Thế là Tần Thọ giảng giải quy tắc trò chơi cho Hằng Nga, Hằng Nga nghe xong quy tắc đơn giản như vậy thì lập tức hứng thú, không còn tức giận, miệng nhỏ cong lên cũng thu trở về, ưỡn bộ ngực bự một cái, cằm hơi hếch lên, hứng trí bừng bừng ngoắc ngoắc ngón tay với Tần Thọ, tràn đầy phấn khích nói:
-Tới đi, tiểu thỏ tử, ta đại biểu mặt trăng cho em ăn no bể bụng!
Tần Thọ nghe xong, lập tức trên trán đều là hắc tuyến, nhìn màu tóc Hằng Nga một cái theo bản năng, màu đen, không phải màu vàng, nha đầu này không phải cái đồ dở hơi Thủy Thủ Mặt Trăng kia (-. -) ... Xem ra là đυ.ng từ.
Tần Thọ nhìn biểu lộ đáng yêu kia của Hằng Nga thì cũng đứng bằng hai chân, một cái tay chống nạnh, một cái tay duỗi móng vuốt ra chỉ vào Hằng Nga nói:
-Tới đi, tiểu nha đầu, ta đại biểu mặt trăng cho ngươi ăn no bể bụng!
-Em dám học ta?
-Học thì sao thế!
-Cho em ăn bể bụng!
-...
Tần Thọ hơi ngửa đầu, ai sợ ai chứ!
Kết quả là vừa vươn tay ra thì Tần Thọ liền hối hận! Mặc dù móng vuốt này của hắn linh hoạt hơn bất cứ con thỏ nào trên Địa Cầu, bắt cái gì, đánh người cái gì, làm cái gì cũng được.
Nhưng chơi kéo búa vải cái này thì…
Ai có thể nói cho hắn biết, cái tay tút tút toàn thịt này, cái móng vuốt nhỏ trắng nõn nà này, thậm chí cả đầu ngón tay còn thấy không rõ này thì chơi như thế nào?
Kết quả vừa ra tay, Hằng Nga ra cái kéo!
Tần Thọ nhìn nhìn cái bàn tay béo béo mập mập, tròn tròn múp múp của mình, rõ ràng cũng ra cái kéo, thế nhưng mà, cái này mẹ nó... Không vạch ra xem kỹ thì suy nghĩ đi, đó chính là vải!
-Ha ha, em thua!
Hằng Nga đắc ý cười nói.
Tần Thọ không cam lòng cãi lại:
-Ta đây là cái kéo, không phải vải!
Hằng Nga cúi đầu lại nhìn, cười xấu xa nói:
-Ai u, bàn tay mềm mềm múp múp toàn thịt, ngón tay còn cong cong nữa, thật sự không nhìn ra! Dù sao cái ta nhìn thấy chính là vải! Ăn!
Sau đó Hằng Nga nhét một nắm hoa quế vào trong miệng Tần Thọ.
Tần Thọ hét lớn:
-Không được, đổi trò chơi khác.
Hằng Nga lắc đầu nói:
-Không được, ta lãng phí nhiều tinh lực như vậy mới học được cái trò chơi này. Em muốn đổi trò chơi như vậy sao được.
Hai mắt Tần Thọ trợn một cái, trò chơi đơn giản như vậy còn lãng phí tinh lực, rõ ràng là nha đầu này muốn chơi xấu!
Vấn đề là, Tần Thọ lại không có biện pháp gì.
Thế là Tần Thọ nói:
-Ta cam đoan, trò chơi kế tiếp chơi rất hay.
Hằng Nga tiếp tục lắc đầu nói:
-Không được! Không có nhiều tinh lực có thể dùng để học tập như vậy.
Tần Thọ tức giận:
-Đầu óc ngươi lại đần như vậy?
Hằng Nga một mặt đắc ý nói:
-Đúng là đần như vậy đấy!
Nhìn mặt Hằng Nga kia rõ ràng là giả ngu.
Cuối cùng, Tần Thọ bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục chơi với Hằng Nga, sau đó bị Hằng Nga chuyên môn ra cái kéo, cắt đến hoa rơi nước chảy, ăn đến miệng bốc lên đầy mùi hoa quế...
Mắt thấy ăn xong mấy nắm hoa quế, trong lòng Tần Thọ tự nhủ, cứ thế này không được rồi!
Hắn thì mới ăn no về, nhưng Hằng Nga lại còn chưa ăn cơm đây!
Nghĩ đến chỗ này, Tần Thọ linh cơ khẽ động nói:
-Không chơi nữa!
-Vì sao? - Hằng Nga tức giận hỏi.
Tần Thọ đáp:
-Không công bằng! Ta ra cái gì ngươi cũng nói ta ra vải. Muốn chơi tiếp thì ngươi nhất định phải nhìn đúng thứ mà ta ra mới được.
Hằng Nga nói:
-Nhưng nhìn cái móng vuốt nhỏ đến mức không xích lại gần còn không thấy rõ kia thì là ngươi ra cái gì?
Tần Thọ nói:
-Bất kể chúng ta chơi đùa như thế nào cũng phải có tinh thần khoa học, nghiêm cẩn! Hiểu không, nghiêm cẩn!
-Khoa học là cái gì? - Hằng Nga ngây ngô hỏi.
Tần Thọ không còn gì để nói, trong lòng tự nhủ: "Thì ra đây chính là khoảng cách thế hệ trong truyền thuyết."
Giải thích là không thể nào, bởi vì có giải thích cũng không nói rõ ràng được.
Thế là, Tần Thọ dứt khoát nói tránh đi:
-Không cần để ý khoa học là cái gì, dù sao cũng phải nghiêm cẩn! Ngươi đồng ý thì chúng ta chơi tiếp, không đồng ý thì ta không ăn nữa.
Hằng Nga nhìn Tần Thọ như muốn tức giận, thế là ghé mặt tới, mang theo chút dáng vẻ cẩn thận, đôi mắt đẹp lưu chuyển ở giữa, cười cười nói:
-Giận rồi hả?
Tần Thọ thấy Hằng Nga sợ, cuối cùng mình cũng chiếm được thế thượng phong, lập tức học dáng vẻ giận dỗi của Hằng Nga: ngoảnh mặt, phồng má, bĩu môi, như thể ta đây rất tức giận.
Kết quả, Tần Thọ còn chưa kịp tức giận thì đã bị Hằng Nga nhấc lên ôm sát vào trong ngực, tiếp đến nghe thấy tiếng cười vui sướиɠ của Hằng Nga vang lên:
-Oa ha ha, cái má nhỏ xíu này của em nâng lên thật đáng yêu quá!
Một tên đàn ông già đầu như Tần Thọ bị nói đáng yêu, trong lòng của hắn thật sự là mẹ nó… đây mới là tức giận, cái hắn muốn nghe chính là uy vũ hùng tráng cơ!
Đúng lúc này, một làn gió thơm xông vào mũi, trên mặt đột nhiên cảm thấy mềm mại, xúc cảm mát lạnh truyền đến, giống như toàn thân bị điện giật, ngay cả linh hồn cũng run rẩy lên theo...
Tần Thọ mở to hai mắt, nhìn cặp môi thơm của Hằng Nga rời đi, trong đầu chỉ có một ý niệm: “Nụ hôn đầu của ta cứ như vậy bị tước đoạt?”
Tần Thọ không cam tâm hét lớn:
-Chờ một chút!
Hằng Nga ngây ngẩn cả người:
-Sao thế?
Tần Thọ nói:
-Ngươi còn chưa lên tiếng xin phép đã hôn ta. Ta lại chưa cảm giác được gì ngươi đã chạy, ngươi cũng quá không chịu trách nhiệm đi. Trước khi thơm có thể vén một mặt lông này ra hay không, cái gì cũng bị nó chặn.
Hằng Nga nghe vậy, liếc mắt nhìn Tần Thọ một cái rồi nói:
-Lại còn chọn ba lấy bốn, lần sau không vậy nữa!
-Còn có lần sau?
Con mắt Tần Thọ trừng lớn!
Hằng Nga nói:
-Đúng thế, làm sao?
Tần Thọ lắc đầu như trống bỏi:
-Không có gì... Không có gì...
Trong lòng Tần Thọ lại ngoắng nguýt, đi đâu kiếm lấy con dao cạo sạch đám lông trên mặt này đi, nếu không, ảnh hưởng nghiêm trọng đến xúc giác của hắn mất!
Đệ nhất mỹ nữ trong thần thoại hôn lại bị một mặt lông chặn lại, tổn thất quá lớn!
Hằng Nga không biết Tần Thọ đang suy nghĩ gì, cúi xuống hỏi Tần Thọ:
-Không giận nữa?
Tần Thọ nói:
-Ngươi chơi công bằng với ta một lần kéo búa vải, ta sẽ không giận nữa. Nhưng đầu tiên phải nói trước, ai thua người đó ăn hết chỗ này!
Hằng Nga cũng sợ Tần Thọ tức giận, mà lại tự nhận là sẽ không thua, thế là gật đầu một cái nói:
-Được, công bằng chơi với em một lần!
Hằng Nga hoàn toàn không thấy được, sâu trong ánh mắt của con thỏ tặc tinh nào đó hiện lên một nụ cười đắc ý...
-Kéo búa vải!
Hai người đồng thời xuất thủ!
Hằng Nga ra vải, Tần Thọ ra cũng ra vải, có điều móng vuốt nhỏ quá nhỏ, đầu ngón tay lại càng ngắn hơn, cong xuống hay duỗi thẳng nhìn cũng không khác nhau quá lớn. Cho nên Tần Thọ không chút hoang mang, sau khi duỗi ra vải lại nhẹ nhàng ngoắc ngoắc đầu ngón tay, biến thành cái kéo.
Hằng Nga nói:
-Đều là vải, hòa nhau.
Tần Thọ đắc ý đáp:
-Cẩn thận nhìn kỹ đi rồi hẵng nói.
Hằng Nga cúi đầu nhìn lại, Tần Thọ giật giật ngón trỏ và ngón tay giữa của mình:
-Thấy không đây là cái kéo, cái kéo siêu cấp lớn dài gần 1cm! Thấy rõ ràng chưa?
Mặt Hằng Nga lập tức biến đen:
-Cái... kéo này của em có thể cắt cái gì?
Tần Thọ đáp:
-Mặc kệ là nó có thể cắt cái gì hay không, thắng là được rồi. Có chơi có chịu, mau ăn đi. Ta ngồi ở bên cạnh nhìn, thừa một miếng cũng không được.
Nói xong, Tần Thọ đắc ý ngồi ở một bên, ôm cánh tay, quơ quơ cái tai lớn, cười đến là đắc ý.
Hằng Nga luôn cảm thấy trong này có mờ ám, thế nhưng là nàng lại nghĩ không ra mờ ám ở đâu, chỉ đành ngồi ở kia mặt mày nhăn nhó bắt đầu ăn.
-Cái mặt này là sao?
Tần Thọ không còn gì để nói nữa.