Đang lúc Tần Thọ xem đến mặt mày hớn hở, bỗng nhiên hắn giật mình tỉnh lại, đã có thể trộm công pháp, trộm kỹ thuật, như vậy có thể trộm được pháp bảo từ trên người hắn hay không đây? Nếu có thể trộm được một đống pháp bảo lớn, hoặc là công pháp tu luyện gì đó, không chừng bệnh của hắn có cách trị!
-Đúng là ngươi không phải cái thứ gì, ngươi là bảo bối a! - Tần Thọ vui vẻ cười nói.
Tần Thọ không xác định hắn có thể sờ đến bảo bối từ trên thân người chết hay không, hắn cũng không dám đánh bạc bởi vì hắn thua không nổi.
Nhưng Tần Thọ tin tưởng, chỉ cần hắn chịu nỗ lực, ngày đêm không ngừng mò mò mò, sớm muộn gì cũng có thể mò tới một thân bản lĩnh của đối phương, đến lúc đó, coi như đối phương có khôi phục cũng không làm gì được hắn và Hằng Nga.
Hắn cũng không cần vì nông phu gặp được rắn mà lo lắng nữa.
Cho nên, cuối cùng thì Tần Thọ bắt đầu tích cực cứu người.
Nhưng hắn cũng lập tức bắt đầu sầu muộn.
Hắn là một con thỏ, con thỏ thì múc nước như thế nào?
Nếu là trên địa cầu, tốt xấu gì còn có cái lá sen lá cây cái dụng cụ gì đó để dùng, nhưng ở trên vầng trăng này chỉ có một ít cỏ dại không tên và cây quế hoa, những thứ khác cái gì cũng không có.
Kéo hắn ném vào trong ao chứa nước để tự hắn uống?
-Không được, vậy chẳng phải là sau này ta phải uống nước rửa chân của hắn sao? Dùng miệng ngậm? Quá ghê tởm.
Tần Thọ suy nghĩ hồi lâu, sau cùng lấm la lấm lét nhìn chung quanh như tên trộm, sau khi xác định không ai, hắn bò lên trên người Tiểu Hắc Hắc, đứng thẳng người lên, hít sâu một hơi, móng vuốt mò xuống dưới, ngắm chuẩn, điều chỉnh chính xác khoảng cách đến miệng đối phương, khóa chặt mục tiêu, miệng huýt sáo.
Tiểu Hắc Hắc chỉ cảm giác thấy một mảnh hỏa thiêu trong đầu, sâu trong linh hồn hắn toàn thân cao thấp đều nóng hổi, khắp nơi dưới chân như là dung nham, miệng đắng lưỡi khô, hắn ngửa cổ lên trời hô to:
-Nước!
Gần như đồng thời, hắn vô ý thức hé miệng.
Sau đó, Tiểu Hắc Hắc cuồng hỉ phát hiện, trên bầu trời đen nhánh bỗng nhiên có mưa to rơi xuống làm hắn vô cùng thoải mái!
Hắn không nhịn được cười lên ha hả:
-Thoải mái, thoải mái! Dễ chịu! Lại đến nhiều thêm chút nữa!
Đúng lúc này, trên bầu trời đen nhánh truyền tới một giọng nói đê tiện:
-Thì ra ngươi có khẩu vị này à! Vậy ta cứ yên tâm không cần tự trách nữa. Còn nữa, ta là con thỏ chứ không phải con voi mà có lắm nướ© ŧıểυ như vậy, một lần cũng chỉ có thế? Nếu như không đủ uống, lần sau sớm hẹn trước nha.
Tiểu Hắc Hắc sững sờ, voi? Nướ© ŧıểυ?
Trong nháy mắt đó, hắn chợt phát hiện có thứ gì đó không đúng lắm, cẩn thận ngửi trên thân một cái, chẹp chẹp miệng, nhất thời có một loại dự cảm không tốt nào đó, đột nhiên mở hai mắt ra!
Chỉ thấy một cái đang chổng lên, mấy tia nước trong suốt xối lên trên mặt hắn.
-A! Ta muốn gϊếŧ ngươi! - Trong khoảnh khắc đó Tiểu Hắc Hắc như muốn điên!
Mặc kệ nguyên khí hộ thể cái gì, tất cả đều mặc kệ, nỗ lực vung tay, phải bắt con thỏ hỗn đản kia cho bằng được!
Con thỏ thấy thế, tranh thủ nhảy về sau một cái, tránh ra xa, theo thói quen giơ chân lau mồ hôi trên trán nói:
-Xong, đứa nhỏ này điên rồi. Ta nói, Tiểu Hắc Hắc, ta chỉ cứu ngươi một mạng mà thôi, ngươi không cần kích động như vậy. Dập đầu quỳ lạy cái gì cũng miễn đi, ngươi sống sót là tốt rồi!
-Ta gϊếŧ ngươi! - Tiểu Hắc Hắc kêu lên ầm ĩ.
Tiểu Hắc Hắc tức giận vung tay lên, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh tiểu đao sáng như tuyết!
Tần Thọ nhìn thấy tiểu đao kia, lông tóc trên dưới toàn thân đều dựng hết lên! Hắn có loại cảm giác, thứ đồ chơi này ăn thật ngon!
-Đậu xanh rau muống, con thỏ ngốc vẫn còn ảnh hưởng đến ta nhiều như vậy! Giống như là nuốt nước bọt theo bản năng, nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn hết! Cái đồ chơi này muốn mạng đấy! - Tần Thọ lại không phải là con thỏ ngốc, bản năng thì bản năng, sợ chết cũng là bản năng của hắn, cho nên Tần Thọ quyết định chạy.
Nhưng mà cái chân ngắn nhỏ xíu của hắn có thể chạy nhanh đến đâu chứ?
Chỉ thấy Tiểu Hắc Hắc mở miệng rộng phun ra một ngụm nguyên khí, tiếp đó còn phun thêm một ngụm máu, cái đao bạc kia trong nháy mắt hóa thành huyết đao, nghênh phong biến lớn, phát ra tiếng vù vù, vụt một cái bay ra ngoài, thẳng đến cái trán của Tần Thọ!
Tần Thọ vừa nhìn, nhất thời giật mình! Vô ý thức há to mồm muốn hô cứu mạng!
Đúng lúc này, một bóng kim quang có giọng nói uy nghiêm từ trên trời giáng xuống, nương theo đó là một tiếng hét lớn:
-Tuần tra thiên binh ở đây, kẻ nào dám đại náo trọng địa của Thiên Đình!
Tần Thọ nghe xong, trong lòng cuồng hỉ, cứu binh tới!
Nhưng mà để Tần Thọ ngạc nhiên là bóng kim quang này rất xinh đẹp, nhưng tràng cảnh phi đao khựng lại giữa không trung như trong tưởng tượng lại không hề xuất hiện, phi đao vẫn bay tới. Trong lòng Tần Thọ tự nhủ: "Xong!"
Có điều trước khi chết hẳn còn muốn giãy dụa một chút, lại há to mồm muốn hô cứu mạng!
Lập tức phát hiện két một tiếng, trên miệng mát lạnh!
Tần Thọ mở mắt ra xem xét, nhất thời sửng sốt, thế mà đao này lại kẹt tại răng cửa của hắn!
Não Tần Thọ đứng hình trong giây lát.
Tiểu Hắc Hắc cũng ngu cả người, tuy hắn phát ra một đao này không tính là pháp bảo lợi hại gì, nếu không đã sớm dùng tới chặn lôi kiếp. Thế nhưng vậy cũng là đao mà! Làm sao mà đến răng cửa của một con thỏ cũng không chém được?
Mắt thấy phía sau lóe lên một cánh cửa ánh sáng, một bóng người từ trong đó bước ra.
Tiểu Hắc Hắc nổi lòng ác độc, tất cả ác khí cùng phẫn nộ hóa thành lực lượng sau cùng, hét lớn một tiếng, thế mà lại thật sự có thể nhảy dựng lên, vung bàn tay chụp về phía cái trán của Tần Thọ:
-Đi chết đi! Con thỏ chết tiệt!
Tần Thọ lệch cái đầu ra nhìn thấy Tiểu Hắc Hắc từ trên trời giáng xuống, một mặt đần thối không kịp phản ứng, lại giống như đang chờ chết.
Mắt thấy tay sắp đập xuống đầu con thỏ, trong mắt Tiểu Hắc Hắc lóe lên kɧoáı ©ảʍ báo thù.
Nhưng mà một khắc sau, Tiểu Hắc Hắc chỉ cảm thấy mắt cá chân bị người nào đó bắt lấy, sau đó hắn bi thương phát hiện cái tay sắp đập trúng con thỏ cách con thỏ xa dần xa dần.
-Không! Để cho ta gϊếŧ cái con thỏ khốn kiếp này đã! - Tiểu Hắc Hắc oa oa kêu to!
Tần Thọ run run lỗ tai thỏ, sau đó phất phất tay nói với Tiểu Hắc Hắc:
-Tiểu Hắc Hắc, bái bái!
-Phốc!
Tiểu Hắc Hắc phun ra một ngụm máu, hai mắt tối đen, cảm giác như muốn chết, đúng lúc này, một cỗ khí rót vào trong cơ thể hắn, ngăn chặn thương thế trong cơ thể hắn phát tác.
Tiếp đó giọng nói uy nghiêm kia vang lên lần nữa:
-Trọng địa của Thiên Đình, không cho phép ồn ào!
Nghe thấy thiên binh hét lớn, dọa hắn sợ đến nỗi hồn phách cũng muốn bay ra ngoài!
Trọng địa của Thiên Đình?
Nơi này là Thiên Đình?
Vậy cái con thỏ này chẳng phải là con thỏ trên Thiên Đình sao?
Chẳng lẽ là con thỏ của thiên thần thượng tiên nào nuôi?
Nếu khi nãy hắn gϊếŧ nó, hậu quả kia…
Ngẫm lại trên ót hắn tất cả đều là mồ hôi lạnh, thân thể cũng mềm theo, mềm oặt nằm rạp trên mặt đất, mặc cho thiên binh ở sau lưng kéo hắn đi vào cánh cửa ánh sáng.
Một sát na sau cùng kia, hắn nhìn thấy con thỏ rút cái đao còn đang kẹt ở răng cửa ra phất phất.
Cánh cửa ánh sáng đóng lại, tiếp đó hắn cảm giác thấy một trận trời đất quay cuồng, đồng thời giọng nói của thiên binh vang lên lần nữa:
-Nể tình ngươi là độ kiếp ngộ nhập, nên không xử phạt. Đưa ngươi xuống hạ giới, không được nói lung tung.
Tiếp theo, hai mắt hắn sáng lên, bạch một tiếng, Tiểu Hắc Hắc rơi xuống trên một ngọn núi.
Tiếp đó liền nghe thấy một trận tiếng gọi ầm ĩ:
-Tổ sư! Tổ sư ở bên đó, mọi người mau tới đi!
Một ngày này, tông chủ của Vô Lượng Tiên Tông, đệ nhất cao thủ phàm nhân tu tiên của Địa Tiên Giới ở Vô Lượng Sơn - Vô Lượng Kiếm Tiên sau khi phi thăng thất bại, đại nạn không chết, quay về Vô Lượng Tiên Tông.
Tám trăm tông môn ở gần đó lên Vô Lượng Sơn chúc mừng, nhưng để mọi người không hiểu là câu nói đầu tiên sau khi Vô Lượng Kiếm Tiên tỉnh lại lại là:
-Con thỏ! Ta muốn ăn con thỏ! Không cho phép trên Vô Lượng Sơn có con thỏ! Còn có, không cho phép nhắc đến chữ "Hắc". Nếu không, gϊếŧ!