, bưng nó vào phòng bếp.

Ngay lúc hai người tiến vào phòng bếp thì tại tràng nhà gỗ phía trước vươn ra một cái đầu , “Di, đồ xấu xí kia tại sao không có phản ứng?”

Lầm bầm lầu bầu đúng là hề nữ nàng quan sát nửa ngày, cũng không thấy trong nhà gỗ truyền đến tiếng chửi rủa hoặc bực tức, ngẫu nhiên nghe được , cũng là tiếng cười của hai hài tử, nàng không khỏi có điểm buồn bực cũng có chút thất vọng.

Hề nữ lại nhìn một hồi, đến khi nhìn thấy phòng bếp hai người nổi lửa, bên trong ngẫu nhiên truyền đến đều là tiếng cười, điều này làm cho nàng thập phần khó hiểu. Hề nữ mê hoặc lắc lắc đầu, xoay người chạy về.

Sau Tôn Nhạc hai người ăn qua bữa sáng, nàng lại chặt năm cây trúc. Sau đó buổi chiều lại cùng Nhược nhi đi đến cái hố buổi sáng mà đào sâu rộng thêm, thẳng đến mặt trời xuống núi mới trở về.

Ngày thứ ba, hai người tiếp tục làm bẫy, chẻ tre. Tôn nhạc cũng không phải thợ săn, nàng chỉ từ trong TV mơ hồ xem được. Hiện tại về phần biện pháp này có hữu hiệu hay không, trong lòng của nàng cũng không biết.

Cuộc sống như vậy, liên tục đến ngày thứ sáu, khi đó, hai người ăn củ từ đến nỗi miệng cũng nhạt như nước ốc rồi.

Thêm Bình Luận