Chương 102: cách không đấu trí

Tiếng nói binh sĩ biến thành liều thuốc an thần tốt nhất, thoáng chốc toàn thành bề bộn tiếng than sợ nhanh chóng dịu xuống, sau đó biến thành tiếng thở phào nhẹ nhõm.

Biến cố xảy ra nhanh tới mức để cho Tô Khoa không lấy lại kịp tinh thần, bản thân nó chấn động trước kế sách của Kinh Trập, không nghĩ tới đối phương dễ dàng tìm ra Tế Lôi.

Tế Lôi đã bị tìm ra thì còn cách nào khác gây nên hỗn loạn cho Thành Ngọc Giản, Thành Ngọc Giản tường cao vững chắc, bên trong có hai quân Nghiêu Long, Triệu Nguyên Hỏa hai tên Cửu Hỏa Long tọa trấn, chưa kể có cả quân bản địa, số lượng binh lính đông đúc, hùng hậu là không cách nào tránh khỏi.

Chỉ dựa vào số người Mã Hậu không đủ đếm xỉa, lừa đá vào đầu mới lựa chọn trực diện đối đầu với bọn hắn.

Bởi vì không thể trực diện đối đầu, “Tế Lôi” trở thành mồi nổ chính cho chiến thắng tưởng chừng bất khả thi này.

Chỉ cần Tế Lôi chưa phát nổ, bất cứ một ai cũng sẽ phải chịu sự tra tấn khủng bố đến từ thần chết, lòng người bất ổn, sinh hoảng loạn, một khi mầm mống hoảng loạn xuất hiện, đó là lúc thế cục biến chuyển.

Cầm quân chi đạo, tưởng như phức tạp, thực tế lại như vô cùng đơn giản.

Quân, hiểu rõ thế cục.

Quân, hiểu rõ lòng người.

Kinh Trập mưu trí hóa thành mạng nhện bao phủ toàn Thành Ngọc Giản từ tận phía xa Đại Lê.

Tô Khoa nhận ra phản ứng của mình có phần không phù hợp, chỉ thấy một tên thiếu niên trừng mắt nhìn nó.

“Lão già, ngươi cảm thấy không vui vẻ ? Ý của ngươi là muốn dân chúng trong tường thành phải bị Tế Lôi nhấn chìm, ngươi mới vừa lòng hả dạ”

Thiếu niên giọng nói thập phần tức giận, kém một chút mặt trướng đỏ xông tới Tô Khoa.

Tô Khoa khuôn mặt lạnh tanh, bản thân nó tuổi tác chưa tới bốn mươi, địa vị bản thân là trưởng lão cao cao tại thượng, nào có một tên thiếu niên người phàm dám xấc xược như lúc này.

“Cậu trai trẻ, hắn đầu óc ngâm nước, ngươi không cần để ý” Tô Khoa phản ứng nửa chừng, chợt thấy Mã Hậu nhanh chóng cướp lời, giọng nói hiền hòa.

“Hừ” Thiếu niên thấy Mã Hậu vóc dáng vạm vỡ cao to, giọng nói tuy hiền hòa mà lại có một tia uy nghiêm khó phát hiện, thiếu niên bất giác nhượng lui, không còn tiếp tục gây khó dễ với Tô Khoa.

“Chết tiệt” Tô Khoa phun ra một ngụm khí, hận không thể không dạy dỗ tên thiếu niên.

“Tô Khoa trưởng lão, hiện tại chúng ta đang trong đại cục, chỉ cần ngươi sai lầm một bước sẽ thân hãm tuyệt địa, vả lại… Ngươi có làm sai cũng đừng kéo tất cả mọi người cùng ngươi lãnh khổ” Mã Hậu lạnh nhạt nói, tới cuối cùng giọng nói lộ ra sự uy hϊếp mạnh mẽ.

Tô Khoa con ngươi co rút, khí thế của Mã Hậu, cộng thêm sai lầm của bản thân khiến nó có phần rút lui, nhưng sau đó cắn răng, ngay lập tức phá vỡ khí thế một chiều của Mã Hậu.

“Tô Khoa trưởng lão, ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một ít, dường như Tiên Môn các ngươi dạo gần đây làm việc không được trơn chu cho lắm, cho nên tốt nhất lần này đừng để sai lầm không đáng có xảy ra” Mã Hậu mỉm cười vỗ vai Tô Khoa, tất cả sự việc trước đó dường như chưa từng xảy ra.

Tô Khoa biết Mã Hậu đang nghiêm túc đe dọa, nhắc nhở thân phận địa vị hiện tại của nó.

Tiên Môn mạnh mẽ đã là quá khứ, hiện tại Vương Triều mới là kẻ thống trị của thời đại.

Mã Hậu quan sát khuôn mặt Tô Khoa, âm thầm gật đầu hài lòng, trước đó Tô Khoa tuy có biểu hiện phối hợp với nó, nhưng đó chỉ là bề ngoài, hiện tại nhắc nhở hắn một phen, có lẽ sự việc đã đi đâu vào đó.

“Mã Hậu Tướng…. Ngươi nghĩ thế nào, bọn hắn đã tìm được nơi chôn giấu Tế Lôi” Tô Khoa thấp thỏm nói.

“Ngươi biết có người nào có thể tìm được phương pháp sưu tầm tung tích hạ lạc của Tế Lôi trong thời gian ngắn sao ?” Mã Hậu hỏi.

“Tế Lôi là vật dụng của Tiên Môn chúng ta, chỉ có người chôn cất Tế Lôi, trước đó cho vào Linh Lực của mình mới tạo thành liên kết, sẽ không có phương pháp nào đào được Tế Lôi ngoại trừ người chôn giấu Tế Lôi” Tô Khoa suy nghĩ nói, chợt nó nghĩ ra điều gì đó.

“Có lẽ ngươi đã nhận ra ?” Mã Hậu mỉm cười.

“Là Tế Lôi quân địch dùng giả ?” Tô Khoa không xác định nói.

“Chín thành xác suất chính là như thế, một thành xác suất không chắc chắn, bất quá tại sao ngươi lại không hỏi người đã chôn giấu Tế Lôi” Mã Hậu gợi ý.

“Tốt, ta thật hấp tấp, làm sao lại không nghĩ tới điều này, thoáng cái đã bị tin tức này che giấu tai mắt, thật nguy hiểm” Tô Khoa vỗ đầu, gấp rút kể lể.

“Không phải lỗi do ngươi, người nghĩ ra một phương pháp đơn giản để dụ địch như vậy, tất nhiên sẽ không phải người thường” Mã Hậu thản nhiên nói.

Mã Hậu không phải một tên Tướng Quân thiên về thiện chiến thông thường, nó bình thường đi theo Kinh Trập cho nên có một nửa là trí mưu.

Mã Hậu sở trường không rõ, bất quá bởi vì hai thứ đều có, tạo nên mọi hoàn cảnh nó đều có thể thích nghi.

Trên Phủ Thành Chủ bằng đá xám xen kẽ, lúc này có một bóng người áo trắng bước lên, người này ánh mắt thông tuệ, bình đạm dò xét mọi người trong tòa thành.

“Là hắn” Mã Hậu con mắt ghim chặt thân ảnh, không chút khó khăn để nhận ra thân phận người này, trí giả Liêm Trịnh, Quách Noãn.

Mã Hậu trong lòng trầm xuống nhanh chóng, Kinh Trập đại nhân tính đường đi nước bước tường tận không kẽ hở.

Nhưng đó là đối với hai tên Nghiêu Long, Triệu Nguyên Hỏa, hai kẻ không có trí tuệ xuất chúng.

Bất quá lúc này Quách Noãn xuất hiện, sự việc xảy ra biến cố không ai ngờ tới, nghĩ tới phương pháp đơn giản mà hiệu quả cao của tên đó, Mã Hậu rợn người.

Vũ lực không bằng Nghiêu Long, Triệu Nguyên Hỏa, trí tuệ không bằng Quách Noãn, thế trận thua không thể ngờ.

Nếu nói hiện tại có người giúp được Mã Hậu, thì đó phải là chính bản thân Kinh Trập.

“Ta phải làm sao ?” Mã Hậu gấp rút suy nghĩ đối sách, nó kéo mũ chùm rời đi khỏi trung tâm đám người.

Trở về địa điểm tụ hợp, Tô Khoa sau khi dò hỏi nhóm người chôn giấu Tế Lôi, phát hiện tất cả thông tin mà quân Liêm Trịnh đưa ra đều là giả dối, không khỏi nhẹ nhõm.

Đồng thời có chút sợ hãi, bởi vì nếu lúc đó tin chắc rằng Tế Lôi đã bị quân Liêm Trịnh thu hồi, chỉ sợ sẽ làm ra hành động sai lầm.

“Tô Khoa, Tả Điền” Mã Hậu nhìn phía trước hai tên trưởng lão của hai Tiên Môn, Vô Gian Tiên Môn và Thuần Dương Tiên Môn.

“Lần này sự việc xảy ra biến cố không ai ngờ tới, có lẽ Kinh Trập đại nhân cũng không nghĩ là Quách Noãn sẽ tới Thành Ngọc Giản, lẽ ra Quách Noãn không thể có mặt tại đây, chỗ hắn nên ở là Quách Trúc Lâm”

“Nhưng sự thật là hắn đã có mặt tại Thành Ngọc Giản”

“Hiện tại mọi kế sách trước đó chúng ta dựa theo thực hiện, lúc này không tránh khỏi nguy hiểm tồn đọng, nhưng ta không đủ trí tuệ để làm ra kế sách khác đối phó với Quách Noãn”

“Cho nên….”

Tô Khoa khẩn trương, hô hấp có chút trật nhịp, chờ đợi quyết định tiếp theo xuất ra từ Mã Hậu.

“Hừ, tên Quách Noãn đó hắn là cái thá gì chứ ? Người trong Vương Triều các ngươi luôn tự hù dọa chính mình, để ta một kiếm đầu rơi máu chảy, không cần phải tốn công động não” Tả Điền hừ lạnh.

Tô Khoa nhíu mày nhìn Tả Điền, nó bị Mã Hậu chấn nhϊếp, cho nên bản thân bất giác cũng sẽ nghiêng về phía Mã Hậu.

Mã Hậu bình tĩnh nhìn vào mắt Tả Điền, Tả Điền bỗng cảm thấy một luồng áp lực không hiểu thấu xuất hiện.

Không khí xung quanh bắt đầu có dấu hiệu đông cứng, quanh thân chân nguyên màu xám nổi lên, chân nguyên áo giáp xuất hiện, sau lưng màu xám linh dực mở rộng, khí thế như sóng lớn dồn dập vỗ tới.

Phừng !

Gió thổi qua mặt Tả Điền, bàn gỗ trước mặt bị sức nặng đè ép gãy nát, Tả Điền hoảng sợ nhìn Mã Hậu.

“Người Tiên Môn các ngươi nghe cho rõ, thân phận địa vị các ngươi đã khác ngày xưa, thiên hạ hiện tại, đất đai cương thổ vạn dặm chính là của Vương Triều, Tiên Môn các ngươi, chỉ là lũ người ăn nhờ ở đậu trên Vương Triều” Mã Hậu nhàn nhạt nói.

“Ngươi” Hầu hết người Tiên Môn một dạng tức giận đỏ mặt, bị người thẳng mặt mắng chửi như vậy làm sao có thể không tức giận.

Tả Điền sắc mặt tái nhợt, thậm chí có phần không dám nhìn thẳng mắt Mã Hầu, đôi mắt đó như là ác mộng đêm khuya, đáng sợ một cách khiến ngươi không cách nào quên.

“Tả Điền trưởng lão” Bọn nó nhìn qua Tả Điền, Tả Điền ủ rũ lắc đầu.

“Cho nên ta quyết định, sẽ tiếp tục thực hiện kế hoạch cũ, lúc này tự tạo ra kế hoạch mới, không khác nào tự chui đầu vào lưới giăng sẵn của Quách Noãn, kế sách chúng ta không bằng Quách Noãn”

“Không…Không chỉ là chúng ta, nói không quá trên thiên hạ này có mấy người được xưng trí giả như Quách Noãn, nếu có thể đọ với y, chỉ có Kinh Trập đại nhân”

“Có điều chúng ta sẽ không thực hiện giống như trước hoàn toàn, chúng ta sẽ thêm một chút gia vị nhỏ” Mã Hậu chà sát hai ngón tay nói.

Mã Hậu một mình không cách nào đọ trí tuệ với Quách Noãn, nhưng đây là kế sách của Kinh Trập, Mã Hậu hiện tại đóng góp trí tuệ của chính mình hoàn thiện nó, biến đổi nó trở nên phù hợp với tình hình hiện tại.

Nói một cách khác, đây là trận chiến trí tuệ giữa hai người Mã Hậu, Kinh Trập và Quách Noãn.

Một trận chiến mưu trí kéo dài nửa cương thổ bản đồ Bắc Phương.

….

“Rầm”

Tiếng động to lớn đánh thức toàn bộ Thành Ngọc Giản, mặc kệ hiện tại là giữa đêm khuya nhưng khung cảnh của thứ ánh sáng đi kèm phía sau tiếng nổ đã đủ chiếu rọi toàn bộ hoàn cảnh xung quanh.

Tế Lôi bị phát động nổ lớn, đá xám tán loạn rơi xuống đập nát hàng loạt nhà lê dân bách tính.

Nhiều người trong lúc say ngủ bị đá xám đè chết oan, người chết tăng lên cấp số cộng, từ một người biến thành trăm người chỉ trong một giây phát nổ.

“Oa Oa”

Tiếng trẻ con kêu khóc vang vọng trong đêm, tiếng sợ hãi ai oán, tiếng khóc thương hòa trộn vào nhau.

“Hèn hạ” Quách Noãn căm ghét, đối phương biết bản thân đã bị nó tính kế, cho nên hung ác hi sinh tính mạng dân chúng vô tội chỉ để thực hiện mưu đồ của mình.

“Nhanh chóng cho người canh chừng cẩn thận tù lao, đối phương chín phần mười muốn giải cứu Phạm Nhật” Quách Noãn ra lệnh, binh lính hô to, dồn dập rời đi.