Chương 2: Mộng xuân
Đi theo Lâm Y Y trở về Lâm gia, ánh mắt Lăng Tây Nhi trở nên nhu thuận, thầm tính toán cách để có thể hòa nhập với hiện thực mới, làm một nha hoàn biết giữ khuôn phép.
“Tam tiểu thư, có khách quý đến, phu nhân bảo người hãy tránh mặt đi!” nha hoàn lâu năm của Lâm gia là Cố mụ tiến lên ngăn cản Lâm Y Y, hạ giọng nói.
“Cố mụ, có khách quý đến, thì phải đi gặp khách mới đúng, tại sao muốn ta tránh mặt?” Lâm Y Y giơ bàn tay nhỏ bé lên sờ trán Cố mụ đầy quan tâm, chẳng lẽ do trời quá nóng nực, mụ bị cảm nắng rồi sao?
“Ai nha, tiểu thư của ta ơi, người ta muốn cầu hôn nàng, lão gia phu nhân xem ra cũng không đồng ý việc hôn nhân này, chỉ là lai lịch đối phương không nhỏ, lão gia phu nhân khó có thể cự tuyệt!” Cố mụ gấp đến mức giậm chân giục, ra lệnh cho Lăng Tây Nhi nhanh chóng đỡ Lâm Y Y vào phòng, tránh lúc nam nhân kia khi quay về, ra cửa lỡ thấy dung mạo xinh đẹp như hoa như ngọc của Tam tiểu thư lại càng không chịu buông tha.
“Như vậy à, vậy phải mau tránh, Yên Chi, chúng ta đi nhanh lên!” Lâm Y Y vừa nghe tới hai chữ cầu hôn, vội vội vàng vàng túm vạt áo kéo Lăng Tây Nhi rời đi, chạy một mạch xuyên qua cửa phụ của hoa viên.
“Ai nha, tiểu thư à, không cần chạy, chỉ là tới cầu hôn, chứ đâu phải tới cướp cô dâu! Trời nóng như vậy…” Lăng Tây Nhi xoa xoa ngực, vừa chạy vừa thở hổn hển, vội ghé vào một cột gỗ chạm trổ hoa văn mát lạnh của hành lang mà thở hổn hển.
“Này này, con bé nha đầu kia, miệng chó không thể mọc ra ngà voi*, nếu bổn tiểu thư thật sự bị người đoạt hôn, thì đều là do bị ngươi trù úm hết !” Lâm Y Y tỏ ý không hài lòng tiến lại, cầm khăn gấm nhẹ nhàng xua xua trước cái miệng nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi, dịu dàng cười khẽ.
Lăng Tây Nhi lắc đầu, Lâm Y Y quả thật là khuynh quốc khuynh thành a, chất lượng đồ trang điểm của cổ đại kém như vậy, mà da tiểu thư vẫn trắng trẻo nõn nà như thế này, mày xinh như vẽ, nhất là khi ngoái đầu nhìn lại cười, như trăm hoa xuân đua nhau nở, đến nàng cũng hận không thể tiến lên hung hăng hôn một cái.
“Tiểu thư, ngươi a, cũng đã mười tám tuổi rồi, nữ tử cổ đại ở tuổi này chẳng phải cần lập gia đình hết rồi sao?” Lăng Tây Nhi và Lâm Y Y cùng dựa lưng vào nhau ngồi trên hành lang chạm trổ, đôi mắt trong vắt như nước hồ thu nhìn chăm chú vào những bồn hoa trước mặt.
Võ Tắc Thiên mười bốn tuổi bị gả vào cung, mười tám tuổi ở cổ đại đã là rất lớn tuổi rồi nha! ?
“Đúng vậy, nhưng mà hắn còn chưa tới, ta cũng không có cách nào mà!” Lâm Y Y xấu hổ đỏ mặt, lấy khăn che khuôn mặt nhỏ nhắn, ngượng ngùng cười khẽ một tiếng.
“Hắn? Người nào chứ?” Lăng Tây Nhi kinh hô một tiếng, xoay người lại.
“Ngươi chẳng lẽ đã quên, đối tượng đã định kết hôn từ nhỏ của ta là Thiếu trang chủ Danh kiếm sơn trang Dịch Hồng Phi!” khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Y Y quay sang, trừng mắt tỏ vẻ oán trách Lăng Tây Nhi một cái, tựa như nàng cố ý muốn Lâm Y Y nói ra như vậy.
“A, là hắn à ?” Dịch Hồng Phi là ai, không biết, có lẽ là một đại hiệp rồi, thời kì này võ hiệp lan tràn, chắc chắn không có chỗ cho một tên thư sinh tay trói gà không chặt nha, chuyên môn của nàng là về tài nguyên thiên nhiên và cảnh quan môi trường mà*, thời cổ đại này không có ô nhiễm chắc là không có chỗ dùng, may mà còn làm nha hoàn của người ta, tốt xấu gì cũng có cơm ăn!
“Ta nhớ đã gặp rồi. Có điều từ sau tám tuổi, thì không gặp lại, nhưng trên giang hồ đồn đại, hắn kiếm pháp cao siêu, tướng mạo đường đường, là nhân tài hiếm có…” Lâm Y Y càng nói càng xấu hổ, cuối cùng gần như đem cả khuôn mặt nhỏ nhắn giấu trong khăn gấm luôn.
“Ai nha, ngươi thẹn thùng cái gì chứ, nữ hài tử mơ xuân mộng là bình thường, chỉ không biết tại sao hắn còn chưa tới !” Lăng Tây Nhi tùy tiện từ hành lang đứng dậy, bước đi thong thả đến trước mặt Lâm Y Y cúi đầu hỏi.
“Ai nha, Yên Chi hư hỏng, ngươi nói cái gì đó, mộng xuân gì chứ? Tự ngươi sáng tác ra thì có!” khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Y Y càng đỏ, cũng không trả lời câu hỏi của Lăng Tây Nhi, cười ngượng nghịu bỏ chạy vào phòng.
Lăng Tây Nhi ngơ ngác đứng tại chỗ, cái miệng nhỏ xinh cứ há ra rồi lại ngậm lại, bộ dáng này gọi là thẹn thùng sao, ha ha ha, cổ nhân quả nhiên là cổ nhân, năm đó nàng hâm mộ một nam sinh, ở trên thao trường nuốt nước miếng ừng ực, so với bây giờ, quả thực là gặp sư phụ!
Tiếp tục ngồi ngẩn người ở trên hành lang, bàn tay nhỏ bé lơ đãng vò vò xé xé mấy cái lá cây ở bồn hoa, chợt phía xa loáng thoáng có một nam nhân đi tới, chính xác là một nam hài, vóc người cao hơn một thước tám, nhưng lại có ngũ quan thanh tú đáng yêu, con ngươi tròn đen láy lấp lánh, mũi nhỏ cao thẳng, môi anh đào hồng tươi khiến cho người ta nhớ nhung, cặp mắt kia trong sáng, trắng đen rõ ràng, vừa to vừa tròn, đáng yêu vô cùng, đáng tiếc chính là lại ẩn chứa những tia sáng lạnh lẽo nguy hiểm, vừa uy nghiêm đáng sợ vừa biến hóa kì lạ.
Xem bộ dáng hẳn là chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, thế mà đã có cái khí phách này cùng với vẻ hung ác nham hiểm, thật không tương xứng chút nào.
Lăng Tây Nhi nhìn hắn không chớp mắt, nước miếng không nhịn nổi lại ứa ra lần nữa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu nổi vẻ hưng phấn, trong sách có ghi, cổ đại nhiều người đẹp, quả nhiên không sai, nam tử trước mặt mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng lại là một mỹ nam tử chính cống, vóc người cao lớn, ngũ quan ngạo người, khí chất ngùn ngụt, oa ha ha, nước miếng chảy xuống ầm ầm.
“Ngươi nhìn cái gì?” Nam tử hung ác nham hiểm lạnh lùng nheo con mắt vừa to vừa tròn lại, môi hơi động, thanh âm lạnh lẽo như băng, băng lãnh đến mức khiến cho người nghe trong nháy mắt tim muốn đông cứng lại.
“Oa, thật là lạnh lùng nha, bây giờ đã không còn lưu hành cool, hẳn là Q* mới đúng a! Bộ dáng của ngươi rất Q, tại sao lại cố ý làm bộ COOL vậy?” Lăng Tây Nhi từ trên hành lang nhảy xuống, tiến sát đến trước mặt nam nhân khoa tay múa chân, con mắt to linh động đầy thu hút làm nam nhân thoáng thất thần.
Hắn âm lãnh hừ một tiếng, mi mắt hơi cụp xuống, không cho phép mình mê muội trong nụ cười của một nữ nhân, lạnh lùng xoay người, một vị nam tử ăn mặc sang quý đã từ phía sau tiến đến trước mặt hắn nhẹ giọng nói thầm hai tiếng, gương mặt búp bê xinh đẹp lại càng âm trầm.
“Chúng ta đi!” Hắn nhẹ giọng nói, xoay người nhanh chóng rời đi.
Lăng Tây Nhi có cảm giác cô đơn nhẹ thở dài một hơi, mày nhíu lại một chút, cảm thấy có chút mất mát, trong sách còn nói, cổ đại ít mỹ nữ, những người giống như nàng là mỹ nữ đẳng cấp hoa hậu giảng đường, được xếp vào loại khuynh quốc khuynh thành. Nữ tử hiện đại quay về cổ đại người nào cũng làm mưa làm gió, bên người mỹ nam nhiều như mây? Nhưng tại sao nàng mệnh khổ như vậy, hết lần này tới lần khác lại giống hệt nha hoàn đã bỏ trốn của Lâm phủ! Ô ô, một nha hoàn a, tiền đồ tối tăm mà!
Xuyên qua cửa phụ, Lâm gia phu nhân và lão gia đưa tiễn khách quý đến tận ngoài cửa lớn.
“Thật có lỗi, tiểu nữ thuở nhỏ đã đính hôn…” Lâm gia lão gia Lâm Thế Vinh khách khí ôm quyền.
Nam tử mặc đồ sang trọng không để ý cười nhẹ, nhưng nam hài tuấn mỹ có vẻ như tùy tùng ở phía sau, mặt lại âm trầm.
“Lâm lão gia, có duyên chúng ta sẽ còn gặp lại !” Nam tử cáo từ, bụi đất cuốn lên, biến mất tại góc đường.
“Lão gia, chúng ta cự tuyệt như vậy không sợ có phiền toái sao? Ngươi cũng biết bây giờ thế lực triều đình rất lớn…” Lâm phu nhân cau mày, đi đến trước mặt Lâm lão gia vừa xoay người lại, nét mặt có chút lo lắng.
“Vậy thì sao, ta sẽ không gả nữ nhi cho một tên tay sai của triều đình! Huống chi Tam nhi hắn là…” Lâm lão gia nhỏ giọng nói thầm một câu, sắc mặt Lâm phu nhân càng thêm tái nhợt.
“Lão gia a, đây chính là tội lớn mất đầu mà, lão gia nhanh viết thư, gửi Tam nhi bảo quay về đi!” nét mặt Lâm phu nhân lập tức hiện ra kinh hoàng, vẻ mặt đầy sợ hãi.
“Không vội, không vội, bây giờ hắn vẫn còn rất an toàn, quay về không ổn, vẫn còn có khả năng liên lụy cả nhà chúng ta!” Lâm lão gia khẽ thở dài, đi vào sau cánh cửa lớn sơn som, ầm ầm một tiếng, cửa lớn đóng chặt lại.
*miệng chó không thể mọc ngà voi: miệng người xấu không thể nói ra lời tử tế.
*Tài nguyên thiên nhiên và cảnh quan môi trường : ủa …2 môn này có liên quan đến phân tích tình hình xã hội và đoán định hôn nhân hả!? o__0….Tây nhi ơi sao suy nghĩ kì cục thế hả >”
*Mộng xuân: trước để là hoài xuân mà giờ đọc vào truyện thấy không hợp…ý trong văn cảnh nên đổi a đổi a…lượng thứ! *ngày lành*
*Q: hả …Q là bộ dáng rì, baby kute hả…ta vẫn thích cool hơn Tây nhi à …*nước miếng lòng tong*…* quẹt quẹt*…anh đúng là hình mẫu của em a!! >”
Truyện hay, cuốn lắm. Nhưng miêu tả về sắc đẹp của các nv hơi bị nhiều, nên cứ phải lướt liên tục những đoạn như vậy.