Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vô Diêm Nam Tình Sự

Chương 37

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đầu óc Ninh Băng như rơi vào trạng thái ngây ngất, hắn không biết, nguyên lai, hôn là ngọt ngào như vậy.

Sau khi nụ hôn thật dài kết thúc, Ninh Băng thở cơ bản là không quy luật, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ, trái tim cũng đập loạn nhịp trong ngực, đôi mắt lại không dám loạn nhìn, nói thẳng ra, hắn đang thẹn thùng.

Trúc Dạ Thanh vừa lòng nhìn kiệt tác chính mình, trong mắt ngoại trừ sủng nịch ra, càng nhiều là tìиɧ ɖu͙©, gắt gao nhìn thẳng con mồi, sắc lang cho dù ăn cỏ thì nó cũng là sắc lang, về phần tiểu cừu kia thì là ai không nói cũng rõ.

Trúc Dạ Thanh nhìn tiểu cừu trước mắt, y nếu không cắn một ngụm thì y không còn là sắc lang, cho nên, y bắt đầu động thủ.

Người nào đó đang hẹn thùng cho nên hoàn toàn không chống trả, đầu cơ bản vô dụng, tuy rằng bình thường cũng chỉ đủ dùng, lúc này lại thật tự giác, hai mắt lập tức nhắm lại.

Trúc Dạ Thanh cảm thấy chính mình giống như trở về thời đại mao đầu tiểu tử, cái này gọi là kích động a, rốt cuộc vợ y đã mặc cho y “ăn” rồi.

Lúc này, bộ dáng tiểu tức phụ y nói “đau” đột nhiên lại hiện ra, y quyết định, lần này nhất định phải thay đổi ấn tượng không tốt này đối với hắn.

“Ân……” Người nào đó bị hôn đến thất điên bát đảo không tự giác hừ nhẹ ra tiếng, hắn không biết, đây là để cho lão công hắn có nhiệt tình cổ vũ a.

“Băng nhi, ngươi thật ngọt……” Một bên cố gắng một bên còn không quên đánh giá, Trúc Dạ Thanh làm như đang bề bộn nhiều việc.

Người chỉ biết nhắm mắt lại hừ nhẹ ra tiếng đột nhiên đánh cái giật mình, lúc này mới rõ ràng phát hiện quần áo chính mình không biết tung tích, thật là có bao nhiêu phản ứng trì độn đều giành hết.

Ngây người một chút, rốt cục lực chú ý đi tới đầu lão công chôn ở trước ngực hắn, hắn, hoàn toàn quẫn bách. Lão công hắn là đang ăn kem ly, liếʍ rồi liếʍ, trong đầu xuất hiện dĩ nhiên là tin tức này.

Người đang vùi đầu kia nếu biết tiểu tức phụ y là nghĩ như vậy, nam tính tự tôn phỏng chừng cũng bị đánh cho tan tành mây khói.

“Ha ha, nhột, Thanh, hảo ngứa……” Ninh Băng không biết hợp thời mà bật cười ha hả, tay không tự giác bắt lấy cái đầu không an phận trước ngực hắn.

“Xem ra ngươi không đủ chuyên tâm a, Băng nhi……” Trúc Dạ Thanh ngẩng đầu cười, Ninh Băng nhìn thấy nụ cười này mà trong một khắc trở nên mê muội.

Hắn biết lão công hắn diện mạo tuấn lãng, nhưng mị hoặc tươi cười như vậy, hắn thật đúng là lần đầu tiên gặp.

Xuống chút nữa phát hiện không chỉ quần áo chính mình không biết tung tích, người nọ, cũng không có, hắn nhớ tới thật lâu trước kia nhìn thấy thân thể này mà ngẩn cả người, tại sao lại có thể bất đồng như vậy, thật là, hấp dẫn làm sao.

Tay tựa như có chủ trương chính mình, sờ sờ vào tấm lưng thoạt nhìn hảo bóng loáng, quả nhiên cùng thị giác cảm thụ giống nhau, quá mức tốt đẹp.

“Cơ thể phu quân ta có làm Băng nhi vừa lòng?” Thời điểm thanh âm truyền đến mang theo ý cười, hai mắt người nào đó giống như đèn pin định thu hồi, nhưng không có thành công.

“Cứ như vậy, Băng nhi thích, cứ việc sờ là được, vi phu không ngại.” Vẫn là thanh âm trêu tức.

Tiểu tức phụ chủ động sờ y, y nếu để cho hắn lùi về chẳng khác nào đầu óc không sáng suốt.

Ninh Băng xấu hổ đặt tay ở trên lưng Trúc Dạ Thanh, sờ cũng không phải, không sờ cũng không phải.

“Băng nhi, vậy làm cho vi phu “rình rập” ngươi đi.” Thấy tiểu tức phụ y đình trệ, vậy y đành tiếp tục thôi.

Ninh Băng kỳ thật là muốn bỏ phiếu chống, nhưng trong đầu cũng liền như vậy chợt loé rồi biến mất, dây thần kinh căng ra khi đầu lưỡi người nào đó liếʍ liếʍ lỗ tai hắn, hắn rốt cục biết chính mình mẫn cảm là thế nào, cả người đều tê dại ……

“Ân, Thanh, ngươi đừng……” Chỉ có thể nói ra như vậy vài tiếng.

Trúc Dạ Thanh nghe thanh âm tiểu tức phụ y như vậy lại càng dũng cảm, nếu không bị kí©h thí©ɧ thì không phải là nam nhân rồi.

“Hư……” Trúc Dạ Thanh dành một chút thời gian làm cho miệng mình rảnh rỗi trấn an tiểu tức phụ.

Ninh Băng cảm thấy mình đã tuyệt đối bị biến thành ly kem, từ trên liếʍ dài xuống làm cho đầu óc hắn vẫn ở trạng thái mê muội, cả người run run, không thể ức chế, loại cảm giác xa lạ này làm cho hắn có chút hưng phấn, còn có một chút chờ mong nữa.

Thậm chí không tự chủ được nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể, này nho nhỏ biến hóa, làm cho Trúc Dạ Thanh càng thêm ra sức.

Rốt cục một đường liếʍ đến bộ vị tối mẫn cảm của nam nhân, hành động chợt dừng lại một chút, nhìn thoáng qua người đã muốn xuất hiện biểu tình mê say, trên mặt Trúc Dạ Thanh gợi lên một độ cong xinh đẹp, tiếp tục.

“A……” Chưa từng trải qua kí©h thí©ɧ xa lạ này, Ninh Băng chỉ kịp phát ra một âm tiết, cả người run run bị cảm giác kỳ lạ ập tới hoàn toàn bao phủ, người kia bởi vì một tiếng kêu sợ hãi này mà không ngừng phát huy kỹ xảo sở trường.

Ninh Băng cảm thấy thời gian lúc này như đang tạm dừng, với hắn, đây có thể chính là khoái hoạt nguyên thuỷ, không có ý thức phản kháng, thừa nhận từng đợt từng đợt run rẩy, rốt cục duy trì không được, xụi lơ xuống.

Nhưng sự tình chỉ vừa mới bắt đầu, không phải chỉ đến đấy là kết thúc, hết thảy mọi việc kế tiếp Ninh Băng không có một tia phản kháng, càng nhiều dĩ nhiên là mong đợi, có lẽ là do kí©h thí©ɧ vừa nãy mà làm cho đầu óc chính mình bị sai lệch ở đâu đó rồi, nhất định là như vậy.

Hắn không có thời gian tự hỏi, bởi vì lão công hắn đã muốn bắt đầu công tác tiếp theo.

Thân thể đang xụi lơ lại bắt đầu nổi lên đỏ mặt, người cũng bắt đầu thở dốc.

Ninh Băng cư nhiên còn có điểm phẫn hận, hừ hừ, vợ nhiều như vậy đúng thật là không giống với người thường, kỹ thuật này……

“Băng nhi, ngươi chuẩn bị tốt chưa?” Thanh âm mị hoặc của Trúc Dạ Thanh vang lên, Ninh Băng nhất thời trong đầu đầy hắc tuyến.

Người này, đã đến nông nổi này rồi, còn hỏi, ta nói không chuẩn bị tốt ngươi có thể đình chỉ sao.

Thấy tiểu tức phụ y không có phản ứng gì, động tác trên tay Trúc Dạ Thanh càng chịu khó, sau đó mục đích của y đạt tới.

“Ân……” Trúc Dạ Thanh vừa lòng chiếm được tiểu tức phụ một tiếng hừ nhẹ.

“Ngươi đáp ứng rồi nga.” Thanh âm tràn ngập từ tính dụ hoặc, Ninh Băng hôm nay hoàn toàn kiến thức.

Thân thể cũng bắt đầu có điểm buộc chặt, đến khi cảm giác đau đớn đột nhiên ở trong đầu lại hiện lên, nhưng mà tình huống hiện tại này, tên đã lên dây, bất cứ giá nào, dùng sức nhắm chặt mắt, cau mày.

Cảm nhận được Ninh Băng khẩn trương, Trúc Dạ Thanh lấy hôn giảm bớt.

Thời điểm tiến vào kết hợp hai thân thể, Ninh Băng cảm thấy một trận đau đớn ập tới, nhưng không phải không thể chịu được, hắn biết, Trúc Dạ Thanh lần này, là thương tiếc hắn.

Như là chờ đợi hắn thích ứng, người sắp rong ruổi kia tạm thời bất động.

Ninh Băng cảm nhận được sự thương tiếc của người kia, thân thủ ôm lấy cổ người trên thân, dâng lên nụ hôn chính mình lần đầu tiên chủ động.

Trúc Dạ Thanh trên mặt ý cười càng đậm, trong mắt sủng nịch cũng càng sâu.

Sau hết thảy gió êm sóng lặng, Ninh Băng hoàn toàn không dám lộ mặt ra bên ngoài chăn, ban ngày ban mặt, thiên lôi ơi, đem sét đến đánh hắn đi cho rồi.

Hơn nữa nhớ tới chính mình chủ động, hắn, càng không mặt mũi gặp người.

So sánh với người nào đó đà điểu, Trúc Dạ Thanh hiển nhiên là rất nhàn nhã.

Tiểu tức phụ y thời gian nghẹn ở trong chăn cũng đủ lâu, vì thế y liền đem người nào đó từ chăn bắt được.

“Như vậy thẹn thùng, ân?” Bàn tay to khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của Ninh Băng.

“Ta, ta mới không có, đại nam nhân, có cái gì hảo thẹn thùng.” Ninh Băng bày đặt mạnh miệng, hắn mới không cần thừa nhận đâu.

“Nga, không thẹn thùng, vậy thì tránh ở trong chăn làm gì, còn không dám nhìn ta?” Trúc Dạ Thanh đùa với tiểu tức phụ y, đúng thật là, thú vị.

“Ai né, ai không dám nhìn?” Ninh Băng không phục, đôi mắt trừng lớn, chống đối lại hai mắt của gương mặt tràn ngập ý cười kia, sau đó hắn hối hận, hắn, đúng thật là không dám nhìn a, hai người bọn họ vừa làm chuyện kia, hắn không biết nên như thế nào cho bớt thẹn.

“Tốt lắm, Băng nhi, đừng thẹn thùng, ngươi là vợ của ta, này ngẫu nhiên vận động chỉ là bình thường thôi.” Trúc Dạ Thanh an ủi người nào đó.

“Nói nhẹ, đau cũng không phải ngươi, hừ.” Kỳ thật Ninh Băng cũng không phải rất đau, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt tươi cười không bình thường kia của Trúc Dạ Thanh, hắn không thích.

Đều là đóng kịch thôi, y không phải là khối băng trong truyền thuyết sao, không phải bất cẩu ngôn tiếu sao, nhìn mà xem, lời đồn về sau hắn kiên quyết không tin, kia đều là giả dối, giả dối.

“Vậy thì, Băng nhi, chúng ta làm lại một lần nữa đi, ngươi ở mặt trên, như thế nào?” Trúc Dạ Thanh nói thập phần thản nhiên.

“Lại đến một lần? Ta mới không cần.” Hừ hừ, tưởng lừa hắn dễ lắm sao, hắn mới không làm đâu, hắn là ở mặt trên, sau đó người đau là y hay là hắn, cái này hắn còn không biết a.

“Băng nhi, ngươi đây là nghiêm trọng bỏ qua mị lực của vi phu ta a, vi phu, thật thương tâm.” Trúc Dạ Thanh cư nhiên cũng bày ra vẻ mặt thương tâm, Ninh Băng nháy mắt ngạc nhiên.

Trúc Dạ Thanh chẳng lẽ cũng bị xuyên qua, đây vẫn là người bất cẩu ngôn tiếu kia sao?

“Băng nhi, ta thương tâm như vậy, ngươi cũng không an ủi một chút sao?” Trúc Dạ Thanh lại một bộ dạng uỷ khuất.

“An… an ủi, an ủi như thế nào a?” Ninh Băng nhất thời theo không kịp.

“Hôn nhẹ đi.” Trúc Dạ Thanh mặt mang mỉm cười nói ra lời nghe thật buồn nôn.

“Nói, ngươi là ai?” Ninh Băng cảm thấy người này không phải Trúc Dạ Thanh, y nhất định đã bị linh hồn ai đó bám vào người rồi.

Trúc Dạ Thanh mắt trợn trắng, ai, y khó khăn lắm mới dùng hết toàn thân khí lực nói ra lời buồn nôn này, chẳng qua muốn phối hợp một chút chỉ số thông minh cùng tình thương của tiểu tức phụ y thôi, bị nghi ngờ thành như vậy a, thất bại a thất bại.

“Băng nhi, chẳng lẽ, ngươi thích nhìn ta không có biểu tình?” Tiểu tức phụ y phản ứng như vậy là thích? Vậy thì y về sau có thể thoải mái phụng phịu? Đây là y đang tập thực hành a.

“Không thích, nhưng mà, ngươi đột nhiên như vậy, như vậy …… Ai, ta nói không được, dù sao nhìn không giống ngươi thôi.” Ninh Băng mới không thích đối mặt với khối băng, cũng không muốn thế này, đúng là doạ người.

……

Trúc Dạ Thanh không nói gì, làm phu quân của Ninh Băng hắn, thật đúng là khó, y buồn rầu.

Thấy Trúc Dạ Thanh không nói, Ninh Băng cũng không nói, hai người liền như vậy nằm ở trên giường.

Ninh Băng kỳ thật có điểm đói bụng, nhớ tới đã đến giờ ăn, nhưng mà chính mình toàn thân ngay cả khối bố cũng không có, đánh chết hắn cũng không thể không biết xấu hổ đứng lên trước.

Sau đó hắn liền mong chờ người bên cạnh có thể nhúc nhích trước, vẫn mong chờ ……

“Công tử, công tử, xảy ra đại sự ……” Linh Lung gào to đẩy mạnh cửa xông vào, Ninh Băng thật muốn chết quách đi cho rồi, cửa cũng chưa chốt khoá a.

Linh Lung, nha đầu này vào thời điểm nào mới có thể ổn trọng một chút a, số mạng của hắn đúng thật là…ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng không được bình thường.

“A, ngài cũng ở đây? Linh Lung cái này đi ra ngoài……” Linh Lung thấy Trúc Dạ Thanh giống như thấy ôn dịch, bằng tốc độ nhanh nhất lại liền xông ra ngoài.

Ninh Băng dùng sức ấn huyệt thái dương chính mình, hắn, đau đầu……

Trúc Dạ Thanh nhíu nhíu mày, nha đầu kia, thật đúng là, ai, đúng là chủ nào tớ nấy, nếu ở bên cạnh người khác, sớm đã không còn mạng mà gào to như vậy ……

“Băng nhi, hình như là có chuyện gì đó, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem đi.” Trúc Dạ Thanh vừa nói vừa thật tự nhiên đứng dậy.

Ninh Băng lại một lần nữa đỏ mặt, người này, cũng phải biết kiêng dè một chút chứ, cứ như vậy chói lọi đứng lên a.

“Ba……” Ninh Băng dùng tay trái đánh tay phải chính mình, không tiền đồ, lại duỗi thân đi ra ngoài làm gì.

Bất quá, người nào đó dáng người thật đúng là hảo, không thể trách tay phải hắn muốn sờ lần nữa.

“Ân?” Trúc Dạ Thanh nghe được thanh âm nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy Ninh Băng nắm chặt hai tay.

“Không gì, không gì, ngươi tiếp tục đi.” Ninh Băng oa ở trong chăn nhìn người nào đó mặc quần áo, vẫn là không hề động.

“Băng nhi, ngươi không dậy nổi thân?” Trúc Dạ Thanh nhìn người còn lui ở trong chăn kia.

“Ngươi đi trước nhìn xem đi, ta lập tức đến ngay, hắc hắc.” Còn ngây ngô cười.

Trúc Dạ Thanh hiểu rõ, lại nhếch môi mỉm cười, cũng không khó xử tiểu tức phụ y, đi ra ngoài trước.

“Hô……” Chung quy khi bị ăn, nguyên lai, không khó chịu như vậy, còn có một chút tiểu ngọt ngào.

Đang nghĩ cái gì vậy a… lấy lại tinh thần, chạy nhanh mặc quần áo, mau chân đến xem Linh Lung gào to cái gì đại sự……
« Chương TrướcChương Tiếp »