Tần Thọ cố tình nói lái đi, không mạo hiểm, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ không làm như vậy nữa…
Cũng không biết là Hằng Nga có hiểu được ý của Tần Thọ hay không, nhưng mà dù sao nàng vẫn rất vui vẻ.
Hằng Nga vuốt vuốt lông Tần Thọ rồi nói:
-Đi, đi tắm rửa cho em đi!
Tần Thọ vừa nghe đi tắm, đôi tai lập tức cụp xuống… "Tắm một mình, chẳng có gì thú vị!"
Tắm rửa xong, ăn cơm.
Hằng Nga ngồi ở cửa với Tần Thọ, tính toán xem sẽ làm gì ở thịnh hội Tết Trung Thu vào nửa tháng sau.
-Ngươi thật sự không biết nhảy múa? - Tần Thọ nghi ngờ hỏi.
Hằng Nga bĩu môi đáp:
-Cũng không phải hoàn toàn không biết, khi còn nhỏ có nhảy múa qua, lúc trước kia dưới địa cầu có nhảy qua. Nhưng mà không thường xuyên… Nhiều năm không như vậy không nhảy múa gì, chắc chắn không nhảy múa gì được. Huống chi, lúc đó chính là thịnh hội bàn đào! Tiên tử khắp thiên hạ đều sẽ tới, trong đó nhất định có người nhảy múa vô cùng giỏi. Ta chỉ múa mấy lần, đi lên, chắc chắn là sẽ mất mặt. Ai nha… Ta cảm thấy chúng ta chết chắc rồi.
Tần thọ vừa nghe, lông mày nhíu lại nói:
-Nếu không hai chúng ta đào hai cái hố trước đi? Dù sao đi hay không đi cũng chết chắc rồi, không bằng trước khi đi, tự mình chôn chính mình. Như vậy còn có thể chọn lựa chỗ chết, quan tài lớn hay quan tài nhỏ, giờ chết, thậm chí tư thế chết cũng có thể tùy ý chọn.
Hằng Nga vừa nghe xong, giơ tay cho hắn một cái tát, hai cái tai lại bị đánh lệch…
Hằng Nga cười mắng:
-Đồ ngốc này, em không thể hỗ trợ suy nghĩ chút biện pháp nào sao?
Tần thọ cười ha hả, nói:
-Chẳng phải như thế này mới đúng sao? Ngươi phải thể hiện du͙© vọиɠ cầu sinh ra chứ, nếu không ta cũng không xuống tay được.
Hằng Nga nói:
-Nói thì đơn giản, nhưng mà thực hiện thì khó a. Em có biện pháp gì?
Tần thọ nghĩ nghĩ rồi nói:
-Kỳ thật, cũng không phải hoàn toàn không có cách nào, ta biết chút vũ đạo, ngươi có thể thử xem!
-Em biết nhảy? - Hằng Nga kinh ngạc nhìn cặp mông mập mập, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của Tần Thọ, hỏi:
-Ta ở cùng em nhiều năm như vậy, làm sao không thấy em nhảy múa gì bao giờ?
Hai mắt Tần Thọ trợn tròn, nói:
-Nhiều năm như vậy đã được ăn no bao giờ? Ăn cũng không đủ no, còn nhảy cái gì mà nhảy? Ta tích cóp được chút thịt mỡ dễ dàng sao?
Hằng Nga ngẫm thấy cũng đúng, vì thế tò mò hỏi:
-Em thật sự biết nhảy? Bài nhảy mà em nói là nhảy cái gì?
Tần thọ sờ sờ cằm, tuy rằng kiếp trước hắn không phải vũ công, nhưng đúng là hắn rất thích vũ đạo, trong nhà giữ không ít video của danh vũ cấp thế giới, hắn đều xem qua, ấn tượng khắc sâu vô cùng.
Hiện giờ thành thỏ thần tiên, trí nhớ càng tốt, mỗi một động tác ở trong đầu đều có thể trình bày ra một cách hoàn mỹ, nghĩ vậy, Tần Thọ cũng yên tâm, nói:
-Nói thật, ta cũng chỉ xem qua, chính ta nhảy tuyệt đối không ra loại cảm giác đó. Hơn nữa, theo như lời người nói, thịnh hội Tết Trung Nguyên… Vương Mẫu và Ngọc Đế đều có mặt, tiên nhân trong thiên hạ đều đến tụ hội, vũ đạo này của chúng ta chưa chắc so được với những vũ đạo của các tiên tử tinh thông kia.
Hằng Nga nói:
-Đúng vậy.
Tần Thọ nói đến đây, cười nói:
-Nhưng mà chúng ta có ưu thế của chúng ta!
Hằng Nga ánh mắt sáng lên, hỏi:
-Ưu thế gì?
Tần Thọ nói:
-Giá trị nhan sắc!
Hằng Nga nghi hoặc nhìn Tần thọ, nói:
-Giá trị nhan sắc?
Tần Thọ thấy Hằng Nga không hiểu, nghĩ nghĩ, nói:
-Ngươi có thể nhảy múa cái gì, làm một động tác nhìn xem.
Hằng Nga nghĩ nghĩ, đứng dậy, tay ngọc nhẹ nhàng đưa lên, hơi hơi ngẩng đầu, một chân đưa về phía trước, ánh mắt nhẹ nhàng khép hờ, tựa như có thể phóng điện, Tần Thọ tức khắc có chút hoang mang lo sợ. Trong nháy mắt đó, Tần Thọ giơ tay cho chính mình một cái tát, không chờ Hằng Nga đau lòng, liền kêu nói:
-Làm sao ta có thể thông minh như vậy!
Hằng Nga lập tức trừng hắn một cái, hỏi:
-Làm sao?
Tần Thọ nói:
-Tuy rằng chỉ là ra một động tác, nhưng mà cái dung nhan tuyệt mỹ kia của ngươi, lúc ngươi nhảy đó có thể lập tức hòa nhập vào nhân vật vũ giả, khí chất hoàn mỹ dung hợp lại với động tác! Vô cùng đẹp… Nhưng mà nói những lời đó đều là vô nghĩa, ta tổng kết cho ngươi sáu chữ tinh túy.
-Sáu chữ nào? - Hằng Nga kinh ngạc hỏi.
Tần Thọ nghiêm trang nói:
-Thật cmn xinh đẹp!
Mặt Hằng Nga đỏ lên, trợn mắt liếc Tần Thọ một cái, nói:
-Xì, em thật biết ăn nói. Động tác ta đã làm xong, sau đó thì sao?
Tần Thọ nói:
-Đi, cùng ta tới!
Hằng Nga hoàn toàn không rõ Tần Thọ phát điên cái gì, nhưng mà nàng vẫn theo đi Tần Thọ.
Tần Thọ dẫn Hằng Nga đi tới bên cạnh hồ chứa nước của bọn họ, Tần Thọ cúi đầu nhìn nhìn, quả nhiên, có thể nhìn ảnh ngược rõ ràng.
Sau đó Tần Thọ nói:
-Ngươi lại làm cái tạo hình lúc nãy.
Hằng Nga nhẹ nhàng giơ tay ngọc lên, ưỡn ngực, mông vểnh, hơi hơi nâng một chân lên, đôi mắt mơ hồ nâng lên như nhìn đến phương xa, trên mặt có mê mang, có hoang mang… Giống như một cô gái tuyệt đẹp, ở nhà nhìn về nơi xa, chờ đợi trượng phu.
Tần Thọ nhìn, trong lòng hụt hẫng một trận, nói thầm:
-Tên vương bát đản nào dám bỏ ngươi ở nhà ngóng trông. Nếu là ta, cả đời ta đều sẽ không rời xa ngươi…
Ngọc Nhi, sau đó thì sao? - Hằng Nga hỏi.
Tần Thọ nói:
-Ngươi nhìn cái bóng của ngươi xem, có đẹp hay không?
Hằng Nga nhìn thoáng qua, nói:
-Cũng tạm đi… không tính là rất đẹp…
Tần Thọ lúc này mới nhớ tới, một người bình thường sẽ không có suy nghĩ quá nhiều về bản thân, nếu có, đó chính là cuồng tự luyến.
Tần Thọ nghĩ nghĩ, nói:
-Ngươi chờ một chút, đợi ta đứng lên.
Nói xong, Tần thọ đứng lên, giơ một móng vuốt lên, nhếch cái mông mập mập lên, cái đuôi nhỏ còn run run theo, sau đó học dáng vẻ của Hằng Nga, đứa một cái chân ngắn nho nhỏ ra, đôi mắt to cũng chớp chớp, kết quả là chẳng có phóng điện, mà lại là cực kỳ chọc cười! Tần Thọ hỏi:
-Ngươi nhìn lại ảnh ngược của mình trong nước, sau khi so sánh, ngươi có cảm giác gì?
Hằng Nga vừa cúi đầu thấy…
-Phụt… Ha ha… Ha ha… Em…… Quá xấu… Quá buồn cười rồi… - Trong nháy mắt Hằng Nga chịu không được, tức khắc ôm bụng cười.
Tần Thọ thật ra không hề ngoài ý muốn, trước khi hắn làm, hắn đã chuẩn bị tinh thần, chẳng qua, hắn không ngờ chính mình lại béo như vậy…
-Không được ăn no, còn nhiều thịt như vậy, nếu ngày nào cũng ăn no, thì phải béo thành bộ dáng gì đây? - Tần thọ chép miệng không cho là đúng.
Chờ Hằng Nga cười đủ rồi, Tần Thọ nói:
-Hiện tại đã hiểu rõ chưa? Cùng một động tác, giá trị nhan sắc sẽ quyết định hết thảy. Ngươi xinh đẹp, ngươi làm cái gì cũng đẹp. Ngươi xấu, làm động tác gì, đều thiếu chút nữa…
Hằng Nga hơi hơi hiểu ý Tần Thọ nói, nhưng vẫn nói:
-Nhưng mà, những người đó cũng là tiên nữ mà.
Tần thọ bĩu môi nói:
-Tiên nữ? Ngày thường là tiên nữ, đυ.ng tới ngươi đều là tiên nữ hạ phàm hết.
Hằng Nga không hiểu.
Tần thọ nói:
-Mặt chạm đất trước…
Hằng Nga lại lần nữa nở nụ cười:
-Em quá xấu xa rồi… Ngọc Nhi, ta phát hiện từ sau khi em có thể nói, thật nghịch ngợm.
Tần thọ thản nhiên:
-Nếu mấy vạn năm ngươi không nói một lời nào, đến khi có thể nói chắc chắn càng nghịch ngợm hơn so với ta.
Hằng Nga ngẫm lại, thấy có chút đạo lý, vì thế cũng không hỏi thêm nữa.