Chương 29: Ngọn lửa sinh mệnh

“Người đã tới đây đỡ phải tìm kiếm” Lý Cách nhìn đạo nhân có chút vui vẻ nói, nó đã được chứng kiến thực lực của Trịnh Đông Lân cho nên biết chắc nhiệm vụ được giao lần này sẽ hoàn thành.

Theo tình báo, đạo nhân thực lực chỉ có Lục Đẳng Chi, nhưng bản thân có một số kỳ năng dị thuật cho nên có thể đánh ngang sức với Thất Đẳng Chi, bất quá Tam Thiên Tướng Đại Lê còn bị Trịnh Đông Lân dễ dàng gϊếŧ chết, hiện tại còn có nó ở bên cạnh, cho nên liền không sợ nhiệm vụ thất bại, đạo nhân kia chắc chắn sẽ chết.

“Hừ, ta biết Vương Bí sẽ cho người ám sát đạo nhân, nhưng bọn hắn làm sao biết cảnh giới thật sự của đạo nhân là Thiên Thê” Bên trong quân doanh Đại Lê, Nhân Mặc hừ lạnh nói.

“Chỉ trách hắn giấu diếm quá sâu, nếu không phải cùng có quan hệ hợp tác, chưa chắc ta cũng biết được cảnh giới của hắn” Tùng Tả lắc đầu nói.

“Hắn là người của tiên môn, các ngươi tự nhiên không thể khám phá sự thật được” Tam Đại Thiên của Đại Lê, Bạch Trạch nói.

Nghĩ tới hai chữ ‘tiên môn’ trong lòng ông ta cũng thoáng e dè, tiên môn là nơi tập trung của những kẻ cầu đạo, bọn chúng nguy hiểm tới mức chính Vương Triều cũng mặc kệ, để bọn nó muốn làm gì thì làm, chỉ cần không đυ.ng chạm tới lợi ích của Vương Triều.

“Lần này Vương Bí ăn một cái thiệt thòi” Nhân Mặc cười ha hả.

“Đúng vậy” Tùng Tả nói.

….

“Ta có cảm giác mình đã bỏ lỡ điều gì ?” Vương Bí chân mày cau lại nói.

“Ngươi nghĩ quá nhiều, trên chiến trường này có gì tránh thoát khỏi tay ngươi” Vương Bôn nói, quân nhân tình báo một bên chăm chú lắng nghe.

“Chỉ mong là vậy” Vương Bí thở dài.

….

“Chạy” Lý Cách đang vui mừng chợt nghe Trịnh Đông Lân nói, nó sửng sốt quay mặt lại.

“Người đó rất nguy hiểm” Trịnh Đông Lân trầm giọng nói.

“Ngươi đùa ta sao ?” Lý Cách khó hiểu nhìn nó.

Nó trông đạo nhân kia cảnh giới chỉ có Lục Đẳng Chi, nhắc tới hai chữ ‘nguy hiểm’ rất là cực độ không phù hợp.

“Ta không biết, ta cảm giác hắn rất là nguy hiểm, ta không đánh lại hắn” Trịnh Đông Lân khô than trả lời.

Từ người đạo nhân chân khí cô đặc như nước, sền sệt đan lại với nhau, cái loại muốn hít thở cũng không thông đó làm Trịnh Đông Lân chấn kinh.

Người này mang lại cảm giác mạnh đến mức không tả được, vượt quá khỏi phạm vi mà nó có thể đối đầu, nó trong đầu dâng lên một cổ dự đoán rợn người, đạo nhân trước mắt không phải Vị Đẳng Cảnh.

“Không phải tiên mầm” Bất chợt, đạo nhân hiện ra trước mặt Trịnh Đông Lân, nắm chặt tay nó nói ra, khuôn mặt đạo nhân tiếc nuối, nhưng bất chợt liền thay đổi, hiện lên một tia tham lam không khó giấu diếm, nhìn chằm chằm Trịnh Đông Lân.

“Ngươi không có tiên mầm nhưng lại có khí tức như tiên mầm, vậy là ngươi tu tiên pháp” Đạo nhân tham lam nói.

“Tiên pháp” Trịnh Đông Lân chấn động, nó biết đạo nhân nhắc tới chính là ‘Thái Huyền Công’.

Đạo nhân quyết định bắt được Trịnh Đông Lân dò hỏi tiên pháp, mặc dù không tìm được tiên mầm, nhưng có được tiên pháp, đó là một khoản lợi ích to lớn hơn hẳn tiên mầm, nghĩ tới việc có được tiên pháp, đạo nhân tim đập thình thịch.

Tiên pháp, là công pháp mà bất kỳ một kẻ cầu đạo nào cũng đều hướng tới, có tiên pháp, liền có cơ hội tu thành tiên nhân, tiên nhân mang tới dụ hoặc mà không một kẻ cầu đạo nào có thể cưỡng lại, bọn chúng sẽ sẵn sàng vứt bỏ mạng sống chỉ để tìm kiếm một cơ hội nhỏ nhoi.

Lý Cách thấy đạo nhân vươn tay muốn bắt tới Trịnh Đông Lân, trường đao trong tay mãnh lực chém tới.

“Keng” một tiếng, trường đao run rẩy, chấn động truyền tới làm tay của Lý Cách tê rần, nó ánh mắt kinh sợ nhìn đạo nhân.

“Muốn chết” Đạo nhân rút lại bàn tay, một chỉ đưa tới trước mi tâm Lý Cách, lóe một cái một đường chỉ sáng chói xuyên qua mi tâm nó.

“Hắn ta không phải Vị Đẳng, hắn đã đạt tới Thiên Thê, chạy đi Đông Lân” Lý Cách đồng tử tan rã, dồn hết sức lực cuối cùng nói ra một câu, sinh mạng chi hỏa hoàn toàn dập tắt.

Thiên Nhân Tướng Lý Cách, chiến tử tại Dạ Thành.

“Lý Cách đại nhân” Binh sĩ Tây Sơn đỏ mắt hô, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, phẫn nộ vác binh khí hướng tới đạo nhân.

“Đền mạng cho Lý Cách đại nhân, cẩu tặc Đại Lê” Binh sĩ khóc ròng nói.

Trong số những binh sĩ dưới trường Lý Cách, có một số người thân phận trước đó là nô bộc, được Lý Cách rủ lòng thương chuộc thân, mới có cơ hội trở thành binh sĩ như ngày hôm nay, Lý Cách vì vậy như ánh mặt trời chiếu rọi con đường của bọn hắn, hiện tại Lý Cách chết rồi, ánh sáng đó cũng dập tắt đi.

Đạo nhân hừ lạnh, danh dự của kẻ cầu đạo không phải là một đám binh sĩ phàm nhân có thể làm ô nhục, phất trần trong tay quét một cái, chân khí hùng hồn từ người đạo nhân tỏa ra cắn nát tất cả binh lính xông vào, binh sĩ dưới trướng Lý Cách toàn diệt.

“Ngươi” Trịnh Đông Lân bị một cơn phẫn nộ kinh thiên nuốt chửng nói.

Lý Cách nó tuy chỉ vừa mới quen, nhưng người này tâm tính chính trực, một lòng vì Tây Sơn, cứ như vậy chết trước mắt nó, nó hận không thể không báo thù.

“Không thành tiên chỉ là một con kiến hôi” Đạo nhân bình thường nói, vươn tay bắt tới Trịnh Đông Lân.

“Vì anh linh của Lý Cách đại nhân, đoạn đường lui cho Đông Lân đại nhân” Binh sĩ khác gầm to.

Lần này chỉ có năm trăm binh sĩ hướng tới đạo nhân, mỗi một người có cảnh giới cao thấp, nhưng sĩ khí cho dù ngàn năm cũng không bị mài mòn tiến lên.

“Một lũ kiến hôi” Đạo nhân phất trần một quét đi qua, năm trăm binh sĩ bị chân khí của đạo nhân gϊếŧ chết không chừa một người.

“A” Trịnh Đông Lân ngửa đầu lên trời gầm thét, trong tay xuất hiện một viên đan được, nó bỏ vào miệng nuốt xuống.

Là Tù Hổ Đan.

“Ta có bao nhiêu khả năng chiến thắng đạo nhân ?” Trước đó Trịnh Đông Lân đã hỏi hệ thống.

-Đạo nhân thực lực đạt tới Thiên Thê cảnh, ký chủ chỉ có Ngũ Đẳng không cách nào chiến thắng – Hệ thống nói

Trịnh Đông Lân trầm mặc, nó không thể cứ thế mà chịu chết, cũng như không báo thù cho Lý Cách, nó chợt nhớ ra chính mình còn một viên ‘Tù Hổ Đan’.

“Sẽ như thế nào nếu ta phục dụng Tù Hổ Đan” Trịnh Đông Lân hỏi.

-Ký chủ sẽ được tăng thêm một cảnh giới – Hệ thống nói.

“Chỉ có một thôi sao ?” Trịnh Đông Lân thất vọng.

-Vẫn có thể tiếp tục tăng, nhưng ký chủ sẽ bỏ ra một cái giá cực kỳ to lớn, đó là tuổi thọ của ký chú – Hệ thống nhắc nhở.

Trịnh Đông Lân trầm mặt, nó nhìn kỹ trong tay ‘Tù Hổ Đan’, ý chí kiên định, tuổi thọ mất đi có làm sao nếu nó cứ để cho Lý Cách chết như vậy.

Đạo nhân kinh ngạc nhìn khí tức của Trịnh Đông Lân liên tục tăng lên, đã đạt tới Lục Đẳng, càng lúc càng mãnh liệt, sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong, rồi đạt tới Thất Đẳng, Bát Đẳng, Cửu Đẳng đỉnh phong.

Ngọn lửa sinh mệnh trong Trịnh Đông Lân bùng cháy mãnh liệt, bình thường mỗi một người ngọn lửa sinh mệnh chỉ như một ngọn đèn cầy lớn nhỏ, bởi vì nếu cháy quá lớn sẽ dẫn đến ngọn lửa tiêu hết đèn cầy mà dập tắt đi, hiện tại đèn cầy của Trịnh Đông Lân cứ thế mà bị tiêu hao nghiêm trọng.

“Long Sào” Trịnh Đông Lân thủ chưởng uốn ra mười con rồng vàng khủng bố, ngâm lớn hướng về đạo nhân.

Chiến lực của nó là dùng tuổi thọ để đánh đổi, nó phải gϊếŧ đạo nhân để tế cho anh linh Lý Cách và tất cả các người lính khác đã hi sinh.

Long Sào từ khi được dung hợp thành công, thoáng cái đã trở thành vũ kỹ mạnh nhất nó có, vượt qua cả thương pháp.

Đạo nhân phất trần được chân khí màu xanh bao phủ đánh vào bầy rồng, bầy rồng vì vậy mà phá nát.

Cửu Đẳng cảnh tuy chỉ cách Thiên Thê một tầng nhưng là không phải chỉ đơn giản một tầng cách biệt, đó là cả một lạch trời phải vượt qua.

Trịnh Đông Lân tốc độ vượt trội xuất hiện sau lưng đạo nhân, thủ chưởng đánh vào lưng đạo nhân, ánh sáng màu vàng bùng phát bên dưới thủ chưởng.

Sau lưng đạo nhân nổi lên một lớp ánh sáng vàng ròng tương tự, đạo nhân phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt âm trầm nhìn qua Trịnh Đông Lân, là hắn quá khinh thường tiểu tử này.

Đạo nhân kinh nộ, phất trần phình to một vòng, biến thành khổng lồ to hơn người Trịnh Đông Lân vỗ xuống.

Trịnh Đông Lân đưa hai tay đón đỡ, bị phất trần một cái đập xuống, cả người nó lún sâu vào mặt đất, bề mặt xung quanh người nó trong ba thước biến thành cái hố to.

“Phụt” Trịnh Đông Lân thất khiếu đổ máu, cả người nó đau đớn khôn cùng.

Nó kiên cường lảo đảo đứng dậy, xương cốt như muốn vỡ tan, khó khăn ngẩng đầu nhìn đạo nhân.

Đạo nhân phất trần thêm một lần tấn công vào người nó, Trịnh Đông Lân giương Bá Vương Thương đón đỡ.

Trịnh Đông Lân cả người như diều đứt dây văng tận sâu bên trong quân Tây Sơn, nó như một khỏa đạn đại bác hình người tông hết vật cản.

Hai quân chấn kinh nhìn nó, toàn thân nó máu me nằm trên mặt đất, tay không buông bỏ Bá Vương Thương.

“Đại nhân chạy đi” Quân Tây Sơn con mắt vì vậy khóc ròng nói, muốn xông ra bảo vệ đem nó trở về.

“Cút ra” Quân Tây Sơn phẫn hận nhìn quân Đại Lê cản đường không để chúng nó cõng đi Trịnh Đông Lân.

Đạo nhân đi tới, con mắt cúi đầu nhìn xuống Trịnh Đông Lân, một tay vươn ra muốn nắm nó đi.

“Cút đi cẩu tặc” Trí Bạch thấy Trịnh Đông Lân trở thành huyết nhân nằm đó, tuy nó không nhận ra bộ dáng của Trịnh Đông Lân, nhưng nó nhận ra trường thương đỏ rực.

“Hừ” Đạo nhân hừ lạnh nhìn Trí Bạch, phất trần biến to vung lên, muốn đập nát Trí Bạch.

“Um” Thanh Ngưu lúc này sừng trâu hơi vỡ, phẫn nộ kêu, nó xông tới trước phất trần, bảo vệ cả Trí Bạch và Trịnh Đông Lân.

“Một con trâu có linh tính” Đạo nhân kinh ngạc nhìn Thanh Ngưu, cảm thấy lần này thu hoạch được bảo bối có phần nhiều, chân khí như cái kìm giam, giam chặt người Thanh Ngưu nhấc lên.