Chương 6: Nhị thiếu gia da^ʍ tà !
Một lúc sau, nha hoàn của phu nhân đưa thức ăn tới, Lăng Tây Nhi lúc này mới hiểu được, nguyên lai, Lâm Kiếm Hồng đã sớm tính trước thời gian, dừng lại trước khi nha hoàn đưa cơm tới, không để cho người khác phát hiện mà thôi.
Đứng ngơ ngác ở bên cạnh, Lăng Tây Nhi nghĩ đến nát óc cũng không biết cuối cùng nửa bình sương sớm có tác dụng gì!
“Còn không chịu đến ăn cơm sao ?” Lâm Kiếm Hồng chậm rãi mở miệng, sẻ bớt một phần thức ăn bên trong đặt lên trên cái bàn bên cạnh.
Xúc động đến muốn rơi lệ, nàng sớm đã đói tới mức chịu không được, liền vui vẻ tiến lại, hai tay cầm chặt cái khay.
Lâm phủ có quy định, nha hoàn không được ngồi cùng bàn ăn chung với chủ!
“Ăn luôn ở đây đi!” Không kiên nhẫn gõ gõ lên bàn, ngón tay Lâm Kiếm Hồng thon dài mảnh mai giống hệt vóc người của hắn!
“Nhưng mà…” A, Đại thiếu gia thật tốt nha, chẳng lẽ trong mắt của hắn không có phân biệt trên dưới sao? Cảm tạ trời đất, nàng rốt cuộc tìm được một nam nhân có tư tưởng hiện đại rồi.
“Không có nhưng nhị gì hết, ta là thiếu gia, ta nói cái gì thì làm cái đấy!” Lâm Kiếm Hồng bực bội nhăn mày, thoải mái đem ánh mắt cảm kích của Lăng Tây Nhi thu hết vào trong con ngươi xám tro.
“Cho ngươi thời gian một nén nhang, phải ăn xong cơm, nếu không, ngươi cũng không được ăn nữa!” Lâm Kiếm Hồng cười lạnh một tiếng, không biết từ lúc nào, phía sau hắn có một cây hương đang đốt, nhưng đã cháy hết một nửa từ bao giờ!
“Ta…” Lăng Tây Nhi há mồm muốn giải thích, đôi mày rậm của Lâm Kiếm Hồng đã nhíu lại, hai tròng mắt nheo lại lạnh lùng bực bội.
Lập tức ngậm miệng, nàng ăn ngấu nghiến, đống cảm kích lúc nãy gom lại thành một đống rác rưởi ném trả hắn là được rồi!
Ngồi ngay ngắn ở trước bàn, nhìn bộ dáng ăn uống ngấu nghiến của Lăng Tây Nhi, trong hai khóe mắt Lâm Kiếm Hồng thoáng ẩn hiện một tia cười đầy thỏa mãn, nhưng liền nhanh chóng biến mất.
“Đã hết giờ!” thanh âm Lâm Kiếm Hồng không lớn, nhưng lại làm chấn động lòng người, cơm mới ăn một nửa lập tức bị giật tới trước mặt Lâm Kiếm Hồng mất.
Tay vẫn cầm nguyên đũa tre, miệng đầy cơm cùng thức ăn, Lăng Tây Nhi cố gắng nhai ngấu nghiến, mắt trợn ngược, cổ họng đầy ứ, rốt cuộc cũng nuốt được thức ăn, cái miệng nhỏ nhắn có thể nói chuyện.
“Chờ ta ăn xong được không? Ta rất đói bụng mà!” Bộ dạng đáng thương khịt khịt mũi, chu chu miệng, nét mặt Lăng Tây Nhi đầy cầu khẩn.
Lâm Kiếm Hồng ngoảnh mặt làm ngơ, coi như không nghe thấy gì hết.
Làm vất vả từ sáng sớm, chẳng lẽ cũng không thể cho ăn cơm no sao? Người khác xuyên qua là Hoàng hậu Vương phi Công chúa thích cái thì cũng được, tại sao mệnh nàng khổ như vậy, làm một nha hoàn bị người người bắt nạt chứ!
Ô ô, không muốn sống nữa! Thấy không có khả năng thương lượng, Lăng Tây Nhi uể oải đem đũa tre đặt lên bàn, lưu luyến đứng dậy, mà nam nhân đối diện tiếp tục không có động tĩnh gì, tự hắn lấy ra một đôi đũa sạch, chậm rãi hưởng thụ bữa sáng của mình.
Đến lúc bóng lưng Lăng Tây Nhi biến mất, mới lạnh lùng giương mắt lên, trong con ngươi đầy suy tư.
Lăng Tây Nhi về phòng, lại nhào lên trên giường, định bồi bổ lại cho cơ thể một giấc ngủ ngon, coi như ít nhất cũng bồi thường một chút cho cõi lòng đầy bi thương của nàng.
“Yên Chi!” Ngoài cửa phòng truyền đến thanh âm của Đại thiếu gia, nàng vội vàng đứng dậy, lê lê lết lết ra cửa phòng.
“Đi sắc thuốc!” ba chữ vô cùng đơn giản, môi mím lại, phong thái ung dung không gì sánh được.
“Sắc thuốc? Ngày hôm qua ta cực nhọc vất vả …” Lăng Tây Nhi bực bội giơ tay chống hai bên hông, tức khí đầy bụng còn chưa có phát ra hết, Lâm Kiếm Hồng lạnh lùng giơ tay lên, Lăng Tây Nhi hoảng sợ nhảy dựng lên, chẳng lẽ là muốn đánh nàng sao?
“Không cần nói vớ vẩn nhiều như vậy!” Bàn tay giơ lên là dùng để chống vào cạnh cửa, thân thể Lâm Kiếm Hồng suy yếu, sắc mặt trắng bệch, thở hổn hển một hơi, dựa vào trên khuôn cửa.
“Có muốn ta giúp đỡ hay không?” Mặc dù vẫn hơi giận dụng tâm hiểm ác của hắn, Lăng Tây Nhi vẫn thiện lương giơ tay, dìu Lâm Kiếm Hồng đi tới ghế mềm trong phòng khách.
Lâm Kiếm Hồng khép hờ đôi mắt, xoang mũi truyền đến mùi sương sớm trộn với cỏ xanh, cái mùi này làm cho hắn rất an tâm, sắc mặt cũng đỡ trắng bệch, hắn liếc mắt nhìn sắc mặt nghiêm túc của Lăng Tây Nhi, nhẹ nhàng dịch đầu gần lại một chút, cái mùi kia là từ trên người nàng bay ra !
Nằm xuống ghế, thở hổn hển khó khăn liền mấy hơi, đôi mắt lờ đờ của Lâm Kiếm Hồng hơi nhướng lên, quay sang nhìn Lăng Tây Nhi hươ hươ đôi bàn tay trắng xanh : “Nhanh đi sắc thuốc!”
Gật đầu nhận mệnh, nếu chẳng may Đại thiếu gia này OVER, mọi tội lỗi sẽ đổ lên đầu nàng, chi bằng nàng ngoan ngoãn nghe lời đi sắc thuốc vẫn hơn!
Xoay người, quay đầu lại, Lăng Tây Nhi đến phòng bếp tiếp tục đánh vật với cái bếp lò đáng ghét. Trong phòng khách, Lâm Kiếm Hồng cố gắng đứng lên, lấy bình sứ nhỏ màu trắng, vội vàng uống một chút sương sớm.
Hắn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở gấp, nghỉ ngơi một chút, mở mắt ra, bên trong tràn ngập tinh anh, không ngờ tinh thần so với lúc trước tốt hơn rất nhiều!
Sắc xong thuốc, lại chỉ nhận được một câu rất nhẹ nhàng, đem thuốc đi, lần thứ hai Lăng Tây Nhi tức giận đỏ mặt tía tai. Nhưng trải qua thực tế, Lăng Tây Nhi rốt cuộc học được cách nhóm lửa, lần này sắc thuốc chỉ mất chút thời gian mà thôi!
Cơm trưa, còn vết xe đổ của một nén nhang, Lăng Tây Nhi không chút hỏi han ngay lập tức đã ăn ngấu nghiến, cuối cùng trước khi nén nhang tỏa hết hương, đã thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình.
Cơm trưa xong, Lâm Kiếm Hồng muốn đi nghỉ ngơi, Lăng Tây Nhi rốt cuộc được tự do, tâm tình trở nên tốt hơn hẳn, vừa hát, vừa dọn dẹp chén đũa, quét dọn phòng, thuận tiện trở về phòng làm một giấc ngủ trưa!
Một đôi tay khỏe mạnh bất chợt ôm chặt lấy Lăng Tây Nhi từ phía sau, nàng sửng sốt, hình như cánh tay Tam tiểu thư không cứng cáp như vậy a! ?
Quay đầu lại, nàng lập tức bắt gặp một đôi mắt dâʍ ɭσạи tới cực điểm, hắn hắc hắc cười dâʍ đãиɠ một tiếng, ghé sát mặt lại hôn Lăng Tây Nhi.
Đôi bàn tay nhỏ bé vội giơ lên che mặt, Lăng Tây Nhi kinh hô ‘lưu manh’ một tiếng, một cước đá đến chỗ yếu hại của nam nhân!
Nam nhân giật mình buông tay, Lăng Tây Nhi nhân cơ hội chạy thoát, ý niệm đầu tiên chính là chạy về phía phòng của Đại thiếu gia, thật không ngờ nam tử cao lớn kia cũng theo sát phía sau.
“Đại thiếu gia, đại…” Lăng Tây Nhi chạy vào phòng, chỉ thấy Lâm Kiếm Hồng nửa nằm nửa ngồi dựa trên giường, sắc mặt trắng bệch.
“Làm sao vậy?” Hắn gian nan mở miệng, nhưng lại đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi!
Lăng Tây Nhi giật mình đứng lại, bị ngụm máu phun trên mặt đất như nở hoa kia khiến cho giật mình chết sững.
“Đại ca, ngươi khỏe không!” nam tử phía sau đuổi tiến đến, ánh mắt da^ʍ tà dán chặt vào thân thể ốm yếu tới mức không chịu nổi của Lâm Kiếm Hồng, nở một nụ cười cực kì âm hiểm.
“Đại ca?” Lăng Tây Nhi xoay người, nhìn nam tử da^ʍ tà kia rốt cuộc nhớ lại, trong phủ nghe đồn Nhị thiếu gia gian trá háo sắc, nguyên lai, hắn chính là Nhị thiếu gia Lâm Kiếm Phong!
“Ngươi tới làm cái gì?” Lâm Kiếm Hồng tận lực khắc chế cảm giác chua chát trong ngực, cố gắng áp chế khí huyết đang cuồn cuộn dâng lên, khuôn mặt trắng bệch lạnh lẽo, mở mắt, nhưng con ngươi lại không hề có chút khí thế, lạnh lùng nhìn Lâm Kiếm Phong.
“Đến thăm ngươi a!” Lâm Kiếm Phong cười da^ʍ tà, ánh mắt liếc Lăng Tây Nhi đang ngơ ngác đứng một bên, đi vào, tiện tay vuốt ve đôi tay nhỏ bé của Lăng Tây Nhi.
“Ngươi!” Lăng Tây Nhi thở phì phì trợn mắt lên, quả đấm nhỏ càng nắm chặt.
“Yên Chi, ngươi đi ra ngoài trước nha, có chuyện gì ta sẽ kêu ngươi!” Lâm Kiếm Hồng nhẹ giọng nói.
Lăng Tây Nhi không cam lòng hầm hừ liếc Lâm Kiếm Phong trên mặt viết đủ bốn chữ ‘hạ lưu hèn mọn’, thở phì phì ra khỏi phòng.
“Đại ca, ta phát hiện nha hoàn của ngươi còn xinh đẹp hơn cả đám nha hoàn chỗ ta!” Lâm Kiếm Phong ở trong phòng dò xét một vòng, châm chọc nói.
“Ngươi đừng nảy ra cái ý định đánh nàng!” Lâm Kiếm Hồng trầm giọng nói.
“Nàng, Yên Chi? Nàng ta yểu điệu thướt tha, còn xinh đẹp hơn Tam muội rất nhiều, ta đã để ý nàng từ lâu! Tiểu Lan, là do tình thế bắt buộc ta thôi!” Lâm Kiếm Phong cười lạnh một tiếng.
Hắn thích đàn bà, thích nhất là nữ nhân bên cạnh Lâm Kiếm Hồng, bất kể là hồng nhan tri kỷ hay là đơn giản chỉ là nha hoàn bên người, hắn đều phải chiếm thành của mình, giống như việc hắn muốn đem toàn bộ sản nghiệp của Lâm gia biến thành của mình!
“Kiếm Phong, ngươi không cần dính vào, Tiểu Lan hôm nay vẫn còn nằm trên giường! Ngươi rốt cuộc muốn giày vò tới khi nào mới thôi ?” Lâm Kiếm Hồng ánh mắt trở nên kích động, một ngụm máu tươi lại tiếp tục phun ra.
“Lâm Kiếm Hồng, ngươi cố tự chăm sóc mình nha! Dù sao nơi này chưa có nha hoàn cho ngươi, mẹ vẫn còn đang tìm người!” Lâm Kiếm Phong cười lạnh một tiếng, nhìn bộ dáng ốm yếu không chịu nổi của Lâm Kiếm Hồng, hài lòng rời đi, xem ra, việc hắn âm thầm ra tay đã có tác dụng!
Lâm Kiếm Hồng, cho Lâm Kiếm Phong ta là đứa ngốc sao? Y âm thầm cầu thầy thuốc tưởng không ai biết sao!? Hắn sớm đã đem chén thuốc trong bình sứ đổi lại thành độc dược rồi!
Truyện hay, cuốn lắm. Nhưng miêu tả về sắc đẹp của các nv hơi bị nhiều, nên cứ phải lướt liên tục những đoạn như vậy.