Chương 47: Nịnh Bợ Từ Xa

Tần Thọ nói:

-Treo cái này ở đây để làm gì? Lẽ nào còn có người dám từ bên ngoài trà trộn vào trong đây, trà trộn vào Thiên Đình là muốn đi tìm chết sao?

Vân Không chân nhân lắc đầu nói:

-Điều này ta cũng không rõ, có lẽ là thật sự có loại người trâu bò như vậy đi.

Tần Thọ khẽ gật đầu, im lặng ghi nhớ những điều này trong lòng, đồng thời hắn có cảm giác, có vẻ như Thiên Đình cũng không yên ổn như hắn nghĩ.

Sau khi vào Nam Thiên Môn thì nhẹ nhõm hơn nhiều, không có ai quản, trực tiếp tiến vào. Đây cũng là khí thế của Thiên Đình, không ai quan tâm ngươi có việc gì, cứ việc đi vào, nhưng nếu là gây chuyện?

Tần Thọ nhìn những thiên binh thiên tướng uy vũ, hùng tráng, cùng với khắp nơi đều là thần tiên, khẽ lắc đầu thầm nghĩ: “Chỉ có kẻ ngốc mới đến gây chuyện… Ừm, con khỉ đó là một ngoại lệ.”

Hằng Nga ôm Tần Thọ, đi theo một đám tán tiên loạng choạng đi vào Nam Thiên Môn, vừa mới bước vào, hai con mắt của Tần Thọ đều sáng lên!

Tuy rằng chỉ là một cánh cổng, nhưng sau khi bước vào, Tần Thọ mới biết thế nào là hùng vĩ, uy nghiêm, cao lớn và ngạo mạn.

Kiến trúc của Thiên Đình vẫn là dạng kiến trúc của Hoa Hạ cổ đại, nhưng so với những loại kiến trúc hắn đã thấy thì nó càng thêm xa hoa, dát vàng nạm bạc, khảm nạm đá quý đều là chuyện nhỏ. Bởi vì con mắt tham lam của Tần Thọ đã phát hiện, những viên sỏi trải trên mặt đất vậy mà đều là những viên bảo thạch nhiều màu sắc to bằng nắm tay!

Mà độ rộng của con đường này, phải đến cả nghìn mét! Bốn phía đề là các kiến trúc cổ đại cao lớn, đình đài lầu các, mái cong họa trụ, người nhìn thôi cũng nhìn không hết!

Những ngọn đèn lơ lửng trên không trung, hóa ra lại là những viên kim cương lớn sáng lấp lánh, có điều dường như nó còn đẹp và trân quý hơn so với cả kim cương…

Nhưng điều khiến Tần Thọ thực sự khinh ngạc vẫn là các loại sinh linh khác nhau đang đi trên đường!

Xa xa trên con đường có một con rồng lớn chậm rãi tiến lên, một nam tử ngồi trên đầu rồng, cầm lấy hồ lô rượu uống.

Cách đó không xa, một con phượng hoàng nhắm mắt đi theo sau lưng một người phụ nữ…

Một cái đầu bò bằng vàng đang kéo một cái xe bằng đồng sáng loáng, trên xe có một con lợn đang ngồi.



Từng cảnh tượng đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của Tần Thọ về tiên giới. Tiên, không phải đều là người sao?

Đồng thời, Tần Thọ phát hiện, có một vài người không phải là vào từ bên ngoài, giống như là bọn họ sống ở đây! Đột nhiên hắn có chút mơ hồ rồi, hỏi:

-Vân Không chân nhân, trong Thiên Đình cũng có người ở sao?

Vân Không chân nhân cười nói:

-Đã sớm nói với ngươi rồi, Thiên Đình tuy gọi là Thiên Đình, nhưng nó không chỉ đơn giản là một cung điện như vậy. Đây là một thế giới, nhiều thế giới hợp lại thành một thế giới lớn. Cái gọi là phi thăng Địa Tiên giới, chính là từ Địa Tiên giới tiến vào cái mà Thiên Đình gọi là ba mươi ba thế giới trùng thiên. Ba mươi ba trùng thiên, mỗi một trùng thiên đều là một thế giới, tràn đầy nguyên khí, tiên dược vô số, đó là nơi người tu hành nào cũng hướng về.

Có điều, ba mươi ba trùng thiên không phải là nơi mà ai cũng có thể vào ở, trừ thần chức thần tiên của Thiên Đình có thể ở bên ngoài, phần còn lại đều là những tán tiên có cấp bậc cao nhất, người nào cũng nổi danh, uy chấn một phương, thậm chí là cả Thiên Đình cũng đều không quản chế nhiều những tiên nhân này. Những người này hoặc là giáo chủ một phương, hoặc là những lão cổ hủ sống từ thời cổ đại đến bây giờ…

-Tóm lại, những người sống ở đây, đều là những người mà chúng ta không thể chọc vào được…

Tần Thọ vừa nghe thấy đã cười toe toét, không ngờ được Thiên Đình lại là nơi như thế này, tiếp tục hỏi:

-Ta nghe nói, tiên cũng có cấp bậc, bên trên Nhân Tiên còn có Địa Tiên, Thiên Tiên, Kim Tiên, Đại La Kim Tiên, Nhân Hoàng, Thiên Đế, Chí Tôn Thánh Nhân. Những vị tiên này không sống ở Thiên Đình, vậy sống ở đâu? Không phải nói là, sau khi phi thăng lên Thiên giới thì không thể tùy tiện xuống phàm trần sao?

Vân Không chân nhân cười nói:

-Tiên nhân đúng là có phân cấp bậc, nhưng mà đại đa số tiên vẫn sống tại Địa Tiên giới, Địa Tiên giới tuy rằng không bằng Tiên giới, nhưng cũng có núi sông nổi danh, cũng có động tiên, đất lành, nơi đó cũng không kém gì Tiên giới. Lại có các trận pháp giúp đỡ, cũng đã đủ cho mọi người dùng rồi…

Hơn nữa, Tiên giới chung quy vẫn là trung tâm của Thiên Đình, tán tiên tự do tản mạn cũng quen rồi, dù cho có tán tiên nào cực kỳ lợi hại đi chăng nữa thì vẫn có một số thứ phải lo lắng, cũng không có tự tại như vậy. Ở Địa Tiên giới thì không giống như thế, trời đất bao la, mặc ta ngao du, tự do tự tại, vui vẻ biết bao?

Vì vậy, những vị tiên ở ba mươi ba trùng thiên đều là những người không thích đi lại, hoặc là những vị tiên mạnh đến mức mà Thiên Đình cũng không can thiệp vào. Nhưng phàm là những người thích hoạt động thì đều sống ở Địa Tiên giới, khai tông lập phái…

Đương nhiên, tiên nhân cũng có quy tắc của tiên nhân, tiên nhân không xuống phàm trần, đó là một điều quan trọng của quy tắc. Tiên nhân không được đi can thiệp vào cuộc sống của người phàm, vì vậy nên người phàm không thể nhìn thấy được tiên nhân. Thậm chí đến cả những tu sĩ chưa thành tiên cũng không thể thấy được bóng dáng của tiên nhân. Đây là tự giác, cũng là quy tắc ước định mà thành, đồng thời cũng là quy tắc mà tất cả tiên nhân đều tuân theo.

Trên đường đi, toàn bộ đều kiên nhẫn nghe Vân Không tiên nhân giải thích, Tần Thọ cuối cùng cũng hiểu đại khái được quy tắc của trời đất này.

Tần Thọ tiếp tục hỏi:



-Đúng rồi, lẽ nào tiên nhân không phải hoàn toàn là người sao? Ta đã nhìn thấy rất nhiều người có hình thù quái dị đi qua rồi.

Vân Không chân nhân nghe xong đột nhiên bật cười:

-Đó là vì ngươi không hiểu rõ Thiên Đình rồi, Thiên Đình là ở đâu? Thiên Đình tuy là được thành lập bởi Nhân giáo và Tiên giáo, nhưng mà mục đích thành lập Thiên Đình không phải chỉ dành cho loài người, mà mục đích là dành cho vô số sinh linh trong thiên hạ!

Tần Thọ sững sờ nói:

-Nhưng mà cây cỏ, yêu quái thành tinh không phải là yêu sao?

Vân Không chân nhân bật cười lớn nói:

-Nhìn cái mũi nhỏ, mắt nhỏ nhà ngươi, Ngọc Đế có tấm lòng bao dung, trong lòng có tất cả sinh linh của thiên hạ. Ngọc Đế từng nói: người có thể thành tiên, yêu có thể thành tiên, quỷ cũng vậy, cũng có thể thành tiên. Chỉ cần trong tâm có thiện tâm của người tu hành, qua được Thiên kiếp, đều có thể thành tiên! Đương nhiên, nếu như tẩu hỏa nhập ma, tâm có ý nghĩ xấu, vậy thì đừng nghĩ đến việc thành tiên nữa, nếu như Thiên Đình phát hiện, vậy thì sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức.

Hằng Nga nghi ngờ nói:

-Không phải chứ, theo như những gì ngài nói, vậy thì không phải là ở dưới trần gian sẽ không còn kẻ xấu nữa hay sao? Nhưng mà, ngày trước khi ta còn ở Địa Tiên giới đã nhìn thấy không ít những con yêu quái xấu.

Vân Không chân nhân nghe thấy câu hỏi này thì có chút lúng túng, liếc nhìn cung điện nguy nga nhất đằng xa rồi thì thào nói:

-Ở đây, nói khoác nhiều một chút, đừng nói sự thật!

Hằng Nga và Tần Thọ đột nhiên ngẩn ra… cảm khái, đứa cháu trai này nhìn thì có vẻ như là đang làm sáng tỏ những nghi ngờ của họ, nhưng thực chất lại là đang nịnh bợ!

Mặc dù Vân Không chân nhân không nói, nhưng Tần Thọ cũng nghe hiểu, hiểu được, Thiên Đình chủ trương vạn vật hài hòa, nhưng mà trời cao hoàng đế xa, mở một con mắt nhắm một con mắt, đoán chừng là ở hạ giới yêu quái tốt cũng có, nhưng khẳng định là yêu quái xấu cũng không ít… Đương nhiên là người xấu chắc chắn cũng không ít hơn yêu quái xấu. Thậm chí Tần Thọ còn hoài nghi, Thiên Đình ban hành ra nhiều pháp lệnh như vậy ở ba mươi ba trùng thiên, có thể bao trùm toàn bộ Địa Tiên giới hay không.

Ví dụ, Tần Thọ không tin những kẻ không dễ dàng gì mà thành tiên kia, khi nhà hắn bị ức hϊếp, có thể giả vờ như không biết, không lộ mặt!

Đương nhiên, Tần Thọ cũng đồng ý với ý nghĩ của Thiên Đình, xấu và tốt không thể phán đoán bằng loài.

Đi theo đoàn người trùng trùng điệp điệp, xuyên qua đường phố ngõ hẻm, cuối cùng đi đến một đại điện dùng toàn bạch ngọc để lát đường!