Sau đó Vô Lượng Kiếm Tiên hôn mê ba ngày ba đêm.
Trong vòng ba ngày ba đêm, Vô Lượng Tiên Tông cẩn tuân hiệu lệnh của tổ sư, mang theo người của tám trăm tông môn tới, quét ngang tất cả con thỏ trên Vô Lượng Sơn.
Tám trăm tông môn cùng ăn tiệc thịt thỏ kho tàu, hấp, tỏi giã, món kho đầy đủ mọi thứ.
Bắt đầu từ một ngày này, Vô Lượng Sơn không còn con thỏ nào thành một đoạn giai thoại rất là kỳ lạ.
Có điều chuyện này đã chọc giận một con đại yêu thỏ, con đại yêu thỏ mang theo một đám yêu quái tấn công Vô Lượng Sơn trong đêm, đánh đến hôn thiên ám địa.
Sau cùng Vô Lượng Kiếm Tiên tỉnh lại, đứng lơ lửng trên không, uy phong bất diệt, trấn áp toàn trường.
Kết quả Vô Lượng Kiếm Tiên vừa mở miệng, trong nháy mắt cái gì phong phạm cái gì hình tượng đều hoàn toàn sụp đổ, chỉ thấy hắn hét lớn một tiếng:
-Thỏ yêu, ta đánh chết ngươi! Cắn chết ngươi! Đừng có chạy!
Sau đó Vô Lượng Kiếm Tiên xông lên như bị điên.
Con đại yêu thỏ nghe xong, tranh thủ thời gian lập tức thu binh, hét lớn một tiếng:
-Đồ điên nhà ngươi! Loài thỏ chúng ta có thù với ngươi lớn như vậy sao?
-Ngươi còn dám nhắc đến con thỏ? Gϊếŧ! - Vô Lượng Kiếm Tiên điên cuồng hét!
Vốn dĩ thỏ yêu có thể kiên trì một hồi, thế nhưng gặp được kẻ không muốn sống như Vô Lượng Kiếm Tiên, hắn quả quyết quay người nhanh chân chạy.
Nhưng hắn vẫn quá xem thường sự thù hận của Vô Lượng Kiếm Tiên đối với loài thỏ, đó là thiên cổ đại hận, nhìn thấy thỏ là như nhìn thấy kẻ thù muôn đời, con mắt đỏ bừng như máu, ngao ngao kêu, tay khua pháp bảo một đường truy sát tám mươi vạn dặm, cuối cùng đuổi cho con thỏ chạy về bên trong yêu động.
Đến đây vẫn chưa xong, Vô Lượng Kiếm Tiên tìm đến tám trăm tông môn, liên thủ đánh động phủ của thỏ yêu 7 7 - 49 ngày, gϊếŧ hết cả một tổ con thỏ xong mới hài lòng về núi.
Chờ tới lúc vơ vét chiến lợi phẩm, Vô Lượng Kiếm Tiên vô ý thức muốn vận dụng thần thông《 Bảo Đồng 》, kết quả là mắt trợn tròn!
Một ngày này, Vô Lượng Kiếm Tiên cũng không có ăn mừng, mà chỉ cúi đầu trở về, sau đó oa một tiếng, nôn ra một ngụm máu tươi, kêu khóc nói:
-Mẹ nó, 《 Bảo Đồng 》 ta khổ tu bao lâu nay làm sao đột nhiên lại biến mất? Ta lại còn không nhớ đây là có chuyện gì?
Đột nhiên quên dùng công pháp như thế nào, chuyện này có vẻ nghiêm trọng.
Có điều Vô Lượng Kiếm Tiên không nói chuyện này với bất kỳ người nào. Nếu nói lại phải nói đến bối cảnh, nói tiếp nữa thì sẽ nói tới đoạn ký ức hắn không dám nhớ lại kia. Tranh thủ thời gian trọng tu mới là trọng điểm.
Có điều tối hôm đó…
-Tổ sư, hôm nay người thật là uy vũ quá đi. - Thị thϊếp xinh đẹp nằm ở trên giường, chờ đợi Vô Lượng Kiếm Tiên sủng hạnh.
Vô Lượng Kiếm Tiên cũng rất kích động, y phục quần áo gì đều cởi hết rồi, vọt tới trước giường, nhìn thấy mỹ nữ xinh đẹp kia, hắn khóc…
Vô Lượng Kiếm Tiên gào thét ở trong lòng: "Móa! Không phải chứ? Cái này cũng quên? Ông trời, ngươi chơi ta đấy à? Ngươi bảo ta chui xuống cái lỗ nào bây giờ?"
Thị thϊếp cho là Vô Lượng Kiếm Tiên bị sắc đẹp của nàng làm cho si mê đến ngây ngẩn, ngoắc ngoắc ngón tay nói:
-Tổ sư, đến đi, người ta muốn, hắc hắc…
-Bốp!
Một bàn tay dán lên trên mặt mỹ nữ.
Tiếp đó liền nghe tổ sư gầm thét lên:
-Không cho phép nhắc đến chữ "hắc"! Tiếng cười cũng không được!
Bắt đầu từ ngày đó, chuyện Vô Lượng Kiếm Tiên liệt dương truyền ra, vì thế, tám trăm tông môn tặng đến không ít thuốc tráng dương cho hắn.
Thế nhưng Tần Thọ không biết, bởi vì hắn mà đệ nhất tổ sư sắp điên.
Tần Thọ chỉ biết, may là hắn không có đần độn vừa thấy mặt thì lương tâm trỗi dậy đi cứu người, nếu không hiện tại hắn đã là một con thỏ nướng.
Đồng thời Tần Thọ cũng đang suy nghĩ, vì sao trong đầu hắn bỗng nhiên thêm ra đến một thần thông trộm cắp đây? Chẳng lẽ là vô sự tự thông? Chẳng lẽ là hệ thống?
Có điều sau khi Tần Thọ thí nghiệm thật nhiều lần, hắn xác định, chuyện này không có chút liên quan gì đến hệ thống, trên người hắn cũng không có bất kỳ cái hệ thống nào.
Càng nghĩ, Tần Thọ càng có một cái ý nghĩ lớn mật, đây là trời sinh, chỉ là bây giờ hắn mới ngộ đến mà thôi! Giống như một cái đạo lý trẻ con bước đi, không tới độ tuổi, không tới giai đoạn kia thì sẽ không đi.
Tuy không nhất định là chính xác, nhưng dù sao cũng tốt hơn so với không có đáp án, sau đó Tần Thọ tự mình tin vào điều đó.
Miết miết tay lên bảo đao huyết sắc, Tần Thọ thầm nói:
-Xúc cảm cũng không tệ lắm, chỉ là đao này hơi lớn.
Đao này để người bình thường dùng cũng là đại đao, mà Tần Thọ trong thân con thỏ này có đứng thẳng người lên cũng chỉ cao đến bắp chân người bình thường, tính cả tai mới đến một nửa bắp đùi người ta. Tin ha tin hin như thế múa đại đao, quả thực…
-Oa! Em lấy cái đao này ở đâu ra thế? Haha nhìn em cầm đao thật đáng yêu quá đi!
Không biết Hằng Nga tỉnh từ lúc nào, có lẽ là nghe được động tĩnh nên tới xem một chút.
Kết quả là nhìn thấy một con thỏ nhỏ múa đại đao, cái dáng vẻ đáng yêu kia làm nàng nhìn đến trong tâm nở hoa, lập tức chạy tới.
Tần Thọ vội vàng ném đao đi, miễn cho ngộ thương Hằng Nga, sau đó gật gù đắc ý nói:
-Lấy từ trên răng cửa xuống.
Nói xong thì Tần Thọ hối hận, làm sao Hằng Nga nghe hiểu được. Kết quả là…
-Em… em biết nói chuyện sao? - Hằng Nga hoảng sợ nói.
Lúc này Tần Thọ mới phát hiện, hình như hắn vừa mới nói là nói tiếng người!
Nhưng là, làm sao hắn có thể nói tiếng người? Hắn không nhớ rõ là hắn có chức năng này!
Tần Thọ lập tức nghĩ đến khi trộm 《Bảo Đồng 》 của Tiểu Hắc Hắc, cổ họng nhói nhói một trận, trong lòng tự nhủ: "Chẳng lẽ là luyện hóa hoành cốt trong truyền thuyết? Cho nên ta có thể nói chuyện?"
Mặc dù là đoán, thế nhưng sự thật cũng đúng là như thế.
Tần Thọ không biết giải thích với Hằng Nga thế nào, Tiểu Hắc Hắc đến làm cho trên cái này mặt trăng này tăng thêm càng nhiều nhân tố không xác định.
Tần Thọ đã có bản lĩnh, tự nhiên hắn không muốn lại để cho Hằng Nga lo lắng hãi hùng, có cái gì thì hắn đến giải quyết là được.
Hắn vẫn muốn để Hằng Nga làm cô gái đơn thuần ngốc nghếch không tim không phổi, đi theo hắn đào cỏ bốn phía.
Sau đó Tần Thọ nói:
-Biết nói chuyện thì có gì kỳ quái? Ta là thiên tài mà!
Hai mắt Hằng Nga trợn trắng, kéo kéo da mặt Tần Thọ, kéo cái mặt con thỏ này của hắn thành bánh nướng rồi cười nói:
-Để ta nhìn xem da mặt này của em dày bao nhiêu.
Tần Thọ cũng không tránh mà theo chân nhăn mặt, le lưỡi, trêu cho Hằng Nga cười không ngừng.
-Haha, em biết nói chuyện thật tốt. Về sau có người nói chuyện với ta rồi, thật tốt. Ngọc Nhi, sao cái tai này của em lại dài như vậy?
-Ngươi không biết?
-Không biết. Thẩm mỹ quan của loài thỏ các em đều là tai dài sao? Còn có cái đuôi nhỏ của em cũng thật đáng yêu.
-Ngọc Nhi à, lông em nhiều như vậy em có nóng hay không?
-Ngọc Nhi ơi, lúc trời mưa, bị mưa ướt hết thì em có cảm giác gì? Dù sao em cũng nhiều lông như vậy…
-Ngọc Nhi à, hay là ta cạo lông đi giúp em nhé?
-Ngọc Nhi, em nói chuyện với ta đi.
-Ngọc Nhi, em trừng con mắt lớn như vậy làm gì? Nói chuyện đi?
-Ngọc Nhi à, sao em không nói chuyện? Ta kể cho em nghe chuyện cũ có được hay không?
-Ngọc Nhi này, ta nhìn cái chấm nhỏ kia của em cứ lóe lên lóe lên, có phải rất sáng hay không?
-Ngọc Nhi ơi…
-Ngọc Nhi à?
Tần Thọ chợt phát hiện, hình như chuyện hắn biết nói đã kí©h thí©ɧ đến một dây thần kinh nào đó của Hằng Nga rồi. Nha đầu này phát điên bắt hắn lại nói chuyện, chít chít quác quác nói cả một ngày trời.
Trọng điểm là, Hằng Nga bảo hắn nói chuyện, nhưng hắn bị đặt ở trong sơn cốc, miệng cũng không căng ra được thì hắn nói cái gì?
Lại nói hắn cũng không có thời gian, không có tinh lực có được hay không!
Không thấy hắn đang bận thế này à!
Làm ầm ĩ một ngày, Hằng Nga như là đổ ra hết lời nói tích tụ bấy lâu ở trong bụng, lúc này mới dần dần an tĩnh lại.
Một người một thỏ xếp hàng ngồi xuống, nhìn về phía xa.
Trên trời là đầy một trời sao, dưới đất là một rừng cây hoa quế cao lớn ngát hương thơm. Gió thổi hoa rơi, rơi đến rực rỡ phiêu nhiên hạ xuống trên thân một người một thỏ ngồi trên tảng đá.
Nữ tử mặc một thân trang phục cổ điển, hai tay ôm đầu gối, đặt cái cằm lên trên, vừa nói cái gì rồi cười thành một đóa hoa. Lại hoặc là còn đẹp rực rỡ hơn cả hoa.