Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vô Địch Thôn Phệ

Chương 42: Thiên Vương: "@&#)@*,"

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thế là cơn tức vừa trào đến miệng lại lập tức phải nuốt xuống, hắn hậm hực nói:

- Tiên tử, con thỏ này của ngươi quá hung tàn, sau này bớt mang nó ra ngoài thì tốt hơn.

Hằng Nga cũng thông minh, chỉ nhìn Ma Lễ Thọ biến sắc, lập tức có thể đại khái đoán ra nguyên do, tranh thủ xoay người bế Tần Thọ lên rồi mỉm cười nói với Ma Lễ Thọ:

- Đa tạ Thiên Vương quan tâm, nếu không có việc gì thì chúng ta xin phép đi trước.

-Thiên Vương nói rất phải, Tiên Tử, ngươi thì chỗ nào cũng tốt, chỉ có con thỏ này quá quỷ quyệt rồi! Sau này đúng là phải bớt đem nó ra ngoài. - Những tiên nhân khác cũng đã tới, Vân Không quay sang nói với Hằng Nga.

Lão thần tiên đi theo cũng kêu lên:

-Gặp mặt là phải tặng quà cáp, tiểu tiên đây cũng là lần đầu được thấy. Thiên Vương, nghe khẩu khí của ngài, chắc cũng bị lừa rồi đúng không? Ngài tặng quà gì vậy? Có thể cho chúng tiểu tiên mở mang tầm mắt không?

Không nhắc tới chuyện này, Ma Lễ Thọ còn dễ chịu chút, vừa nhắc tới, hắn lại vô thức sờ lên con Tử Kim Hoa Hồ Điêu bị cụt một chân ở sau lưng mình, lòng xót xa rỉ máu…

Vẻ mặt Ma Lễ Thọ âm trầm, không biết trả lời như thế nào, cũng chẳng thể nói con Hoa Hồ Điêu nhà mình tháo chân xuống cho con thỏ kia. Quá mất mặt!

Kết quả là Ma Lễ Thọ không nói chuyện mà con thỏ lại kêu lên:

- Các người thì biết gì chứ? Thiên Vương là người tốt mà, hễ gặp mặt…

- Đủ rồi!

Ma Lễ Thọ nghe lời này của con thỏ kia thì quát lên, ngắt lời Tần Thọ.

Tần Thọ nhướng mày nói:

- Thiên Vương nói đúng, vậy là đủ rồi! Quà mà Thiên Vương tặng, tất nhiên là đủ quý báu! Mà đúng rồi, nghe nói con Tử Kim Hoa Hồ Điêu của ngài được nuôi dưỡng tốt lắm, có thể mang ra cho mọi người xem một chút không?

Ma Lễ Thọ nghe xong câu này, trong lòng cả giận mắng: “Cái cmn!”

Thật là *%"@#& trăm ngàn lần vẫn chưa đủ, thật lòng muốn tát chết mẹ con tiện thỏ này!

Có điều Ma Lễ Thọ đã nhịn được…

Làm sao mà…

- Thiên Vương, chúng ta cũng từng nghe nói, khi mà Thiên Vương nam chinh bắc chiến, Tử Kim Hoa Hồ Điêu đã lập công lớn. Một khi thần thú xuất thủ, chúng thần đều phải tránh mặt. Quả là uy phong lẫm liệt! Vậy có thể để cho chúng tiểu tiên chiêm ngưỡng chút hay không?

Những tiểu tiên khác đều không biết chuyện gì vừa xảy ra, chỉ là ngay lúc Tần Thọ đang giở trò trêu đùa, thì mọi người khác cũng hùa theo.

Nếu là bình thường, Ma Lễ Thọ chắc có lẽ sẽ thả Tử Kim Hoa Hồ Điêu ra trước mặt đám tiên nhân này để khoe khoang một chút, nhưng lúc này… ông chỉ muốn nhồi một đám cháu trai này cho chó ăn!



Ma Lễ Thọ hừ lạnh một tiếng:

-Thịnh hội Tết Trung Nguyên sắp bắt đầu rồi, các ngươi còn có tâm trạng ở đây lảm nhảm sao? Coi chừng đi muộn bị phạt!

Đám người nghe vậy liền tính toán thời gian, đúng là có chút căng thẳng.

Nhưng vẫn có kẻ không vội, Tần Thọ đảo mắt một vòng rồi nói:

- Mọi người đừng hỏi nữa, Thiên Vương cũng chẳng dễ dàng gì, không giống như các người, ai ai cũng có tiền, gặp mỹ nữ là lại lấy đồ tốt ra tặng. Thiên Vương thì nghèo… cái gì cũng không cho… Ài…

- Không thể nào đâu, làm sao Thiên Vương có thể nghèo hơn bọn ta chứ?

Một người vô ý lên tiếng.

Vừa nói xong, hắn vội lấy tay tự bịt miệng, biết rằng mình đã lỡ lời rồi.

Nhưng ánh mắt mà mọi người nhìn Ma Lễ Thọ thì trở nên giống như đang nhìn một kẻ keo kiệt…

Có câu nói, một kẻ bị lừa thì bị gọi là ngu, còn cả đám mà bị lừa thì chả ai cười nhau cả, nếu không chả khác gì tự nhận mình ngu.

Dựa trên nguyên tắc này, dù mọi người đều im lặng, nhưng đều giao tiếp với nhau bằng ánh mắt, người không cho tức là người keo kiệt, tức là không có phẩm vị, tức là không hiểu cái đẹp…

Dù sao thì Ma Lễ Thọ bị nhìn như vậy cũng không thỏa mái, dù mặt có dày như thế nào thì cũng chẳng chịu nổi…

Lúc này Tử Kim Hoa Hồ Điêu khẽ giọng nói:

- Tứ gia, chẳng phải là bọn họ muốn có quà sao? Ta thấy người có thể đem kim tiên tặng cho bọn họ.

Ma Lễ Thọ nghe vậy, hai con ngươi như muốn lòi ra ngoài, đem binh khí của mình tặng cho đối phương? Não con Hồ Điêu này có vấn đề à? Ma Lễ Thọ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Hồ Điêu:

- Ngươi theo phe nào vậy?

Tử Kim Hoa Hồ Điêu lập tức nói:

- Tứ gia, người đừng kích động. Bọn người kia muốn quà đúng không? Con thỏ không phải luôn không ngừng đòi ăn. Vậy ta cũng khoản đãi nó một chút, Nếu như nó cắn được kim tiên của Tứ gia thì tặng cho nó, nếu nói cắn không được, thì nó sẽ biết xấu hổ mà không đòi bảo bối nữa? Không phải chúng ta không tặng, mà là nó nhận không nổi!

Ma Lễ Thọ nghe thấy liền nhướng mày, cảm thấy rất có lý!

Nếu không thì Tử Kim Hoa Hồ Điêu bị con thỏ kia xé mất một chân, hắn chẳng những không báo được thù đã vậy lại còn đưa lên một cái chân cho nó, nếu để đồn ra ngoài, mặt mũi của hắn còn đâu nữa. Nếu như không cho, chỉ cần đám này nói bậy vài câu, kết quả vẫn là mất mặt.

Mà kiến nghị của Hồ Điêu rõ ràng rất đáng tin, còn về việc con thỏ kia có thể ăn nổi binh khí của mình? Đánh chết Ma Lễ Thọ cũng không tin!

Tử Kim Hoa Hồ Điêu nói tiếp:



-Dù sao thì kim tiên của Tứ gia cũng là thần khí, cứng chắc vô song. Chẳng lẽ con thỏ kia có thể cắn nổi nó hay sao? Như vậy thì người vừa có thể giữ thể diễn, lại có thể cắt đuôi tên ôn thần kia, chẳng phải tiện cả đôi đường?

Ma Lễ Thọ nhẹ gật đầu. Sau đó lớn tiếng nói:

-Hằng Nga tiên tử, còn cả con thỏ này nữa, bản Thiên Vương ta không phải loại người keo kiệt. Nếu mọi người đều đã tặng quà gặp mặt, bản Thiên Vương ta cũng thể bủn xỉn! Mọi người xem cái này thế nào!

Vừa nói, Ma Lễ Thọ lấy kim tiên đeo ở bên thắt lưng ra!

-Pháp khí từ cuộc chiến phong thần, Hàng Ma Kim Tiên?

Vân Không chân nhân bất giác thốt lên, giọng nói cao thêm vài phần!

Những người khác cũng lần lượt mà lặng thinh…

Lão thần tiên nói:

-Thiên Vương người đang đùa sao? Dù kim tiên của ngài đúng là không bằng đàn tì bà hay Hỗn Nguyên Tán của các Thiên Vương khác nhưng cũng là binh khí tùy thân của ngài, dù ít thần thông hơn nhưng vẫn là uy lực kinh người, ngài cứ vậy mà tặng đi sao?

Nhìn mọi người ai nấy cũng đều kinh ngạc, trong lòng Ma Lễ Thọ rõ đắc ý. Không phải các người vừa coi thường ông đây sao? Một khi ông đây ra tay là phải khiến cho các ngươi choáng váng.

Ma Lễ Thọ cười nói:

-Nếu mọi người đã đều biết hàng, vậy bản Thiên Vương ta cũng chẳng cần giới thiệu nữa, tiên tử, thỏ con, món bảo bối này các người có muốn nhận không?

Hằng Nga lập tức lắc đầu, buồn cười, ngay từ đầu Ma Lễ Thọ đã không có ý tốt. Đồ của hắn Hằng Nga đều không muốn, cũng chằng mong kết nhân quả.

Tần Thọ không nghĩ nhiều đến vậy, dù sao thù oán cũng đã kết chắc, lấy thêm một hai món bảo bối của hắn thì cũng có sao? Thế là tên này liền gật đâu lia lịa.

Một người gật đầu, một người lắc đầu, hai ánh mắt gặp nhau nhất thời có chút xấu hổ.

Ma Lễ Thọ nhướng mày nói:

-Rốt cuộc là các ngươi có muốn lấy hay không?

Hằng Nga nhìn ra mong muốn của Tần Thọ, nghĩ rằng dù sao cũng đã đắc tội rồi, lại là Ma Lễ Thọ chủ động đề xuất, vậy thì cứ nhận đi, hoàn thành ý nguyện của con thỏ, vậy nên Hằng Nga cũng gật đầu.

Tần Thọ nhìn Hằng Nga lắc đầu, nghĩ rằng cũng nên thông cảm với cô em này, vậy nên hắn lắc đầu.

Sau đó hai người lại nhìn nhau, lập tức có chút ngây ngốc, nhướng mày với đối phương một cái dường như có ý muốn hỏi: “Cuối cùng là có lấy hay không?”

Ma Lễ Thọ hơi phát hỏa hỏi:

-Rốt cuộc là các ngươi có muốn hay không?
« Chương TrướcChương Tiếp »