Chương 46: Vinh quy

Phía bên ngoài Tương Đông Thành, một đoàn người có khoảng hai ngàn người mặc giáp cưỡi kỵ mã chậm rãi đi, dẫn đầu đám người đó là sáu thiếu niên mặc y phục dành riêng cho các tướng lĩnh, bộ y phục màu đỏ rực rỡ, phía trên cổ áo có thêu các đường chỉ màu vàng đẹp mắt, nhìn anh khí bức người.

Sáu thiếu niên này không phải ai khác mà là đám người Trịnh Đông Lân sau khi được phong chức tước, bọn nó cũng liền thay đổi một bộ y phục cho phù hợp với thân phận hiện tại, chất vải của y phục rất thoải mái, được dệt từ Thiên Tàm Ti, một loại tơ đắt tiền mà chỉ có các gia đình quyền quý mới có được.

Sau khi nhận được ân điển, Đinh Bộ Lĩnh quyết định về nhà một phen, Trình Tú, Lương, Tô Đông Lưu cũng như thế, Lý Tín thì không có ý định về nhà, nó dự tính ngay sau đó sẽ đi theo Trịnh Đông Lân tới khảo hạch Thư Viện.

“Tiểu nhân không dám nhận phí của các ngài, những vị anh hùng của Tây Sơn” Gác cổng lắc đầu, biểu thị không dám nhận phí vào cổng của đám người Trịnh Đông Lân, đùa cái gì, người ta là những anh hùng đã lập công lớn cho đất nước, nào cho bọn nó lá gan dám quá phận thu phí vào thành, chưa kể nghe nói rằng, những vị anh hùng trước mắt này, đều là con dân của Tương Đông, đều là người dân Tương Đông, trong lòng không khỏi tự hào vạn phần.

“Chư vị đại nhân, cám tạ các ngài vì đã giúp đỡ người dân” Gác cổng sùng bái nhìn đám người Trịnh Đông Lân nói, nó thật lòng kính nể những người dám xông ra chiến trường lập công lớn, ở thời đại nào, có tài luôn được người khác kính trọng, nhất là có tài có cả dũng, không có dũng, liệu ngươi có dám ra chiến trường lập công danh, ra chiến trường đồng nghĩa với việc đặt cược mạng sống của mình, chỉ cần một sơ suất nhỏ chính là mất đi tất cả.

“Đa tạ” Trịnh Đông Lân nhếch miệng cười, cưỡi Thanh Ngưu không nhanh không chậm vào thành, phía sau hai ngàn kỵ binh khuôn mặt hơi kích động, bọn nó trong lòng cực độ cảm thấy tự hào vì được đi theo dưới trướng của đám người Trịnh Đông Lân.

“Kia chính là các vị đại nhân” Gác cổng ban đầu chạy vào báo cáo lúc này hống to.

Người dân Tương Đông đổ xô tất cả ra ngoài đường phố xem náo nhiệt, khuôn mặt tò mò, hiếu kỳ nhìn xem là thần thánh phương nào giá lâm Tương Đông, đập vào trong mắt bọn nó là sáu thiếu niên uy phong lẫm liệt, chóp mũi cao chót vót, tóc đen được cột chặt gọn gàng, phía trên được xuyên qua thanh phượng châm, nổi bật nhất vẫn là thiếu niên tóc trắng xóa, được một cọng thun cột thành đuôi ngựa đơn giản phía sau.

“Mẫu thân, mấy người đó trông đáng sợ quá” Một đứa bé ngây thơ nói ra.

“Tiểu tử đừng có nói như vậy, đó là uy nghiêm, không phải đáng sợ” Một người đàn ông lớn tiếng phản bác.

“Nó còn nhỏ, ngươi đừng có hù dọa nó” Mẫu thân đứa bé ôm chặt nó, dỗ nó nín khóc, trừng mắt nhìn người đàn ông.

“Chư vị im lặng một lát, để lão già ta xem xét thật kỹ các vị đại nhân” Một lão nhân trên người mặc cẩm phục, nhẹ giọng nói.

Người đàn ông trung niên, cùng với mẫu thân đứa bé im lặng, không dám gây thêm tiếng động, hai người nhanh chóng nhận ra người này chính là thái thượng trưởng lão tại Dịch gia tại Tương Đông.

“Ồ, có phần trẻ tuổi, nhưng tu vi sâu không lường được” Lão già híp mắt đánh giá Trịnh Đông Lân, mái tóc trắng xóa của nó rất thu hút người khác, cộng thêm cả Thanh Ngưu, trong khi người khác cưỡi kỵ mã, thì nó lại cưỡi trâu, mà đặc biệt còn là một con trâu to lớn, cả người một màu thanh sắc.

“Thưa các vị hương thân phụ lão, đây là anh hùng của tất cả chúng ta, những người đã giúp con dân Dạ Thành chống lại Đại Lê, thủ vững quan ải của Tây Sơn, để cho kẻ tiếp theo là Tương Đông chúng ta không bị xâm lược” Gác cổng cao giọng nói.

“Ồ” Người dân Tương Đông há hốc mồm nghe gác cổng trình bày, sợ hãi kêu ra tiếng.

“Đại ca ca” Lúc này, một đứa bé gái toàn thân trắng như sứ, tóc đen nhánh mịn màng chạy tới, không sợ cản đường nhân mã, hô to.

“Tiểu Như” Tân bà bà ban đầu thấy đám người không hiểu vì sao chen ra đường lớn náo nhiệt, chợt không thấy Tiểu Như đâu, thì ra trong lúc bà ta không để ý, Tiểu Như đã nhanh chóng chạy ra đường lớn, bà ta sợ chết khϊếp, sợ rằng chính Tiểu Như sẽ bị đoàn người đạp chết.

Bất ngờ có hai bóng người cản lại trước đường đi, nhân mã một đoàn hoảng loạn, ngựa phía trước dựng đứng, kỵ binh bên trong phẫn nộ quát.

“Hai người các ngươi muốn chết hay sao cản đường đi của đại nhân ?”

“Mong các vị đại nhân tha lỗi, là ta vô ý để tôn nữ chạy trước đường lớn chặn đường các vị đại nhân” Tân bà bà khuôn mặt trắng bệch cầu xin.

“Hừ” Kỵ binh nào dễ dàng bỏ qua, thần thái cao ngạo phán xét.

“Không xong cho Tân bà bà với tôn nữ của bà ta rồi” Người dân trong thành nhận ra thân phận của Tân bà bà, lo lắng nói.

“Đυ.ng ai không đυ.ng, lại đυ.ng trúng các vị quan lớn, lần này chuyện lớn xảy ra” Âm thanh bàn tán xì xào.

“Là Tiểu Như cùng với Tân bà bà đó sao ?” Ngược lại suy đoán của mọi người, bọn họ chỉ nghe được âm thanh vui vẻ đến từ một trong các vị đại nhân mà bọn họ kính sợ nói ra.

Kỵ binh lúc đầu tức giận, nhưng nghe Trịnh Đông Lân nói, liền biết là người quen của đại nhân, kính cẩn lui sang một bên nhường đường.

“Đại ca ca” Tiểu Như vùng vẫy khỏi lòng bàn tay của Tân bà bà, người như tiểu yến tử chạy tới Trịnh Đông Lân.

“Ta còn sợ rằng Tiểu Như không nhận ra ta” Trịnh Đông Lân nhảy xuống mặt đất cười, nhìn lại đầu tóc nó đã trắng xóa, làn da cũng từ đen nhẻm đổi thành trắng nõn, cả người khí chất lại đại biến.

“Hừm, sao mà ta quên được đại ca ca, chưa kể còn có Thanh Ngưu nữa nha” Tiểu Như chống nạnh nói.

“Um” Thanh Ngưu mắt trâu chớp chớp, đi tới kế bên Tiểu Như dụi đầu vào đôi bàn tay nhỏ bé của nó.

“Xem ra Thanh Ngưu là nhớ Tiểu Như” Trịnh Đông Lân cưng chìu nhìn Tiểu Như nói.

Đối với Trịnh Đông Lân, Tiểu Như chẳng khác nào em gái của nó, đời trước Trịnh Đông Lân là con một, không có anh em, đời này mặc dù chỉ vài ngày tiếp xúc với Tiểu Như, nhưng mà nó lại bị chính sự hồn nhiên ngây thơ của Tiểu Như đả động.

“Ta nhận ra tiểu oa nhi đó, không phải ngày trước hắn hay ăn ở quán của Tân bà bà hay sao ?” Bên trong có một người nhận ra Trịnh Đông Lân nói.

“Hừ, lễ phép, cái gì là tiểu oa nhi” Một tên kỵ binh bên trong hai ngàn kỵ binh trừng mắt, cảm thấy nó rất vô lễ.

Người đó nhanh chóng tự lấy tay bịt kín miệng, sợ sẽ bị trừng phạt, đối với nó thì đám người Trịnh Đông Lân như một tầng cao khác, còn nó chỉ là một dân đen bình thường trong thành.

“Tôn bà bà, tiểu tử đã trở về” Trịnh Đông Lân đỡ lấy Tân bà bà trong sự ngỡ ngàng của bà cụ.

“Tiểu Lân ngươi !” Tân bà bà dụi mắt, xúc động to lớn nhìn lấy bộ dáng tuấn tú phi phàm của Trịnh Đông Lân, dường như tất cả chỉ là một giấc mộng, không tin được nói.

“Bà bà, ta đói bụng” Trịnh Đông Lân làm ra khuôn mặt khốn khổ, giải quyết sự khó xử của Tân bà bà.

“Được, ta làm cho ngươi ăn” Tân bà bà khóe mặt đầy nếp nhăn hiện lên tia bất ngờ, bà cụ mạnh mẽ nói, sau đó dẫn đoàn người Trịnh Đông Lân trở về hàng quán bình dân quen thuộc, mang lên mình chiếc tạp dề cũ kỷ, xoắn lên ống tay áo.

“Món như cũ nhé Tiểu Lân” Bên trong bếp truyền ra tiếng của Tân bà bà.

“Được, cho sáu phần ăn, một phần đặc biệt của Thanh Ngưu” Trịnh Đông Lân hô, ngay ngắn ngồi ở vị trí quen thuộc, để cho đám người Đinh Bộ Lĩnh ngồi xung quanh.

“Thưa đại nhân ?” Kỵ binh lên tiếng dò hỏi.

“Các ngươi cứ việc ở xung quanh, hiện tại không cần phải luôn đi theo chúng ta” Trịnh Đông Lân lắc đầu, đuổi đi đám người kỵ binh.

“Quán ăn này là ?” Đinh Bộ Lĩnh ngồi vào bàn kinh ngạc nói.

“Ngươi hay ăn ở đây à ?” Tô Đông Lưu hỏi.

“Đúng vậy, trước khi tiễn Khương gia đi, ta đã ở đây ăn mỗi ngày, đồ ăn rất ngon, đúng không Tiểu Như ?” Trịnh Đông Lên bế lên Tiểu Như nói.

“Rất ngon, thiên hạ đệ nhất ngon” Tiểu Như chắc chắn nói.

“Ha ha” Đám người Trịnh Đông Lân cười to, làm cho Tiểu Như đỏ mặt.

“Tiểu Như, đây là quà lần đầu gặp mặt, ta tặng muội” Lý Tín hiền lành nói, lấy ra một chiếc vòng tay bằng ngọc thạch quý giá.

“Còn đây là của ta” Trình Tú suy nghĩ một lát, trong tay xuất hiện một cái vòng ngọc.

“Ta không biết tặng gì, ta tặng muội mũi tên bằng vàng vậy” Lương nói.

Tất cả đều là những châu báu bọn nó được ban thưởng sau đại chiến tại Dạ Thành, đó chỉ là số ít trong số châu báu có được.

“Oa, cám ơn các đại ca” Tiểu Như mắt tỏa sáng rực rỡ, tham tài nói.

“Các ngươi làm hư nó đấy” Trịnh Đông Lân buồn cười xoa đầu Tiểu Như.

“Hừ, Tiểu Như là không có hư, đại ca ca hư, không có tặng quà Tiểu Như” Tiểu Như trợn mắt.

“Ha hả” Trình Tú ôm bụng cười.

“Giang sơn thời nào cũng có nhân tài” Tô Đông Lưu bình luận.

“Đáng nể, còn hơn cả Lương” Đinh Bộ Lĩnh nói.

“Ý ngươi như thế nào ?” Lương bất thiện nhìn nó.

“Muội giống hệt như hoàng muội của ta” Lý Tín mỉm cười.

“Chết thật, ta thấy Tiểu Như đã đáng sợ, ngươi còn có một hoàng muội như Tiểu Như” Trình Tú tắc lưỡi.

“Ý các ngươi Tiểu Như của ta là như thế nào” Trịnh Đông Lân trừng mắt nhìn bọn nó.

“Ta có một món quà cho muội, đem vào đây” Trịnh Đông Lân cưng chìu nói.

Thoáng chốc, binh lính bưng vào một đống rương châu báu, nắp bật ra, một đống châu báu quý giá đổ đầy rương bốc ra ánh sáng lóe mắt.

Người bên ngoài còn đứng xem nháo nhiệt, thấy đám châu báu đổ đầy rương sợ hãi kêu lên, trong lòng tham lam, nhưng không một ai dám xông vào cướp lấy, bởi vì còn có đại gia ngồi phía trong đâu.

“Thích” Tiểu Như chảy nước bọt nói.

“Đồ ăn đây, đồ ăn đây” Tân bà bà bưng ra đồ ăn, tất cả đều là màn thầu với một phần sữa đậu nành, của Thanh Ngưu thì là đồ ăn đặc biệt được chất riêng thành một đống nhỏ để riêng.