Mặc dù kỵ binh chỉ còn một khoảng cách nhỏ để tới chỗ của Ngao Kiều và hai ngàn cung thủ nhưng đó không đồng nghĩa là sự việc sẽ dễ dàng hơn mà ngược lại nó còn khó khăn hơn gấp bội lần.
“Phe địch bảo vệ chặt chẽ quá” Đình Phùng trầm ngâm nói, mỗi lần Nỏ Thần xuyên thủng một tầng quân địch thì quân địch bổ sung vào lỗ trống đó càng đông hơn, càng chặt chẽ hơn.
“Cố gắng lên, thủ cấp của quân địch đang ở trước mắt chúng ta, không được bỏ cuộc” Đình Phùng vung tay hô hào, cố sức cổ vũ sĩ khí quân mình, trong chiến trường, đạo quân mạnh mẽ là quan trọng không sai, nhưng một đạo quân muốn phát huy hết thực lực phải có sĩ khí mạnh mẽ không kém ủng hộ, sĩ khí không có, chỉ là một lão hổ phát bệnh mà thôi.
“Tiến lên” Đạo quân Tây Sơn bất kể xuất thân nghèo hèn hay quyền quý đều một lòng nhiệt tình hướng lên, lấy thân vì thanh kiếm chém đầu quân địch.
“Nào có dễ dàng như vậy” Vị Thiên Nhân Tướng lúc trước đã chém đầu Thiên Nhân Tướng Tây Sơn mặc cho quân lính của ông ta gào thét sau đó biến mất vào sâu bên trong quân Đại Lê, lúc này hiện thân nói, kèm theo đó là thanh trường đao chém từ trên xuống.
“Ngươi” Không một ai nằm trong tầm sát thương của Thiên Nhân Tướng thoát nạn, đầu tách rời khỏi thân thể, ngựa dưới thân mất kỵ binh điều khiển, vùng vẫy hỗn loạn, Đình Phùng khuôn mặt khó coi.
Chỉ một lúc trước, đoàn quân của ông ta còn cùng nhau hô hào tiến lên, khuôn mặt bọn họ hiện lên sự quyết tâm vì quê hương, không nghĩ tới một phút sau chết thảm như thế.
“Thiên Nhân Tướng Tây Sơn nghe lệnh, ta là Thiên Nhân Tướng Ngô Đồng của Đại Lê, ta tuyên bố hôm nay ngươi sẽ chết” Thiên Nhiên Tướng Đại Lê vung trường đao trực chỉ Đình Phùng.
Hai Thiên Nhân Tướng cảnh giới ngang nhau, đều là Lục Đẳng Chi cao thủ, nhưng phe địch là Hậu Kỳ cảnh, còn Đình Phùng chỉ đạt Trung Kỳ.
Hai quân như có cảm ứng tự nhường một khoảng trống cho hại vị tướng, Đình Phùng không nói một lời, vác trường đao chém rụng đầu Ngô Đồng, Ngô Đồng không để Đình Phùng thực hiện thành công, trường đao của nó nhẹ nhàng gạt ra.
Đáp trả lại, Ngô Đồng vung trường đao liên tục nhanh tới mức chỉ thấy tàn ảnh, hai bên trường đao cứ thế mà va chạm vào nhau, người bên ngoài chỉ thấy hai tàn ảnh của trường đao va vào nhau, kèm theo đó là âm thanh chói tai từ thép.
Ngô Đồng lần này lực lượng mạnh hơn, trường đao vung ra, Đình Phùng chỉ có nước đón đỡ, bị Ngô Đồng một đòn hất văng phía ngoài, rơi khỏi ngựa.
Ngô Đồng mắt hiện lên tia đắc thắng, trường đao từ trên ngựa chém xuống dưới Đinh Phùng, Đình Phùng không có một tí sợ hãi, trường đao vẫn cố sức chống đỡ.
“Chiu” Mũi tên từ phía xa bắn vào kỵ mã dưới thân Ngô Đồng, con ngựa ngã xuống mà chết, Ngô Đồng khuôn mặt phẫn nộ gầm thét, là tên khốn nào gϊếŧ kỵ mã của nó.
Lương thả dây cung, nếu không có nó kịp cứu ứng, có lẽ Đình Phùng tiếp theo đó sẽ gặp nguy hiểm chí mạng, nhưng nó chỉ vì một phút cứu giúp Đình Phùng, đã tự đặt mình vào nguy hiểm chết người không kém.
“Lơ là trên chiến trường, chỉ có chết” Ngao Kiều bên kia quân Đại Lê lạnh nhạt nói, mũi tên không một tí chần chờ, xuyên qua hai bên quân lính, nhắm tới Lương.
Có lẽ lần này Lương đã thật sự sai sót, nó không nghĩ Ngao Kiều sẽ không bỏ qua một khoảnh khắc ngắn ngủi như thế này.
“Lương” Trình Tú trong lúc chém gϊếŧ vẫn còn dư lực ghé sang chỗ Lương, tình cờ thấy một mũi tên từ bên kia nhắm vào nó, nhưng dường như Lương không hay biết, nó gầm to.
“A” Lương phục hồi tinh thần, thấy mũi tên đã tới chỗ nó, hiện tại không cách nào né kịp, tưởng Lương chắc chắn sẽ bị mũi tên đó xuyên thủng trái tim, không một ai nghĩ nó tránh khỏi, không ngờ Lương không từ bỏ, người nhích sang một bên, bị mũi tên đâm thủng vào ngực kéo rơi ra sau, có điều mũi tên đã bị lệch khỏi mục tiêu ban đầu, trái tim của Lương an toàn.
Lương rơi xuống phía sau bục gỗ, một tay đặt tên phía trên chỗ vết thương, Lương sắc mặt trắng bệch, không còn sức chiến đấu.
“Tên khốn” Trình Tú gầm thét, Lương là người thường xuyên tập luyện với nó lúc còn ở thôn, so với bất kỳ ai trong đội, nó là người thân nhất với Lương, thấy Lương bị thương nó trong lòng phẫn nộ lớn hơn so với bất kỳ ai khác.
“Lương” Đinh Bộ Lĩnh trầm giọng nhìn sang hướng Lương, nắm chặt đại đao, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đại đao trong tay nó đang run rẩy, biểu thị nó vô cùng phẫn nộ.
Tô Đông Lưu không nói gì, vẫn là một sự lạnh nhạt như mọi ngày, nhưng nó gϊếŧ địch càng thêm hung mãnh, Lý Tín đập nát quân địch càng nhiều.
“Giữ cố định vết thương cho hắn” Phía bên kia cung thủ nói, kéo Lương vào bên trong.
“Hãy chiến đấu vì bọn họ” Lương khó khăn nói.
“Ta sẽ” Cung thủ trầm mặt, nắm chặt tay Lương, giọng nói sâu nặng.
“Nhưng, Vương Bí đại nhân chưa ra lệnh cho chúng ta tấn công” Một cung thủ khác lo lắng nói.
“Vương Bí đại nhân, ngài còn chờ đợi điều gì ?” Cung thủ bất mãn hô to hướng chỗ Vương Bí.
“Chưa tới thời cơ” Vương Bí từ trên, con mắt rủ xuống lạnh nhạt nói.
“Ta sẽ tự dẫn dắt bọn họ tấn công, mọi trách nhiệm ta sẽ gánh chịu” Cung thủ quyết tâm nói.
“Ngươi dám sao, nếu chiến dịch này thất bại, con dân của Dạ Thành, ngươi gánh được sao ?” Vương Bí chậm rãi nói.
Cung thủ cúi đầu, không hé môi một lời, nhìn sang hướng Lương đã bất tỉnh, nó cắn răng, huynh đệ, ta phải thất hứa với ngươi.
Trịnh Đông Lân vác Bá Vương Thương, kế bên có Đinh Bộ Lĩnh không lạc hậu sánh vai, không một kẻ địch đủ sức cản trở bước chân bọn nó.
“Đi tiếp đi Lân, ta sẽ cản lại lũ truy binh giúp ngươi” Đinh Bộ Lĩnh nói, nó nắm chặt đại đao, vung từng đường đại đao sắc bén cản trở quân địch.
“Đa tạ” Trịnh Đông Lân nghiêm nghị gật đầu, lúc này không phải là lúc để ủy mị, trả thù cho Lương, gϊếŧ chết Ngao Kiều mới là ưu tiên hàng đầu.
Trên hết, sức ảnh hưởng của Ngao Kiều và Nỏ Thần quá lớn.
“Cút” Trịnh Đông Lân nắm Bá Vương Thương bổ xuống mặt đất, một đường rãnh to xiên xiên vẹo vẹo xấu xí xuất hiện, trong phạm vị ba thước tất cả binh sĩ bị cắn nát thân thể.
Trịnh Đông Lân con mắt chăm chú cẩn thận xem xét còn cách Ngao Kiều bao lâu, một bên trường thương cắn nát quân địch.
Bá Vương Thương thỏa mãn uống máu địch, đã rất lâu về trước nó mới có cảm giác này, cảm giác tung hoành trên sa trường.
Mất đi Lương, Ngao Kiều như sư tử được thả về rừng rậm, toàn thân tung hoành, những mũi tên từ nó bắn ra, không một ai trong quân Tây Sơn thoát nạn.
Hầu như những vị trí quan trọng trong quân Tây Sơn đều bị Ngao Kiều một tay phá vỡ, lốm đốm có thể thấy Ngao Kiều là một con quái vật ở trên chiến trường, sự công phá dũng mãnh của cung thủ hoàn toàn được thể hiện trên thân nó.
Một trong Thập Cung Bắc Phương, không phải chỉ có hư danh, Ngao Kiều đã chứng minh điều đó.
Bất chợt lúc này, trong lúc Ngao Kiều đang kéo dây cung, một bóng người như điện lưu xuyên qua từng tầng kẻ hỡ tiến tới, như một bóng ma đòi mạng, là Tô Đông Lưu.
Tô Đông Lưu lạnh lùng phân tích đội hình địch, sau đó nhanh chóng len lỏi trong đội hình địch, hiện tại đã tới được vị trí của Ngao Kiều, nó không chần chờ, phi thân một kiếm chém ngang người Ngao Kiều.
“Đại nhân” Một kỵ binh phản ứng kịp thời hô to, nó lao tới đón đỡ đòn tấn công của Tô Đông Lưu, bị Tô Đông Lưu một kích chém đứt đôi người bỏ mạng, nhưng đồng thời để Ngao Kiều thoát nạn.
Ngao Kiều xoay người bỏ trốn, tránh xa khỏi tầm công kích của Tô Đông Lưu, sắc mặt chấn kinh, nếu không có kỵ binh kia kịp thời phản ứng, có lẽ nó không chết cũng bị trọng thương.
“Tấn công” Một Thiên Nhân Tướng khác của Đại Lê thấy vậy quát, dẫn quân bao vây Tô Đông Lưu.
Tô Đông Lưu không cam lòng nhìn Ngao Kiều, nó đồng thời làm ra hành động tương tự, quay người bỏ trốn.
Chợt Ngao Kiều lại một lần chấn kinh, một con trâu xanh to lớn hiện trong tầm mắt nó, phía trên có một bóng người to lớn vác trường thương đỏ rực như máu, là Thanh Ngưu cùng với Trịnh Đông Lân, bọn nó đã thành công tiến tới chỗ Ngao Kiều.
“Chết” Bá Vương Thương quét một vòng cung uy lực dũng mãnh tuyệt luân, muốn cắn nát người Ngao Kiều, không để nó có cơ may sống sót.
“Cứu giá đại nhân” Thiên Nhân Tướng bên kia truy đuổi Tô Đông Lưu, không có khả năng quay lại đúng lúc Trịnh Đông Lấn ám sát Ngao Kiều, mặt trướng đỏ lên, gào cổ họng thét to.
Cung thủ hoảng loạn một vòng, bọn nó có thể ở tầm xa là một lũ sát thủ đòi mạng không gớm tay, nhưng một khi bị kẻ khác tiếp cận, lại chính là một lũ yếu đuối nhất chiến trường.
Trường thương quét ngang, nửa người của cung thủ tính từ giữa lưng quần kéo lên, tách ra khỏi phần dưới bay lả tả khắp nơi, máu tươi bắn dính mặt Ngao Kiều, Ngao Kiều mở to mắt sững sờ nhìn Trịnh Đông Lân, trong lòng nó dâng lên một cỗ sợ hãi mãnh liệt.
Lúc này một mũi tên to lớn hơn bình thường gấp bội lần, không phải mũi tên, mà chính xác cũng là một thanh trường thương cản lại Trịnh Đông Lân.
Trịnh Đông Lân chân mày nhíu thành một đoàn, là ai chặn lại đòn tấn công của nó, hiện trong tầm mắt nó, là một người thiếu niên mặc giáp đen, tóc cột cao thành đuôi ngựa phía sau, trên trán có một tấm khăn đỏ thêu đồ án mặt trời.
“Ngao Kiều, lần này ngươi nợ ta một mạng” Thiếu niên nói.
“Đa tạ” Ngao Kiều khó khăn nói.
“Tự giới thiệu, ta là Phạm Nhật, Nhị Thiên Tướng Đại Lê, một trong Ngũ Thương Bắc Phương” Thiếu niên nhìn Trịnh Đông Lân nói.
Trịnh Đông Lân nghe vậy, trong lòng chấn động, lại là một kẻ trẻ tuổi lợi hại khác.
Tại Bắc Phương mỗi một cao thủ sẽ đều có danh hiệu riêng, điều đó làm tôn vinh lên vinh dự của bọn họ, tất cả mọi người đều công nhận điều đó.
Thập Cung Bắc Phương.
Ngũ Thương Bắc Phương.
Thất Đao Bắc Phương.
Lục Kiếm Bắc Phương.
Hiện tại Trịnh Đông Lân đối mặt, đã có hai tên nằm trong Thập Cung và Ngũ Thương, lần này chiến trường đã khắc nghiệt sẽ càng trở lên khắc nghiệt.