Chương 27: Ước Định

Hằng Nga nghe xong thì cuống lên, chỉ vào mũi Tần Thọ nói:

-Em...

Tần Thọ còn cho là Hằng Nga muốn răn dạy hắn không thể trộm đồ, dù sao nàng cũng là đứa trẻ ngoan.

Nhưng mà, Hằng Nga lại kéo váy, vén tay áo lên nói:

-Em đúng là đồ đần, ăn toàn những thứ chẳng có chút tác dụng gì. Ta giúp em chọn kỹ!

Sau đó Hằng Nga xoay người tìm kiếm khắp nơi, ném các loại pháp bảo cho Tần Thọ, Tần Thọ chỉ cần ngồi ở kia phụ trách ăn.

Ăn một hồi, Hằng Nga bỗng nhiên đứng lên nói:

-Tinh Quân sắp đến, ta đi ra cửa kéo dài thời gian thêm một chút, em ăn nhanh lên. Có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu!

Sau đó Hằng Nga hấp tấp đi ra ngoài.

Tần Thọ thấy thế, trong lòng cảm thán nói: “Cảm giác được người quan tâm thật tốt...”

Sau đó Tần Thọ tiếp tục cúi đầu xuống ăn điên cuồng. Tần Thọ cũng biết rồi, binh khí khôi giáp chắc chắn đều là pháp bảo, những này chính là thảo dược...

Còn lại, rất nhiều thứ chỉ là đẹp mắt nhưng lại không có hàm lượng nguyên khí gì.

Hơn nữa, Tần Thọ còn kinh ngạc phát hiện, hắn ăn nhiều cái gọi là bảo bối tốt như vậy, nhưng không có một món nào có hàm lượng nguyên khí sánh được với cái đai lưng quần kia của Ngô Cương! Thậm chí còn kém quá xa!

Tần Thọ không nhịn được cảm thán nói:

-Lão nhân Thái Bạch Kim Tinh này quá thành thật, sống nhiều năm như vậy toàn sưu tập những thứ phế phẩm. Uổng công thân phận hồng nhân trong mắt Ngọc Đế của hắn, nếu đổi lại là thỏ gia ta, không nói tới có phú khả địch quốc hay không nhưng kiểu gì cũng phải nhiều bảo bối tốt hơn so với gã ăn mày Ngô Cương kia.

Tần Thọ cảm khái đồng thời cũng ăn nhanh hơn.

Đúng lúc này, Tần Thọ kinh ngạc phát hiện, theo nguyên khí trong bụng càng ngày càng nhiều, Bát Cửu Huyền Công cũng bắt đầu gia tăng tốc độ vận chuyển!

Nhục thể của hắn đang nhanh chóng được cường hóa, đồng thời nguyên khí của hắn cũng gia tốc tiêu hao!

Tần Thọ thấy thế, dọa đến oa oa kêu to:

-Đây thật là muốn mạng nhỏ của thỏ gia ta á!

Thế là, Tần Thọ càng cố gắng ăn nhanh thêm.

Thái Bạch Kim Tinh từ trên trời giáng xuống, vừa xuống đến nơi, Thái Bạch Kim Tinh lập tức nhanh chân chạy vào trong sơn động, kết quả là thấy Hằng Nga đi ra đến cửa, hai người vừa thấy mặt, rõ ràng đều ngây ngẩn cả người một chút, dường như đang sắp xếp lại ngôn ngữ, không biết nên nói cái gì.

-Tiên tử, ta...

-Tinh quân, ngài...

Nhìn nhau một cái, trong nháy mắt Thái Bạch Kim Tinh đã hiểu, đây là tới ngăn đón hắn.

Thế là Thái Bạch Kim Tinh kêu lên:

-Của cải cả nhà ta đều bị con thỏ nhà các ngươi trộm rồi! Ta phải đi cứu bảo bối!

Nói xong, Thái Bạch Kim Tinh nhanh chân chạy vào bên trong.

Thái Bạch Kim Tinh trực tiếp nói thẳng ra như vậy làm Hằng Nga cũng không tiện nói gì, đành phải theo sau. Vừa chạy vừa nghĩ xem làm thế nào để cho Thái Bạch Kim Tinh không truy cứu chuyện Tần Thọ trộm đồ, ăn mất cái gì. Ít nhất là không thể để cho Tần Thọ chết quá thảm...

Thái Bạch Kim Tinh xông vào sơn động, nước mắt liền không cầm được mà chảy xuống, khóc rống nói:

-Bảo bối sưu tập trong mấy trăm vạn năm của ta! Con chó này, nhanh phun ra cho ta!

Thái Bạch Kim Tinh tiến lên, bắt lấy Tần Thọ rồi bắt đầu dùng sức tách miệng hắn ra.

Tần Thọ thuận thế hé miệng, le lưỡi, bên trong miệng rỗng tuếch!

Thái Bạch Kim Tinh hét lớn:

-Đồ đâu? Đồ vật bên trong đâu? Bảo bối của ta đâu?

-Ợ…

Tần Thọ sờ sờ cái bụng nói:

-Không phải những thứ đó đều ở chỗ này đây sao... Ngươi nhìn miệng khô của ta làm cái gì? Ta không có sâu răng.

Thái Bạch Kim Tinh bị cái ợ này hun lui về sau, ngồi dưới đất, đau lòng oa oa khóc lớn:

-Bảo bối của ta... Ngươi cái con chó này, ngoạm ăn cũng quá độc ác! Chuyên môn chọn thứ tốt để ăn...

Tần Thọ nhìn bộ dáng đau lòng kia của Thái Bạch Kim Tinh, thật sợ bệnh tim của hắn bộc phát nên đi qua.

Thế nhưng vừa nghĩ tới, người ta là thần tiên, làm gì có bệnh tim thì cũng an tâm lại.

Hằng Nga lúng túng tiến lên nói:

Tinh Quân, thật có lỗi... thân thể Ngọc Nhi có bệnh, nguyên khí hao tổn nghiêm trọng, nếu không ăn những đồ có nhiều nguyên khí một chút thì sống không quá hai ba ngày. Chúng ta cũng là không còn cách nào...

Tần Thọ tuyệt không áy náy về chuyện trộm đồ.

Thế nhưng Thái Bạch Kim Tinh vừa khóc thì hắn lại có chút áy náy.

Mặc kệ thần tiên có thể sống bao lâu, chung quy Thái Bạch Kim Tinh cũng là lão gia gia rồi, khi dễ một lão nhân đến khóc nức nở thế này, hắn thật có chút day rứt lương tâm, đυ.ng lên nói:

-Tinh Quân, nhìn cái bộ dạng lòng dạ hẹp hòi của ngươi kìa. Chờ sau này thỏ gia ta phát đạt, ta cam đoan hôm nay ăn của ngươi bao nhiêu sẽ trả lại cho ngươi gấp bội. Lại nói, ngươi đã hại cả nhà chúng ta xuống dưới đồ đao rồi, chúng ta còn không trách ngươi. Ăn ít đồ của ngươi thôi, ngươi cũng đừng nhỏ mọn như vậy.

Thái Bạch Kim Tinh trừng Tần Thọ một cái nói:

-Nếu không phải là bởi vì chuyện này, hiện tại ta đã mang ngươi đi Trảm Yêu Đài rồi!

Tần Thọ le lưỡi, ra vẻ đáng yêu nói:

-Đừng mà, ngươi xem cái thân này của ta, có chém cũng không đổi được mấy lạng thịt. Ngươi chờ ta trâu bò lên, ta đền cho ngươi gấp bội, đến lúc đó chẳng phải là ngươi kiếm lợi lớn rồi sao? Đây gọi là đầu tư! Quản lý tài sản! Hiểu không? Nếu không ngươi cho là mang những bảo bối kia theo trong người, bọn chúng còn có thể sinh cái con non cho ngươi hay sao?

Mặc dù Thái Bạch Kim Tinh cảm thấy Tần Thọ nói có mấy phần đạo lý, nhưng vẫn luôn có cảm giác hắn đang nói bậy!

Thái Bạch Kim Tinh nói:

-Trông cậy vào ngươi? Không phải ta xem nhẹ ngươi chứ ngươi có thể qua một cửa ải mười lăm tháng bảy kia hay không còn chưa chắc kìa.

Tần Thọ nói:

-Cho nên vì để đầu tư của ngươi không lỗ vốn, lão gia tử à, sau khi ngươi trở về phải suy nghĩ giúp chúng ta thêm chút biện pháp đi, hê hê...

-Ta... Ta không đánh chết ngươi đã không tệ rồi, còn phải giúp ngươi? - Thái Bạch Kim Tinh tức giận đến con mắt cũng sắp nổ.

Tần Thọ nói:

-Không phải giúp ta, mà là giúp nàng! Ngươi xem, ngươi nợ ta thì ngươi có thể dùng một ít thức ăn này xem như trả lại. Nhưng ngươi nợ nàng thì ngươi tính thế nào? Kỳ thực ngươi đã quá kiếm lời rồi, chuyện ngươi hại ta đã có thể san bằng, ngày sau còn có thể kiếm về gấp đôi.

Thái Bạch Kim Tinh cười ha ha nói:

-Gấp đôi? Một cái con thỏ nhỏ như ngươi có thể có bao nhiêu bản sự? Còn trả lại gấp đôi? Ngày sau ta không bị người chộp tới nấu đã là tốt lắm rồi.

Tần Thọ làm ra vẻ đương nhiên mà nói:

-Cho nên đây mới gọi là phong hiểm đầu tư! Không có phong hiểm thì làm sao còn đến phiên ngươi tìm tới đầu tư chứ, đúng không?

Thái Bạch Kim Tinh nghĩ nghĩ, chuyện đã thành ra như vậy, có làm gì cũng vô ích.

Chẳng lẽ hắn còn có thể hỏi tội một nữ một con thỏ này.

Thái Bạch Kim Tinh thở dài nói:

-Được rồi, được rồi, coi như là đầu tư đi... Có điều phong hiểm này... Ài...

Thái Bạch Kim Tinh lắc đầu, thu những thứ còn lại vào, khống chế phi hồng rời đi.

Lần nữa đưa tiễn Thái Bạch Kim Tinh, Tần Thọ và Hằng Nga nhìn nhau, đều thấy được đối phương nhẹ nhàng thở ra.

Hằng Nga đưa tay gõ lên trán Tần Thọ một cái rồi nói:

-Ngọc Nhi, sau này không được phép lại làm như vậy, quá nguy hiểm.

Tần Thọ bất đắc dĩ dựng cái tai ngay ngắn lên nói:

-Không có cách nào, ta chỉ là muốn sống thêm hai ngày mà thôi. Huống hồ là hắn thật sự nợ chúng ta.

Hằng Nga nói:

-Bất kể nói thế nào, Tinh Quân cũng là có ý tốt, chỉ là đã làm sai chuyện mà thôi. Về sau không cho phép làm như vậy, nếu không, ta không để ý tới em!

Tần Thọ nghe xong, tranh thủ thời gian gật đầu nói:

-Được được được... Về sau không mạo hiểm như vậy nữa là được.