“Đa tạ tất cả các vị đại nhân đã cứu giúp con dân Dạ Thành chống lại quân xâm lược Đại Lê” Thành chủ Dạ Thành là người đàn ông trung niên có chút béo lên tiếng.
“Đa tạ các vị đại nhân” Sau khi ông ta dứt lời, vô số người dân Dạ Thành, từ trẻ tới già, bất kể độ tuổi nào đều có mặt lên tiếng hoan hô.
“Cảm giác rất thoải mái đúng không ?” Đình Phùng cưỡi ngựa đi một bên quay qua hỏi đám người Trịnh Đông Lân.
“Cảm giác thật rất thoải mái, không nói nên lời” Trịnh Đông Lân cưỡi Thanh Ngưu nhẹ nhàng trả lời.
“Rất sung sướиɠ” Trình Tú hớn hở nói.
“Ta ngày càng mong muốn trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất Tướng Quân” Đinh Bộ Lĩnh hưởng thụ lấy nói.
“Thoải mái” Tô Đông Lưu ôm Lục Hợp trong ngực nói.
“Có một tí khác với trong hoàng tộc chúng ta” Lý Tín thành thật nói.
“Nếu không có Đinh Bộ Lĩnh ngươi cứu ta lần trước, ta chỉ sợ không được hưởng vinh quang như ngày hôm nay” Lương mỉm cười.
Đại chiến tại Dạ Thành kết thúc, tất cả tu vi đều tăng tiến dũng mãnh, Trịnh Đông Lân đạt Bắt Đẳng Chi Sơ Kỳ, Đinh Bộ Lĩnh Lục Đẳng Hậu Kỳ, Tô Đông Lưu Thất Đẳng Trung Kỳ, Lương đánh bại Ngao Kiều, tâm tình đạt được thuế biến lớn, đạt tới Ngũ Đẳng Sơ Kỳ, Trình Tú ngược lại thấp một tí, Tứ Đẳng Đỉnh Phong, Lý Tín Thất Đẳng Sơ Kỳ, toàn đội có thể nói, cưỡi tên lửa đột phá cảnh giới.
“Ngươi có về làng không Đông Lân ?” Đinh Bộ Lĩnh lúc này hỏi, nó đã biết Khương gia dọn đi nơi khác, Trịnh Đông Lân về Khương gia cũng không còn một ai.
“Ta không biết” Trịnh Đông Lân lắc đầu, nó cũng không biết nên ngay lập tức đi tới Thư Viện, hay là về quê nhà một phen.
“Các ngươi tính trở về không nhận ân điển của Vương Thượng a ?” Lâm Minh nghe bọn nó đối thoại, ngạc nhiên hỏi.
“Ân điển ?” Trịnh Đông Lân hỏi.
“Các ngươi trong chiến trường đều lập công lớn, cho nên chắc chắn sẽ được Vương Thượng sắc phong chức tước” Đình Phùng giải thích.
“Ra là vậy, nói vậy ta sẽ mau chóng có tước vị trên người rồi” Trình Tú vui vẻ.
“Có gì đâu mừng rỡ, ta trước đó làm phó quan Vân Loan Ti cũng là có chức tước” Tô Đông Lưu nói.
“Đúng là Vân Loan Ti cũng là một chức tước, nhưng nó chức tước trị an, không có giá trị bằng với võ tước” Lâm Minh nói.
“Nó cũng là chức tước” Tô Đông Lưu khó chịu nói.
“Nếu vậy chúng ta cùng nhau tới Kinh Đô Hàm Lăng, chờ Vương Thượng phong tước” Trịnh Đông Lân quyết định nói.
“Được” Lý Tín gật đầu đồng ý, nó không trực tiếp trở về sơn tộc, mà tiếp tục đi theo bọn người Trịnh Đông Lân, dù sao thì sau đó nó cũng sẽ cùng Trịnh Đông Lân đi tới Thư Viện.
“Ta theo ngươi phong tước, sau đó sẽ trở về xem người nhà thế nào” Đinh Bộ Lĩnh nói.
……
Năm ngày sau,
Kinh Đô Hàm Lăng, nơi Vương Cung chỗ Vương Thượng Tây Sơn cư ngụ.
Phía trước đại điện Quảng Hàn, nơi mà xảy ra nghi thức sắc phong tước vị, các vị quan văn quan võ tụ tập đông đúc, nhưng không có tí chen chúc xô đẩy.
“Vương Thượng tuyên chỉ cho vào” Tổng cung thái giám mở cửa đại điện Quảng Hàn nói.
“Đa tạ ân điển của Vương Thượng” Quan văn quan võ lớn tiếng nói, khom người đứng dậy.
“Uy nghiêm kinh khủng” Trình Tú bước vào bên trong Quảng Hàn đại điện, nhìn nội thất bên trong rộng lớn vô ngần, khắp các nơi được dát lên thứ vàng ròng chói mắt, các cột gỗ to lớn phải cỡ bốn người nối vòng tay nối nhau mới đủ, hai bên quan văn quan võ quan trọng trong triều đình đã bên trong chờ sẵn.
“Người đó” Trịnh Đông Lân chấn động nhìn người đàn ông bên hàng quan võ, người đứng cuối cùng gần nhất với long ỷ, đó là một người đàn ông thân cao ngất, có cái cằm dài kiên định, trên thân ông ta tỏa ra thứ sức nặng kinh hồn mà không một ai trong đại điện có được.
“Đó là Lê Hoàn Đại Tướng Quân, người mạnh nhất bên trong Tây Sơn” Đình Phùng nhắc nhở nó.
“Thiên hạ đồn rằng, nếu ông ta ở trong Đại Lê, ông ta sẽ đứng đầu Tam Đại Thiên, nếu ở trong Liêm Trịnh, sẽ là Cửu Hỏa Long đứng đầu, Vũ Trinh càng là Lục Tướng Quân đầu lĩnh” Lâm Minh ngột ngạt nói.
“Ông ta rất mạnh” Đinh Bộ Lĩnh nghiêm trọng gật đầu, đám người còn lại đồng ý.
“Ông ta dường như sánh ngang với phụ thân ta” Lý Tín lên tiếng.
“Sơn Vương mạnh thật thế sao ?” Trình Tú chấn động.
“Nếu Sơn Vương không mạnh, thuở lập quốc, Tây Sơn Vương đời đầu đã không phải lập nên ước định với bộ tộc sơn tộc” Tô Đông Lưu thản nhiên nói.
“Hệ thống, xem xét cảnh giới của ông ta” Trịnh Đông Lân niệm.
-Tính danh Lê Hoàn, cảnh giới Võ Thể Trung Kỳ, đánh giá cực độ nguy hiểm – Hệ thống nói.
“Võ Thể còn là Trung Kỳ” Trịnh Đông Lân chấn kinh, nên biết Bạch Trạch cho dù là Tam Đại Thiên cũng chỉ có Thiên Thê Cửu Thiên Đỉnh Phong, đời trước các Chiến Quân cũng chỉ tới mức Võ Thể, nói vậy Lê Hoàn đã đạt tới đẳng cấp Chiến Quân.
“Lê Hoàn ông ta là Võ Thể cao thủ sao ?” Trịnh Đông Lân nhỏ giọng hỏi.
“Ngươi nói cái gì vậy, Lê Hoàn Tướng Quân chỉ là Thiên Thê Cửu Thiên” Đình Phùng lắc đầu.
Trịnh Đông Lân ngay lập tức hiểu, Lê Hoàn đang cố ý ẩn giấu cảnh giới, rốt cuộc ông ta muốn làm điều gì.
Lê Hoàn dường như cảm nhận được ánh mắt của Trịnh Đông Lân, trên thân khí tức ngột ngạt hơi không chú ý dồn hết vào nó.
Trịnh Đông Lân ngay lập tức như chìm vào hầm băng, trên người lạnh toát, không khỏi dâng lên một cơn rùng mình sợ hãi, không tiếp tục nhằm vào Lê Hoàn.
“Vương Thượng bước vào” Tổng cung thái giám nói lớn.
“Kính Vương Thượng” Hai bên quan văn quan võ quỳ xuống, chắp tay cung kính nói.
Người bước vào mặc long phục, phía trên thêu ngũ trảo kim long, đầu đội long quan, là một người đàn ông độ tuổi chừng năm mươi, nhưng còn rất khỏe mạnh, trên cằm nó một chòm râu ngắn.
“Miễn lễ các ái khanh” Vương Thượng bước lên long ỷ, hai tên giương lên nói.
“Tạ ơn Vương Thượng” Hai bên quan văn, quan võ nói, dứt lời, tất cả mọi người đứng lên.
“Ta đã nghe được tin chiến thắng ở Dạ Thành, ta thật sự vui mừng khi nghe được tin này, không chờ đợi được để ban thưởng cho các vị anh hùng” Vương Thượng nói.
“Đầu tiên, không thể không nói đến sự góp công to lớn của Vương Bí, người đã đặt nền móng cho chiến thắng của quân Tây Sơn trước Dạ Thành, xin mời Vương Bí bước lên” Tổng cung thái giám nói.
“Có mặt” Vương Bí lên tiếng, bước lên phía trước Vương Thượng chờ sẵn, một chân quỳ xuống, hai tay đưa lên cao nhận chỉ.
“Vương Bí lập đại công, phong làm Tướng Quân, thưởng hai thửa đất tại Hàm Lăng” Vương Thượng đặt một cuốn chiếu lên tay Vương Bí nói.
“Đa tạ Vương Thượng” Vương Bí nhận chiếu lệnh, khom người nói.
“Người tiếp theo là Vương Bôn Tướng Quân, lập được công lao không nhỏ” Tổng cung thái giám đọc.
“Vương Bôn, ngươi được phong tiến thêm một bước trở thành Tướng Quân bậc ba, hai thửa đất tại Dạ Thành” Vương Thượng nói.
“Đa tạ Vương Thượng” Vương Bôn cúi người nhận chỉ.
“Cho mời Ngạc Minh, Huyền Đức hai vị Tướng Quân” Tổng cung thái giám nói.
“Hai người các ngươi, ta phong trở thành Tướng Quân bậc hai, một thửa đất tại Dạ Thành” Vương Thượng nói.
“Tiếp theo, là những vị anh hùng xuất thiếu niên, không ai nghĩ tới đã đại phóng dị sắc bên trong chiến tranh, cho mời Trịnh Đông Lân” Tổng cung thái giám nói.
“Trịnh Đông Lân, ngươi gϊếŧ chết một tên đại địch Đại Lê, đồng thời trừ khử bọn đạo sĩ, gϊếŧ vô số tướng lĩnh, công tích to lớn, xét ngươi tuổi trẻ, ta phong ngươi trở thành Tứ Thiên Tướng, ba thửa đất tại Tương Đông” Vương Thượng nói.
“Đa tạ Vương Thương ân lễ” Trịnh Đông Lân trên người khoác một bộ giáp võ tướng oai phong nói, tóc trắng được dây thun buộc gọn gàng phía sau.
“Tô Đông Lưu, Đinh Bộ Lĩnh, Lý Tín, Trình Tú, có công lớn, xin mời bước lên” Tổng cung thái giám nói.
“Tô Đông Lưu, ngươi trước kia là phó quan Vân Loan Ti, nhưng nay lập thêm đại công, ta phong ngươi Nhị Thiên Tướng, báo cáo thêm cho An Nam Hoàng Triều, phong ngươi trở thành chưởng quan Vân Loan Ti tại Tương Đông, phong ngươi hai thửa đất tại Tương Đông”
“Đinh Bộ Lĩnh, ngươi lập công gϊếŧ vô số tướng lĩnh phe địch, chưa kể đả bại được một trong Lục Đao Ninh Cẩn, đả kích sĩ khí phe nó trầm trọng, phong ngươi trở thành Thiên Nhân Tướng, hai thửa đất Tương Đông”
“Lý Tín, ngươi có công lớn, gϊếŧ địch vô số, phong ngươi trở thành Nhị Thiên Tướng, hai thửa đất tại Thành Hồ”
“Trình Tú, phong ngươi trở thành Tứ Bách Tướng, một mẩu đất tại Tương Đông”
“Lương, phong ngươi trở thành Thiên Nhân Tướng, do ngươi có công lao gϊếŧ chết một trong Thập Cung Ngao Kiều phe địch, hai thửa đất Tương Đông”
“Đa tạ ân lễ của Vương Thượng” Năm người Tô Đông Lưu, Đinh Bộ Lĩnh, Trình Tú, Lương, Lý Tín nói.
“Cái gì, một trận chiến được phong làm Thiên Nhân Tướng” Sau khi nghe Vương Thượng sắc phong, chư quan nhao nhao hồ nghi.
“Tên tiểu tử đó gϊếŧ Ngao Kiều” Bọn họ kinh ngạc nói.
“Thiếu niên tóc trắng đó trước giờ ta chưa từng biết, là nó gϊếŧ chết đạo sĩ đạt tới Thiên Thê, còn thiếu niên kia đả bại Lục Đao Ninh Cẩn sao ?” Chúng quan như cái chợ đặt ra nghi vấn.
“Chính là bọn hắn, đừng có nghi ngờ người của chúng ta” Đình Phùng cùng với Lâm Minh khó chịu nhìn bọn nó, đây là những anh hùng đã giúp Dạ Thành giành chiến thắng, không phải lũ quan lại các người chỉ biết ẩn núp bên trong Kinh Đô chờ chết.
Chúng quan đặt ra nghi vấn cùng nhau im bặt, không dám nhìn bọn nó, đích thực bọn nó không có khí thế để tranh phong với đám người Đình Phùng, những người đặt cả mạng sống để bảo vệ Dạ Thành.
“Trịnh Đông Lân ?” Lê Hoàn nghe sắc phong, khuôn mặt nổi lên tia hứng thú nhìn về phía nó.
“Xem ra là ngươi có đối thủ rồi Phong nhi” Lê Hoàn nỉ non nói nhỏ.
…..
Tương Đông Thành.
“Các vị hương thân phụ lão mau ra chào đón các vị đại nhân chiến thắng trở về quê nhà” Một tên canh gác la lớn.
“Là ai về ?” Một lão nhân lớn tuổi không hiểu hỏi.
“Là các vị đại nhân đã giành chiến thắng ở Dạ Thành, bọn hắn lập được đại công, được phong tước vị tại thân, hiện tại trở về thăm quê nhà” Canh gác hớn hở nói.