Chương 29: Nói Thêm Mấy Chữ

Tần Thọ nói:

-Tóm lại, ngươi phải tự tin ngươi là đẹp nhất! Sau đó mới là vũ điệu.

Hằng Nga nói:

-Rốt cuộc là em muốn dạy ta vũ điệu gì?

Tần Thọ tiến tới bên tai, nhỏ giọng nói vài câu:

-Cái này… được sao?

Tần Thọ cười ha ha nói:

-Có được hay không chẳng phải thử một chút sẽ biết sao, trong trí nhớ của ta, đây là vũ điệu duy nhất có thể dùng được, cũng là vũ điệu đạt được khen ngợi. Còn lại, tốt thì tốt, nhưng không thích hợp thịnh hội Tết Trung Thu.

-Ách, em biết thật nhiều vũ đạo. - Hằng Nga kinh ngạc nhìn Tần Thọ.

Tần Thọ chỉ chỉ cái đầu:

-Bộ não của thiên tài, suy một ra ba, biết chút vũ đạo thì có cái gì khó khăn!

Hằng Nga lườm hắn một cái, có quỷ mới tin hắn.

Tần Thọ nói:

-Tiếp theo, ta làm động tác, ngươi nhìn xem. Chắc là không có tiêu chuẩn như mẫu, còn lại chính ngươi tưởng tượng. Sau đó ngươi nhảy, ta giúp ngươi chỉ ra mấy cái sai.

-Được. - Hằng Nga cũng biết, chuyện này liên quan đến sinh tử của hai người, cho nên cực kỳ nghiêm túc lắng nghe.

Mấy ngày kế tiếp, Tần Thọ dạy vũ đạo, thậm chí tự mình xuống nhảy làm mẫu, mặc dù nhảy vô cùng hỏng bét.

Nhưng là ngộ tính với vũ đạo của Hằng Nga lại cao đến mức Tần Thọ líu cả lưỡi!

Thường thường, Tần Thọ làm không được, thậm chí làm thành cái dạng gì cũng không biết, nhưng chỉ cần Tần Thọ làm, đồng thời miêu tả động tác đó là tình cảnh gì, Hằng Nga liền có thể tái hiện lại hoàn mỹ, thậm chí còn múa tốt hơn so với vũ công trong trí nhớ của Tần Thọ!

Mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt đều vượt qua nguyên tác!

Tần Thọ nhìn màn này, cảm khái từ đáy lòng nói:

-Nhìn đến truyền thuyết thần thoại trên địa cầu, cũng không phải nói hươu nói vượn, cũng có chỗ tương tự.

Thời gian một ngày này, Hằng Nga liền thuộc bài vũ đạo từ đầu tới cuối, đồng thời cũng bắt đầu thử nghiệm dung nhập lý giải của chính mình, tiến hành cải biên vũ đạo, sau đó sửa đổi, phương hướng của vũ đạo này bắt đầu phát sinh chất biến…

Tần Thọ càng xem càng kinh ngạc, càng xem càng kinh diễm, hắn không nghĩ tới, cái điệu múa này lại còn có thể diễn tả được loại tình cảm này!

Vừa mới bắt đầu, Tần Thọ còn có thể giúp đỡ bình phán một hai chỗ.

Về sau, trách nhiệm của Tần Thọ chỉ còn có là bưng trà đổ nước, đưa bánh hoa quế, tiện thể hô:

-666…(giỏi giỏi giỏi…)

Thời gian nửa tháng qua thật nhanh, mắt thấy ngày mai chính là mười lăm tháng bảy, Tần Thọ và Hằng Nga đều mất ngủ.

Hai người leo lên trên tảng đá, hai người đều chống hai chân lên ôm đầu gối, ngửa đầu nhìn lên tinh hà trên bầu trời…

Hằng Nga nói:

-Ngọc Nhi, em có sợ chết hay không?

Tần Thọ suy nghĩ một chút nói:

-Trước kia sợ, về sau không sợ, lại về sau lại càng sợ.

Hằng Nga nghe hắn quanh co đến mức choáng:

-Đến cùng là có sợ hay không?

Tần Thọ nói:

-Một người chết, rất sợ. Một mình ngươi ở trên mặt trăng, chắc chắn sẽ rất cô đơn.

Hằng Nga nói:

-Nếu như hai người chết thì sao?

Tần Thọ nghe nói như thế, trầm mặc, bên trong ánh mắt lại lộ ra một loại không cam lòng đến gần như điên cuồng.

Trong cuộc đời của Tần Thọ, thời gian vui sướиɠ nhất, một là thời gian mà hắn sống cùng lão gia tử, hai chính là những ngày nay hắn sống cùng Hằng Nga.

Nhưng làm hắn vô cùng buồn bực là, có vẻ như, thời gian vui vẻ đều rất ngắn.

Lão gia tử cưỡi hạc đi về tây phương, hắn làm một người phàm bất lực.

Đến Tiên Giới, Hằng Nga cũng có khả năng sẽ chết đi, hắn vẫn bất lực như lúc trước...

Lần đầu tiên, Tần Thọ đối với lực lượng, có một khát vọng gần như là điên cuồng!

Nếu như ta có đủ sức mạnh, như là Tôn Ngộ Không, trực tiếp đánh trên Thiên Đình, mang theo Hằng Nga rời đi thì thật là tốt biết bao... Đáng tiếc, ta chính là cái phế vật đến chính mình cũng không bảo vệ được.

-Ngọc Nhi, ta hỏi em đấy. - Hằng Nga thấy Tần Thọ không lên tiếng bèn hỏi lại.

Tần Thọ ngửa đầu nhìn dung nhan tuyệt mỹ kia của Hằng Nga, tâm trạng vốn sa sút cũng dễ chịu hơn không ít, khẽ mỉm cười nói:

-Nếu như là hai người à, ta thực sự không muốn chết..., nhưng mà, nếu quả thật chết rồi thì ta sẽ dẫn ngươi đi trên cầu Nại Hà, trên Hoàng Tuyền rộn rộn ràng ràng, nhìn mây mù bên trong sông Vong Xuyên, nhìn hoa Bỉ Ngạn nở rộ bên bờ. Chỉ cần không rời không bỏ, khắp nơi trên đất trời đều là cảnh đẹp, chết thì có sao đâu.

Hằng Nga nghe vậy, trên mặt tươi cười, sau đó càng ngày càng vui vẻ, cuối cùng dứt khoát nhảy dựng lên trước mặt Tần Thọ, dạo quanh một vòng, cười nói:

-Ha ha... Ôm em đi trên cầu Nại Hà, nhìn sông Hoàng Tuyền chảy xuôi, thưởng thức hoa Bỉ Ngạn nở, nghĩ đến đều rất đẹp. Bỗng nhiên ta cũng không sợ cái chết nữa...

Tần Thọ nói:

-Đúng vậy, ta cũng không sợ, đã không sợ, mặc kệ cái thịnh hội Tết Trung Thu hay là cái thi thố chó má gì, chúng ta làm hết sức mình là được!

Hằng Nga cũng là lần đầu tiên có lòng tin đối với thịnh hội Tết Trung Thu, cằm hơi giơ lên, nhìn về phía Thiên Cung giấu ở trong tinh không, lạnh nhạt nói:

-Chúng ta ở cùng nhau thì không còn có gì đáng sợ nữa.

Trong nháy mắt đó, Hằng Nga phiêu nhiên vô cùng, khí chất hoàn mỹ đến nỗi Tần Thọ ngạt thở!

Từ góc nhìn của Tần Thọ, Hằng Nga đứng dưới cây hoa quế, ngửa đầu nhìn lên tinh không, sâu trong tinh không có Thiên Cung, ở dưới Thiên Cung có vô vàn đại lục... Nhưng là hết thảy cũng không sánh bằng với ánh hào quang của mỹ nhân trước mắt này!

Siêu việt hết thảy vẻ đẹp của tự nhiên!

Nhất thời Tần Thọ nhìn như ngây dại…

Cho đến lúc Hằng Nga quay đầu, gõ xuống trán của hắn nói:

-Nghĩ gì thế?

Tần Thọ lau đi nước bọt ở khóe miệng nói:

-Ăn cơm.

-Ăn cái gì. - Hằng Nga ngạc nhiên.

Tần Thọ chững chạc đàng hoàng nói:

-Sắc đẹp thay cơm!

Mặt đẹp của Hằng Nga nháy mắt đỏ lên, trợn mắt nhìn Tần Thọ một cái rồi nói:

-Chỉ biết nói hươu nói vượn! Đi ngủ! Giữ gìn tinh lực, ngày mai ít nhất không thể quá kém so với những tiên tử hạ phàm kia!

Tần Thọ vốn cho rằng Hằng Nga sẽ rất bá khí nói một câu đè bẹp đối phương, kết quả lại ra một câu như vậy.

Tần Thọ che mặt nói:

-Ngươi không thể bá khí một chút sao? Ngươi phải vững tin vào bản thân rằng, ngươi không giống với những mặt hàng yêu diễm bên ngoài kia!

Đồng thời trong lòng yên lặng nói một câu:

-Những vị tiên tử vô tội, xin lỗi vì nói xấu sau lưng các ngươi.

Hằng Nga hé miệng cười, nói:

-Cũng không phải tranh tài, chỉ cần bằng với trình độ của các nàng thì không cần phải chết nữa không phải sao?

Tần Thọ ngẫm lại, có vẻ như cũng có lý! Quá nổi bật, dễ dàng gây phiền toái.

Hằng Nga nói được thì làm được, sau khi leo lên giường, quả nhiên rất nhanh liền ngủ thϊếp đi, trong lúc ngủ mớ, lông mày nàng hơi nhíu lại, tựa như gặp phải phiền toái gì.

Tần Thọ tiến tới, dùng móng vuốt nhẹ nhàng vuốt lên lông mày Hằng Nga, thấp giọng nói:

-Lên trời xuống đất, ta cũng sẽ giúp ngươi, ngủ một giấc thật ngon, hết thảy đều sẽ tốt.

Quả nhiên lông mày của Hằng Nga giãn ra, hô hấp cũng thong thả dần.

Hằng Nga ngủ rồi còn Tần Thọ thì ngủ không được, đêm dài đằng đẵng, hắn cũng không có lòng mà đi gặm vỏ cây.

Càng nghĩ, Tần Thọ chọn đi tới một nơi.

-1360007…

Ngô Cương vung lưỡi rìu lớn lên, bổ lên thân cây hoa quế, sau đó lại rút ra.

Đúng lúc này, Ngô Cương đột nhiên quay đầu, chỉ thấy sau lưng cách đó không xa, một con thỏ đang chậm rãi đi tới.

Ngô Cương như lâm đại địch quát:

-Cút!

Tần Thọ im lặng một lát rồi nói:

-Chúng ta đã thân thiết như vậy, ngươi không thể văn nhã chút sao, nói thêm mấy chữ sẽ chết à?

Tau Ngô Cương chỉ vào cái mũi Tần Thọ nói:

-Được, ngươi… cút ra xa một chút!