Chương 29: Chiêu thứ ba!
Tôn Nhạc cũng không quay đầu trở lại trong phòng, Thất cơ kinh ngạc đưa mắt nhìn nàng rời đi, trong lòng bất ổn, nhất thời không nghĩ ra được chủ ý nào.
Đúng lúc này, nàng nghe thấy bên người truyền đến một trận tiếng cười khẽ Thất cơ nhìn lại, thấy chúng nữ đều dùng một loại ánh mắt trào phúng nhìn nàng!
Loại ánh mắt này nàng xưa nay cũng đã từng gặp, nhưng đâu có nhiều như hôm nay? Lại không hề cố kị như vậy?
Trong lòng Thất cơ rất là tức giận, lại nhất thời không biết làm thế nào cho phải. Nàng đương nhiên biết trước kia chúng nữ đối với chính mình bận tâm vài phần, đó là bởi vì Trần phó quản gia. Hiện tại đồ xấu xí Thập Bát cơ này trực tiếp đem mệnh lệnh của Trần phó quản gia quăng ra sau đầu, bởi vậy chúng nữ liền ở đó cười nhạo nàng.
Nàng mặc dù đầu óc ngu si, nhưng cũng biết những lời của Tôn Nhạc là thật. Nàng gắt gao cắn răng, oán hận mà nghĩ: Đồ xấu xí này làm sao mà lá gan lớn như vậy rồi? Dường như không bận tâm Trần phó quản gia chút nào?
Nàng đứng ở tại chỗ do dự không quyết, lại thấy mọi người tiếng cười nhạo khinh thường cùng càng lúc càng lớn, Thất cơ rốt cục dậm chân, mang theo đám người Hề nữ xông ra ngoài.
Tôn Nhạc đứng ở cửa phòng ngủ, lẳng lặng nhìn bên ngoài.
Nhược nhi đi đến bên cạnh nàng, vươn tay kéo ống tay áo của nàng, không hiểu hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ không phải vẫn nói nên nhẫn nại đấy sao? Hiện tại vì sao lại không chịu nổi rồi?”
Tôn Nhạc quay đầu nhìn về phía hắn, nghiêm túc nói: “Nhẫn cũng phải xem tình huống. Từ sau lần trước Thất cơ hãm hại ta trộm cắp, ta cùng với Trần phó quản gia đã có mâu thuẫn không thể điều hòa. Mà loại mâu thuẫn này cũng không phải ta nhường nhịn lùi bước là có thể giải quyết. Việc hôm nay, ta nếu chấp nhận mệnh lệnh vô lý này, ta sẽ rơi vào trong tay hắn cùng Thất cơ, đến lúc đó bọn họ có thể lấy ra một ngàn cái một vạn cái sai sót để hãm hại ta.” Ánh mắt nàng lóe lóe, khẽ cười nói, “Hơn nữa, A Phúc không phải được ta cho ba lượng vàng sao? Ngũ công tử không phải mấy ngày trước mới hướng tahỏi mưu kế sao? Ta hoàn toàn có thể mượn thế bọn họ, đối kháng Trần phó quản gia này a.”
Nhược nhi gật gật đầu, hắn cúi đầu nghĩ nghĩ, một lát sau ngẩng đầu nhìn Tôn Nhạc, bỗng nhiên nói: “Tỷ tỷ, ta cảm thấy tỷ so với phụ thân ta còn thông minh hơn.”
Tôn Nhạc lần đầu tiên nghe được Nhược nhi nhắc tới phụ thân của hắn, không khỏi tò mò nhìn về phía hắn, hỏi: “Phụ thân đệ? Hắn còn sống sao?”
Nhược nhi bĩu môi một cái không trả lời.
Tôn Nhạc kỳ quái nhìn hắn có điểm nghĩ mãi mà không rõ: bất quá là hỏi hắn một câu phụ thân hắn còn tại thế hay không, Nhược nhi tại sao lại không nguyện ý trả lời?
Tôn Nhạc chưa bao giờ là một người thích bắt buộc người khác, thấy Nhược nhi không muốn hồi đáp cũng không để ý tới.
Nàng chuyển hướng chính giữa phòng ngủ đánh lên thức mở đầu Thái Cực quyền. Vừa luyện tập vừa cười nói: “Thật không nghĩ đến chủ ý mà Thất cơ suy nghĩ để đối phó ta lại là cái này. Chính là lúc này nàng thất bại nhất định sẽ lại suy nghĩ chủ ý quái gở gì đến.”
Tôn Nhạc vẫn chờ đợi Thất cơ xuất chiêu tiếp theo. Nhưng đến ngày hôm sau ngày thứ ba vẫn luôn bình tĩnh vô ba, chuyện này làm cho Tôn Nhạc có chút nghĩ không ra. Người luôn ở trong đám nữ tử không được sủng ái vẫn thực uy phong như Trần phó quản gia nay bị mình trước mặt mọi người quét hết uy phong, hắn không có khả năng đơn giản như vậy liền buông tha mình a!
Một ngày lại một ngày đi qua, trong nháy mắt đã một tháng trôi qua, ngay lúc Tôn Nhạc quên đi sự kiện kia. Hôm nay, nàng cùng Nhược nhi luyện chữ xong trở về đang trên đường liền nhìn đến bốn cô gái xa lạ đi về phía nhà gỗ của mình. Mà đi bên người các cô gái này đúng là gầy gò mà hèn mọn Trần phó quản gia cùng với Thất cơ đang đắc ý dương dương tự đắc cao giọng cười nói. Đi theo sau bọn hắn là Tam cơ cùng chúng nữ chờ xem náo nhiệt.
Nhược nhi nắm tay nàng căng thẳng, cúi đầu nói với nàng: “Tỷ tỷ, nàng ta lại muốn làm gì?”
‘ Nàng ta ’theo lời Nhược nhi, đương nhiên là Thất cơ.
Khi Thất cơ nhìn đến hai người Tôn Nhạc đi tới thì cằm của nàng nhấc lên, trên gương mặt thanh tú lộ ra một tia biểu tình cực kỳ đắc ý. Bất quá nàng lần này cũng không lộ rõ như trước kia, nụ cười kia tuy rằng đắc ý, nhưng chỉ lưu động ở giữa lông mày.
Tôn Nhạc nắm tay Nhược nhi, lẳng lặng đi đến bãi đất trước nhà gỗ, đối mặt cùng đám người Trần phó quản gia.
Trần phó quản gia thản nhiên liếc nàng một cái, chỉ vào cô gái đi tuốt ở đàng trước, cao ráo mảnh mai, có chút diễm lệ nói với Tôn Nhạc: “Vị này là Thập cửu cơ, nàng từ hôm nay trở đi liền cùng ngươi ở chung trong gian nhà gỗ này.” dừng một chút, hắn quay đầu hướng về cô gái diễm lệ kia, cười đến cực kỳ tha thiết, ” Thập Cửu cơ, đồ xấu xí này là do Ngũ công tử thiện tâm nhặt được ở bên ngoài, cô không cần quá để ý, thân phận của cô cùng nàng bất đồng, ở trong gian nhà gỗ vày cô mới là chủ nhân.”
Cô gái diễm lệ kia nhấc cằm, vẻ mặt chán ghét đưa mắt nhìn nhà gỗ, nhõng nhẽo nói: ” Tràng nhà gỗ này á? Nhỏ như vậy lại còn có một kẻ xấu xí ở cùng? Không được! Ngươi đem nàng tới chỗ khác đi, ta không thích người ngoài!”
Nói tới đây, cô gái diễm lệ quay đầu liếc về phía Tôn Nhạc, vừa nhìn thấy mặt của nàng thì cô gái diễm lệ hai mắt mở thật lớn, tựa hồ như nàng tới bây giờ mới nhìn rõ nàng, kinh ngạc hỏi: “Nàng, nàng chính là Thập Bát cơ? Nàng cũng là cơ thϊếp của Ngũ công tử?”
Thanh âm của thiếu nữ diễm lệ vừa sợ hãi vừa nghi hoặc, hoàn toàn là không thể tin được.
Nàng vừa nói những lời này ra, đám người Thất cơ cùng Hề nữ liền ở bên cạnh nở nụ cười. Các nàng vừa cười, vừa hèn mọn học bộ dáng thiếu nữ diễm lệ đánh giá Tôn Nhạc.
Trần phó quản gia ở bên cạnh tha thiết đáp: “Đúng vậy a, Ngũ công tử nhà ta chính là tâm tính rất thiện lương. Hắn đáng thương đồ xấu xí này, liền ban cho nàng một chén cơm ăn.Nhưng nha đầu xấu xí này còn chưa thấy đủ, cô xem nam hài bên người nàng kia, đó cũng là cùng nàng ở đây ăn chùa ở chùa!”
Lời của Trần phó quản gia vừa rơi xuống, thân mình Nhược nhi run lên, tay nhỏ bé cũng trở nên lạnh như băng, lạnh như băng!
Tôn Nhạc biết lòng tự trọng của Nhược nhi kỳ thật mạnh phi thường, nàng vội vàng vươn tay gắt gao nắm tay hắn, gắt gao nắm.
Tôn Nhạc ở phía sau, trong lòng cũng chua sót không thôi, nàng trăm ngàn lần không ngờ Trần phó quản gia sẽ dùng một chiêu như vậy !
Cô gái diễm lệ lại nhìn về phía Tôn Nhạc, chính là nhìn thoáng qua, nàng liền chán ghét dời đầu đi. Nàng chuyển hướng Trần phó quản gia, từ trên nhìn xuống, lấy một loại lời nói mệnh lệnh: “Ta không quản nhiều như vậy, dù sao đồ xấu xí này không thể trong phòng của ta!”
Thất cơ tiến lên từng bước, thân mật cười nói: “Thập cửu cơ muội muội, ngươi cần gì suy nghĩ nhiều như vậy? Đem nha đầu xấu xí này trở thành thị nữ không phải được rồi sao? Nàng xuất thân là dân đen, đương nhiên cũng biết làm việc. Ngươi xem nhà gỗ này đã bị nàng biến thành không dính một hạt bụi.”
Cô gái diễm lệ nghe xong những lời này, có vẻ có chút dao động, nàng cúi đầu trầm ngâm
Tôn Nhạc nghe đến đó, liền bước lên, bình tĩnh nhìn chúng nữ nói: “Không cần! Ta chuyển ra là được!”
Thanh âm của nàng vừa rơi xuống, chúng nữ liền kinh ngạc quay đầu nhìn về phía nàng. Thất cơ khoa trương kêu lên: “Vậy sao được? Như vậy ngươi sẽ không có chỗ ở a? Chẳng lẽ ngươi chuẩn bị mang theo tiểu nam nhân này cùng nhau dãi nắng dầm mưa?”
Thất cơ vừa nói xong, Trần phó quản gia đã không chờ được nữa kêu lên:“Thật sao? Đây là chính ngươi yêu cầu ! Người đâu, đem tất cả đồ đạc cuả Thập Bát cơ ném ra!”