Chương 25: Ôm Một Lát Thôi

Tần Thọ nghe vậy, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, Vô Lượng Tiên Tông? Đây không phải là tông môn của Tiểu Hắc Hắc hay sao? Lẽ nào đứa nhỏ bị ức hϊếp xong gọi đứa lớn tới bào thù sao?

Mặc dù chỉ là nghi ngờ, nhưng Tần Thọ đoán được, đây tám chín phần là sự thật.

Trong lòng Tần Thọ liền có một trăm hai mươi cái khó chịu, rõ ràng chính là tên Vô Lượng Kiếm Tiên kia muốn gϊếŧ chết rồi ăn thịt hắn mà! Nếu không phải Tần Thọ có đề phòng thì nói không chừng đã bị nướng lên, da lông đã bị hắn lấy làm bao tay rồi.

Tần Thọ chỉ tự bảo vệ bản thân, hố lại đối phương một cái, tiện thể mò lấy một cái không được tính là quá thần thông, ngoài ra chỉ thêm một môn công phu trên giường.

Vậy mà con hàng này lại ghi thù, còn báo cho lão tổ tông kia nữa!

Mà con hàng hỗn đản khốn kiếp lão tổ tông kia lại còn giở trò ám hại sau lưng!

Mẹ kiếp… chuyện này mà còn có thể nhịn được thì làm gì còn chuyện gì không thể nhịn chứ!

Thế là Tần Thọ hỏi:

-Dâng đại lễ là lớn đến bao nhiêu? Đúng rồi, Tinh Quân, vì sao có ít người tới cung trăng vậy?

Đây cũng là nghi hoặc của Tần Thọ, theo lý mà nói, thần tiên phi thiên độn địa, tạt qua một chút, nghỉ chân một chút rồi để lại cái gì cái gì cũng không quá đáng đi.

Thái Bạch Kim Tinh nói:

-Ngươi đừng gấp, tiểu thần sẽ từ từ nói cho các ngươi biết. Vô Lượng Tổ Sư nói, đồ tôn của hắn ở trên cung trăng, nhìn thấy tiên tử biết nhảy múa, khinh quốc khinh thành, vũ đạo thế gian hiếm thấy. Trên cung trăng này chỉ có một mình tiên tử, cho nên hắn nói người nhảy múa kia, rất có thể chính là Hằng Nga tiên tử. Nhưng mà Vô Lượng Tổ Sư này nói rất là mơ hồ, không chắc chắn, cho nên lúc đó hắn chỉ là tượng trưng nhắc tới một câu.

Tần Thọ nói:

-Thật vậy không? Hắn sẽ không tự mình tới xem hay sao?

Thái Bạch Kim Tinh lắc đầu nói:

-Cung trăng này chính là nơi cấm địa ở Thiên Đình, nguyên khí nơi này bị phong ấn, thiên địa cấm đoán, giống như tử địa. Mặc dù không tới mức Ngọc Đế không cho phép người khác đặt chân tới. Nhưng mà nơi này, nói thực là không ai nguyện ý tới. Hơn nữa, trên thân tiên tử có đại nhân quả, cũng không có ai muốn dính dáng đến, cho nên, có thể không tới thì sẽ không tới.

Tần Thọ nghe tới đại nhân quả, vô thức nghĩ tới Vương Mẫu Nương Nương, dù sao, Hằng Nga đã ăn tiên đan của Vương Mẫu Nương Nương mới phi thăng.

Mà tiên đan của Vương Mẫu Nương Nương là dành cho hậu duệ!

Mặc dù Hằng Nga là vì nguyên nhân đặc biệt mới ăn, nhưng mà Tần Thọ biết rõ, nếu nữ nhân đã ghi thù thì chính là sẽ không nói tới đạo lý.

Đồng thời, Tần Thọ cũng đã biết, vì sao Vô Lượng Tổ Sư chỉ dám ở sau lưng hãm hại, không dám tự mình tới cửa rồi…

Nhưng mà không thể không nói, chiêu này của đối phương có chút độc địa, hắn chỉ nói rằng đệ tử mơ hồ nhìn thấy chứ không nói rằng thực sự nhìn thấy.

Ngọc Đế vừa hạ chỉ, Hằng Nga liền bắt buộc phải đi, nếu không biết nhảy múa, vậy hậu quả… chỉ sợ tất cả đều sẽ giáng xuống người Hằng Nga mà thôi!

Mà xem như sủng vật, tùy tùng của Hằng Nga, Tần Thọ chắc chắn cũng sẽ phải chết!

Lại thêm một vấn đề nữa, chuyện của hắn và Hằng Nga, làm sao Vô Lượng Tổ Sư lại biết được? Sao mà con hàng này lại cắn chuẩn tới vậy, chống lại được Hằng Nga là có thể chống lại hắn.

Tần Thọ nghĩ mãi cũng không thể lý giải được…

Thái Bạch Kim Tinh tiếp tục nói:

-Nói ra thật xấu hổ, khi ấy Ngọc Đế cũng hỏi ý kiến của tiểu thần.

-Lúc đó tiểu thần cũng cảm thấy nếu tiên tử đã tới rồi thì nên gia nhập vào tiên giới mới đúng, liền tán thành.

-Nhưng tiên tử chưa từng qua Vân Tiêu bảo điện, sợ là không hiểu quy củ trong đó. Cho nên tiểu thần to gan đề nghị, để cho tiên tử lấy thân phận nghệ tiên, tham dự Tết Trung Nguyên vào mười lăm tháng bảy. Ở đó tương đối thoải mái, phép tắc và hạn chế cũng ít hơn.

Tần Thọ nghe xong, hai mắt suýt chút lật lên tới sau gáy rồi! Hoặc là kéo xuống sau gáy, cho lão gia hỏa này một đập!

Mấu chốt quyết định chuyện này, còn có một miệng của lão gia hỏa này nữa!

Thái Bạch Kim Tinh nói tới đây thì thở dài:

-Nhưng mà sau đó nghĩ kỹ lại, lời này của tiểu thần thực là thiếu xót. Vô Lượng Tổ Sư cũng không phải người lòng dạ rộng rãi, đột nhiên tiến cử tiên nhân, sợ là có mưu tính khác. Tiên tử phải cẩn thận. Nếu như tiên tử tới dự lễ Tết Trung Nguyên thì khi đó tiểu thần sẽ ra sức giúp đỡ tiên tử, coi như là bồi thường đi.

Hằng Nga một mực không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe, nghe tới đây, tâm tình nàng tựa như vẫn không có bất kỳ gợn sóng nào.

Lạnh lùng kia, kiêu ngạo kia, sau khi Tần Thọ nhìn thấy cũng có chút không rõ, trong lòng nha đầu này đang nghĩ cái gì.

Lẽ nào nha đầu này một chút cũng không sợ hay sao? Vững vàng như vậy sao?

Cuối cùng đến lúc này Hằng Nga chậm rãi mở miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói:

-Tinh Quân cũng là có ý tốt, làm sao tiểu tiên lại trách cứ ngài được? Chẳng qua tiểu tiên có một yêu cầu quá đáng, vẫn là mong Tinh Quân giúp cho một chuyện nhỏ.

Thái Bạch Kim Tinh nghe vậy thì sửng sốt, ngẫu nhiên phản ứng lại, nói:

-Tiên tử khoan hồng đại lượng, tấm lòng rộng lớn, tiểu thần tự thấy hổ thẹn. Tiên tử cứ nói, nếu là chuyện tiểu thần có thể làm, nhất định sẽ dốc sức.

Hằng Nga sờ sờ đầu của Tần Thọ, Tần Thọ đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.

Hằng Nga nói:

-Thật ra tiểu tiên không hề biết nhảy múa, cho dù có tới lễ hội kia, sợ rằng muốn múa cũng không múa được. Nếu như khiến bề trên tức giận, chỉ sợ…

Nghe tới đây, Tần Thọ biết, Hằng Nga không ngốc, ngược lại, nàng rất thông minh.

Lập tức liền nghĩ tới điểm mấu chốt!

Đây là một cái sát cục!

Thái Bạch Kim Tinh thở dài, hiển nhiên hắn cũng biết kết quả kia là gì rồi:

-Tiên tử cứ nói.

Hằng Nga nói tiếp:

-Nếu như tiểu tiên có gì bất trắc, nhờ Tinh Quân giúp đỡ chăm sóc Ngọc Nhi. Ngọc Nhi cả đời khổ sở, ăn không ngon ngủ không yên, còn mang một thân bệnh tật. Nếu tiểu tiên gặp chuyện, sợ rằng nó cũng khó mà sống tiếp…

Thái Bạch Kim Tinh kinh ngạc nhìn Hằng Nga, lại nhìn sang con thỏ nói:

-Con chó này có bệnh?

Tần Thọ nghe thấy lời này, hoàn toàn tuyệt vọng nhìn lão già râu bạc, nhãn lực này, năng lực tổ chức ngôn ngữ này, nếu mà ở địa cầu thì có lẽ sống không quá ba ngày!

Hằng Nga khẽ gật đầu.

Nhưng còn chưa đợi Thái Bạch Tinh Quân đáp ứng, Tần Thọ liền nói:

-Không cần! Chúng ta sẽ nỗ lực đối phó với lễ Tết Trung Thu, nếu như may mắn qua được, là tốt nhất. Nếu không được, không có Hằng Nga, ta sống tiếp làm cái gì nữa? Cùng chết thôi mà.

Lời này vừa nói ra, Tần Thọ rõ ràng cảm thấy thân thể Hằng Nga khẽ run nhẹ, lông mi nhẹ run trên khuôn mặt lạnh như băng, hiển nhiên lòng của nàng đang run rẩy.

Hằng Nga nói:

-Em…

Tần Thọ hất tai thỏ ngắt lời:

-Không cần nói gì nữa, cứ quyết định vậy đi.

Thái Bạch Kim Tinh cũng cảm thấy được bầu không khí không thoải mái, thở dài nói:

-Thôi, vậy tiểu tiên xin cáo từ trước.

Hằng Nga đứng dậy theo nói:

-Tinh Quân đi thong thả.

Thái Bạch Kim Tinh gật đầu, đang muốn bay đi…

Tần Thọ đột nhiên nhớ ra hắn là thần tiên! Bảo bối trên người hắn nhất định nhiều hơn so với tên quỷ nghèo Ngô Cương kia!

Thế nên Tần Thọ hét lớn:

-Khoan đã!

Thái Bạch Kim Tinh quay đầu, khó hiểu hỏi:

-Còn có chuyện gì sao?

Tần Thọ đáng thương nhìn Thái Bạch Kim Tinh nói:

-Hôm nay từ biệt, cũng không biết ngày sau còn có cơ hội gặp lại hay không. Ôm một cái đi, lưu lại chút tưởng niệm.

Thái Bạch Kim Tinh nghe được lời này, trong lòng chua xót, đáp:

-Được, ôm một cái đi.

Tần Thọ lập tức nhảy lên, Thái Bạch Kim Tinh thuận tay ôm lấy Tần Thọ, không chú ý, Tần Thọ thầm thì trong lòng: “Trộm trời, trộm đất, trộm qυầи ɭóŧ của ngươi…”