- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hệ Thống
- Vô Địch Xà Hoàng
- Chương 5: Chó Đần Tiểu Bát
Vô Địch Xà Hoàng
Chương 5: Chó Đần Tiểu Bát
Con muỗi đã thu phục được 500 con, điểm năng lượng tính toán cũng đã được 50, còn chuột trong vòng hai canh giờ, mới thôn phệ ba cái, thu hoạch được 30 điểm.
Về sau muốn tìm chuột, căn bản tìm không ra, Đồ Tiểu An không tin tưởng chuột trong nhà bị chính mình diệt hết.
Chuột là sinh vật nhỏ bé nhưng thật ra vô cùng thông minh, bằng không thì mười hai con giáp, nó cũng sẽ không xếp thứ nhất, khẳng định là chính mình nuốt chuột nhiều, chúng nó thông qua không khí đã cảm thấy không thích hợp, trốn không dám đi ra.
Tiến hóa điểm năng lượng: 130/ 200.
Trong cơ thể tích lũy nhiều như vậy năng lượng, Đồ Tiểu An cảm thấy mình hiện tại tràn đầy lực lượng, tốc độ bò đều nhanh hơn không ít.
Lúc này đêm đã khuya, Đồ Tiểu An mặc dù không rõ thời gian, nhưng có thể nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, đoán chừng đã rạng sáng khoảng bốn năm giờ.
Trong nhà đã không tìm thấy chuột, thậm chí muỗi còn không nhìn thấy cái bóng, Đồ Tiểu An bò ra khỏi nhà, đi tới sân sau.
Sân sau phía trên chính là phía sau núi.
Rạng sáng bốn năm giờ, ánh trăng trắng bạc chiếu trên mặt đất, khắp nơi đều có tiếng côn trùng kêu, tiếng chim thê lương bi ai.
Chỉ thấy một con rắn nhỏ 50 cm màu trắng bạc bò tới trong phức hợp viện, ánh trăng chiếu rọi, đã rực rỡ ngời ngời, chiếu lên thân rắn óng ánh như lớp áo mỏng.
Thân thể đứng thẳng, con rắn nhỏ trắng bạc phun ra lưỡi màu đỏ tươi, mắt rắn ánh sáng lấp lóe.
"Hiện tại đẳng cấp của chính mình hoàn toàn đứng tại chuỗi thức ăn cấp thấp, không có năng lực sinh tồn " Đồ Tiểu An nghĩ ngợi, tăng lên đẳng cấp mới có thực lực tự vệ.
Gâu. . . Gâu. . . Gâu. . . !
Lúc này, một trận tiếng chó sủa phá vỡ sự trầm tư của Đồ Tiểu An, dưới hoàn cảnh tối om, một đôi phát sáng xông ra.
Chỉ thấy một con chó vườn màu vàng lông tóc mượt mà chợt xuất hiện ở trong tầm mắt Đồ Tiểu An, chó này miệng nhọn,ngắn, ngạch bình, cái đuôi nhỏ hơi hơi nhếch lên, trên mặt đất hướng đầu nhìn chòng chọc vào con rắn nhỏ màu bạc trắng, không cần nói cũng biết lòng cảnh giác của nó đang ở mức cao nhất.
"Tiểu Bát, chủ nhân mày ở đây, không được ồn ào "
Đồ Tiểu An thấy con chó vườn này, chẳng những không sợ hãi, ngược lại vui vẻ, hơi hơi mở miệng nói chuyện, có thể phát ra lại là thanh âm tê tê, khiến cho hắn rất là bất đắc dĩ.
Con chó vườn này là thú cưng của Đồ Tiểu An khi còn sống, dáng trung bình, trên thân lông tạp, bộ dáng nhìn qua hơi xấu xí một chút, nhưng được cái rất nghe lời.
Lúc trước nó mấy tháng tuổi, tại bên ngoài đường lang thang, được Đồ Tiểu An có lòng từ bi nhặt đem về nhà, biến nó từ một con chó lang thang thành con chó có gia đình.
Bởi vì Đồ Tiểu An xem số 8 như con số hên, cho nên liền lấy tên Tiểu Bát này.
"Gâu gâu. . ."
Tiểu Bát mắt trợn lên nhìn về phía con rắn nhỏ trắng bạc gầm gừ, bất cứ lúc nào có chuẩn bị tinh thần dùng móng vuốt chụp chết con rắn nhỏ này.
Đồ Tiểu An lùi lại cách Tiểu Bát một khoảng cách nhất định, cười khổ: "Tiểu Bát, ta thế nhưng là chủ nhân của ngươi a, tính sao, ngươi còn muốn gϊếŧ chủ ư?” Người ta nói chó là động vật khéo hiểu lòng người, chúng nó có thể đọc hiểu biểu lộ nhỏ nhất của chủ nhân, phát giác chủ nhân sắc mặt không tốt, hiểu được phải làm như thế nào tùy theo hoàn cảnh, rất là hiểu trái tim con người.
Tục ngữ mắng chửi người nói "Ngươi giống như chó bên cạnh ta"
Đây thật ra là đối với sự thông minh của chó tán dương.
Nhưng hiển nhiên, con chó này hiện tại hoàn toàn không nhận ra con rắn nhỏ trước mặt mình là chủ nhân của nó, cũng không thể trách con chó này mắt mù, tuy nói chó là hết sức thông minh, nhưng mặc cho con chó này IQ cao đến đâu, làm sao nó làm sao đoán được con rắn màu trắng trước mặt là chủ nhân của nó.
Tiểu Bát tỏ rõ địch ý, hung hăng lẫm liệt.
Chức trách của nó là trông nhà trông cửa, sao có thể để con rắn này làm xằng làm bậy sau nhà, đây chính là địa bàn của nó.
"Xong, nếu là Tiểu Bát đối với ta tấn công, ta phải làm gì bây giờ!"
Đồ Tiểu An tức xạm mặt, trong ấn tượng chó của mình, nhát gan sợ phiền phức, trên cơ bản cũng chỉ hù dọa một chút trẻ con, đυ.ng tới người lớn, nó liền cái rắm cũng không dám đánh.
Hôm nay làm sao như vậy uy phong lẫm liệt.
"Liền để ta nhìn trước một chút đẳng cấp của con chó cưng ta nuôi đi!"
"Quét cho ta!"
"Keng. . . Chó vườn Trung Hoa, cấp 5, loại chó phổ thông, tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, lực sát thương khá thấp "
U, chính mình ngày thường nuôi chó con vô dụng, lại có thể là cấp năm, cái này có chút vượt quá dự kiến của Đồ Tiểu An, nhưng đẳng cấp này phân chia hoàn toàn căn cứ theo hình thể.
Chó vườn Trung Hoa, mặc dù nói nghe thật oai, nhưng ở nông thôn, loại này liền gọi là chó cỏ, bởi vì tự do sinh sôi gen không tốt, không phải thuần chủng chó vườn Trung Hoa.
Nói là dùng để trông nhà, hiệu quả coi như tạm được, chó cậy gần nhà sủa vài tiếng.
Loại chó này bị dân quê nuôi, thuần túy là bởi vì dễ nuôi, độ trung thành tương đối cao, nhưng trí tuệ so với họ nhà chó không coi là cao.
Chó có ba loại, một là chó cảnh, hai là chó giữ nhà, ba là loại làm thịt ăn.
Người xưa đối với phân loại chó theo chức năng để phân, cũng không chú trọng ngoại hình, bởi vì có thể lực lớn nhỏ khác nhau, loại có thể săn thú chó trở thành chó săn, không biết đi săn nhưng còn hung mãnh trở thành chó giữ nhà, không có tác dụng chỉ có thể bị người làm thịt ăn hết.
Mà Tiểu Bát, trên cơ bản thuộc về loại chó thịt.
Chó cổ đại sẽ lấy đi săn làm vinh quang, chó hiện tại lấy đẹp mắt làm tiền đồ.
Kỳ thật cũng giống như người, ngươi hoặc là có tiền, hoặc có tướng mạo, hai dạng người cũng nên chiếm một dạng đi, nếu đều không có, vậy liền chết chắc.
Bây giờ thịnh hành thú cưng, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có tính thuần chủng cùng vẻ bề ngoài đẹp đẽ, bằng không thì làm chó cưng cũng không có tư cách.
Đồ Tiểu An nhìn thấy chó vườn nhà mình hung hăng nhìn chính mình dọa dẫm, trong lòng cũng là muốn chửi thề một vạn câu.
Tại sao lúc đầu ta phải thu dưỡng chó đần này nhỉ.
"Tê tê. . ."
Đồ Tiểu An phản xạ hướng Tiểu Bát trước mặt gào một tiếng, rắn hé miệng, thật là đáng sợ, một đôi mắt rắn lạnh băng để cho người ta nhìn đều sẽ rùng mình.
"Ô ô. . ."
Tiểu Bát liền kêu hai tiếng ô ô, trong ánh mắt vẻ hung hăng biến mất, ngược lại có chút sợ hãi, hơi hơi lui về phía sau mấy bước.
Đồ Tiểu An thấy con chó này biểu hiện hèn yếu, cũng tiếc rèn sắt không thành thép, lá gan này cũng quá nhỏ, mình bây giờ cùng lắm là con rắn nhỏ xíu có 50cm, nó sợ cái cóc khô gì.
Nhưng cũng tốt, nếu là Tiểu Bát thật sự công kích mình, Đồ Tiểu An còn không biết phải làm sao bây giờ, chẳng nhẽ cùng nó đánh nhau, một cắn hạ độc chết nó?
Nó coi như vô dụng, cũng là chính mình nuôi từ nhỏ, một người một chó vẫn rất có tình cảm.
Tiểu Bát thấy con rắn này sát khí như vậy, trong lòng cũng thấy hơi sợ, lựa chọn dàn xếp ổn thỏa, ngoan ngoãn lui về nằm sấp trước ổ chó của mình, nhưng đôi mắt từ đầu đến cuối không có rời thân hình của con rắn.
"Tiểu Bát nghe lời, sau này chủ nhân cùng ngươi sống nương tựa lẫn nhau "
Hiện tại Đồ Tiểu An biến thành một con rắn, cũng chỉ có thể trốn trong bóng đêm, không thể lộ ra ngoài ánh sáng, có thể tiếp xúc duy nhất cũng chỉ có con chó đần nhát gan sợ phiền phức này thôi.
"Gâu gâu. . ."
Tiểu Bát thấy rắn muốn tới gần nó, liền gân cổ sủa lên vài tiếng, tỏ vẻ cảnh cáo.
"Ai. . ." Đồ Tiểu An thở dài một hơi.
Thôi, cho nó một chút thời gian thích ứng đi, Đồ Tiểu An mình tại một bên lấy một khối địa bàn, xem như ổ rắn của mình, cùng ổ chó cách năm mét ở giữa.
Về sau sân sau liền là căn cứ của hắn.
Hắn liền cùng chó đần của mình một chỗ thủ hộ cái này nhà nát vụn, thủ hộ hai nữ nhân trong nhà.
Một rắn một chó, một cái cuộn tròn, một cái nằm sấp nhìn nhau từ xa, nước sông không phạm nước giếng, hưởng thụ ánh trăng tĩnh mịch.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hệ Thống
- Vô Địch Xà Hoàng
- Chương 5: Chó Đần Tiểu Bát