Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vô Địch Thôn Phệ

Chương 40: Ai Ăn Ai (Trung)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc sinh tử rồi, Tần Thọ không quan tâm được đến nhiều như vậy, đều là chết, còn không liều mạng thì chính là kẻ ngu.

Vì vậy, Tần Thọ hét lên một tiếng, xoay người.

Gần như cùng lúc đó, cái miệng lớn của Tử Kim Hoa Hồ Điêu cũng hạ xuống tới, sau đó…

Phù!

Con thỏ tiếp xúc thân mật với Tử Kim Hoa Hồ Điêu!

-Ọe!

Tử Kim Hoa Hồ Điêu và Tần Thọ cùng xoay người, nôn khan một hồi trên mặt đất…

Có điều sau khi nôn khan hai lần, hai tên gia hỏa lại xoay người lại cùng một lúc, quay đầu, ánh mắt chạm nhau, lửa giận ngút trời, nộ khí tăng vọt!

Sau đó…

-Ọe!

Tần Thọ thực sự giận rồi:

-Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể nhục, cướp nụ hôn đầu của ta, không đội trời chung! Ta liều mạng với ngươi!

-Con thỏ ranh con, chỉ bằng vào ngươi?

Tử Kim Hoa Hồ Điêu cười lạnh một tiếng, hiển nhiên, căn bản là nó không coi con thỏ ở trước mắt này ra gì, giơ tay lên đập vào trên trán Tần Thọ một cái, một cái đánh khiến Tần Thọ bị đè xuống đất không ngóc đầu lên được, sau đó hừ hừ nói:

-Con thỏ ranh con, ngươi dám thấy ta buồn nôn? Ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng vậy đâu. Ta sẽ tháo tay chân của ngươi ra từng cái từng cái một để làm đồ ăn vặt! Bây giờ hỏi ngươi có sợ hay không?

Tử Kim Hoa Hồ Điều cúi đầu nói vào cái tai to của con thỏ:

-Thỏ con à, hãy run rẩy đi, hắc hắc…

Tuy nhiên, điều khiến Tử Kim Hoa Hồ Điều buồn bực là, con thỏ này dường như không hề sợ hãi, ngược lại còn la hét:

-Không phải chứ? Lúc ngươi khoác lác có thể dùng chút sức lực được không? Nếu ngươi muốn trêu chọc ta, ngươi cũng phải dùng sức một chút chứ? Nếu như chỉ có chút sức lực đó thì ta đứng lên đây.

-Ta không dùng lực?

Tử Kim Hoa Hồ Điêu sửng sốt, chẳng nhẽ hắn lại không biết mình có dùng lực hay không sao? Tuy không dùng hết toàn lực, nhưng mà cũng đã dùng đến sáu thành lực đạo rồi.

Tần Thọ cũng có chút khó hiểu, thầm nói, Tử Kim Hoa Hồ Điêu này là thực sự giận dữ, hay chỉ diễn kịch để trêu chọc hắn thôi? Lúc đến giống như là hung thần ác sát, sao đến lúc động thủ lại nhẹ nhàng như vậy?

Không đợi cho Tần Thọ suy nghĩ rõ ràng, đã cảm thấy sức lực của Tử Kim Hoa Hồ Điêu tăng lên một chút, có điều đối với Tần Thọ mà nói cũng chẳng đáng là gì… vì vậy hắn hét lên:

-Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì? Đấm vai bóp lưng mát-xa sao?

Tử Kim Hoa Hồ Điêu cũng ngẩn người, tám phần sức lực rồi mà vẫn còn bị chán ghét? Hừ hừ nói:



-Đây là ngươi tự tìm đấy! Bỏ đi, hôm nay ăn bánh thịt thỏ cũng được!

Nói xong, Tử Kim Hoa Hồ Điêu dùng toàn lực, nhưng mà điều khiến hắn kinh ngạc là hắn không thể ấn con thỏ này xuống được!

Tần Thọ đợi cả nửa ngày, cũng chỉ thấy đối phương dùng thêm có chút lực, lập tức không kiên nhẫn được nữa kêu lên:

-Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ta đứng lên đấy nhé!

Vừa nói, Tần Thọ vừa nhẹ nhàng đứng lên không chút áp lực nào…

Tử Kim Hoa Hồ Điêu nhìn Tần Thọ như nhìn thấy quỷ, hắn đã dùng hết sức bình sinh rồi, tròng mắt đỏ hoe nhưng vẫn không ngăn được con thỏ này đứng dậy!

Tử Kim Hoa Hồ Điêu nhìn thấy con thỏ sắp đứng dậy, càng ngày càng gấp, miệng rộng mở ra cắn xuống.

Đè không chết ngươi thì cắn chết ngươi!

Tần Thọ vừa nghiêng đầu, liền thấy Tử Kim Hoa Hồ Điều mở miệng thật rộng cắn đến!

Tần Thọ đưa tay cản lại theo bản năng, vừa hay bị Tử Kim Hoa Hồ Điêu cắn trúng!

Tử Kim Hoa Hồ Điêu dùng lực cắn mạnh!

Tần Thọ sợ hãi hét lên!

Gần như là cùng lúc, chỉ nghe thấy tiếng “cạch” một cái, giống như là có thứ gì cắn vào sắt, âm thanh cực kỳ khó nghe.

Tần Thọ và Tử Kim Hoa Hồ Điêu đều ngây ngẩn cả người, sau khi mắt lớn trừng mắt nhỏ, Tần Thọ nhìn vào tay của mình, lẩm bẩm nói:

-Hình như là không sao…

Tử Kim Hoa Hồ Điêu lại cắn mạnh, chỉ cảm thấy giống như là cắn phải sắt, hoàn toàn không cắn được!

Tần Thọ híp con mắt lại nhìn Tử Kim Hoa Hồ Điêu, lần này Tử Kim Hoa Hồ Điêu không còn giả vờ uy hϊếp nữa, không bình tĩnh được mà bắt đầu đổ mồ hôi đầy trán…

Tử Kim Hoa Hồ Điêu nói:

-Vừa rồi ta không dùng lực, lần này không chơi với ngươi nữa, ta cắn!

Tần Thọ hừ lạnh một tiếng, cũng không trốn nữa, để cho Tử Kim Hoa Hồ Điêu cắn.

Cạch!

Cái miệng rộng của Tử Kim Hoa Hồ Điêu cắn lên đầu Tần Thọ, chỉ thấy Tần Thọ không chút sứt mẻ nào mà thay vào đó là tiếng hàm răng của hắn kêu răng rắc.

Cuối cùng Tử Kim Hoa Hồ Điêu cũng hiểu ra, con thỏ này có vấn đề!

Lúc này Tần Thọ cũng chắn chắn rồi, trong lòng cười rộ lên: “Ta hiểu rồi, 《 Bát Cửu Huyền Công 》! Ha ha! Tuy rằng thỏ gia ta chỉ trộm được có ba tầng, nhưng mà thỏ gia ta có thiên phú nghịch thiên. Cho dù chỉ mới đến tầng thứ ba thì xá© ŧᏂịŧ vẫn có sức mạnh dị thường! Cháu trai này không cắn được ta, ha ha…”

Sau khi nhận biết được điều này, Tần Thọ ngẩng đầu lên, nhìn Tử Kim Hoa Hồ Điêu, cười hê hê nói:



-Có cứng không? Có lớn không? Có phải là không nuốt nổi không? Oa ha ha…. Mẹ nói dùng sai từ rồi, lại từ đầu.

Tử Kim Hoa Hồ Điêu đột nhiên nhả ra, sau đó bay lên không trung, hóa thành một con voi trắng lớn, nhìn chằm chằm vào Tần Thọ nói:

-Con thỏ ranh con, ngươi cuồng cái gì? Lần này ta sẽ để ngươi thấy được chân thân của ta cường đại như thế nào, để cho ngươi hiểu được cái gì gọi là thiên thần là không thể…

Lời còn chưa nói xong, Tần Thọ đột nhiên đứng dậy, nắm lấy cái vòi của con voi trắng, sau đó hét lên đầy phần khích:

-Thỏ gia ngươi thử chút sức lực!

Tử Kim Hoa Hồ Điêu chỉ cảm thấy một cỗ lực mạnh mẽ truyền đến, sau đó thân bất do kỷ hét lên một tiếng rồi bị ném văng ra ngoài! Cho dù hắn có vùng vẫy thế nào cũng không thoát được móng vuốt của Tần Thọ chộp tới.

Bành!

Tử Kim Hoa Hồ Điêu bị Tần Thọ mãnh mẽ ném xuống mặt đất, sau đó lập tức lắc lên ném qua bên kia!

Bành!

Tử Kim Hoa Hồ Điêu bị đánh đến mức kêu la thảm thiết…

Nhưng điều khiến Tử Kim Hoa Hồ Điêu sụp đổ nhất là, hắn kêu thảm thiết thì thôi đi, con thỏ này hét còn thảm hơn hắn nữa, giọng còn lớn hơn đè ép cả tiếng kêu của hăn. Hắn thực sự không thể đoán ra, con thỏ này nhỏ như vậy, sao giọng nói lại lớn như thế chứ?

-Ai nha!... Cứu mạng! Gϊếŧ người rồi! Gϊếŧ con thỏ rồi! Đau quá! Ai nha... Oa oa oa... Hê hê... Khụ khụ... Đau quá…

Tử Kim Hoa Hồ Điêu nhìn đối phương quật mình một cái liền kêu một tiếp, sự phối hợp đó khiến hắn hoàn toàn không có cơ hội kêu lên!

Tử Kim Hoa Hồ Điêu mắng to:

-Con mẹ ngươi vô sỉ!

-A! A!

-Con thỏ chết tiệt…A!



Bên ngoài, khi vừa mới bắt đầu Ma Lễ Thọ dường như nghe thấy tiếng kêu của Tử Kim Hoa Hồ Điêu nhà bọn họ, nhưng mà hắn không thể nào ngờ được là Tử Kim Hoa Hồ Điêu lại không đánh lại được một con thỏ, cho nên hắn nghĩ là đó là tiếng kêu hưng phấn của Tử Kim Hoa Hồ Điêu, lại thêm nghe được tiếng kêu thảm thiết thê lương của con thỏ kia, lập tức liền an tâm.

Có điều, phản ứng của Hằng Nga ở phía sau thực sự khiến hắn đau đầu…

Ma Lễ Thọ gõ gõ vào túi, thúc giục Tử Kim Hoa Hồ Điêu nhanh chóng hạ thủ, mau ăn thịt con thỏ cho xong việc.

Tần Thọ đang đánh thoải mái, bỗng nhiên cảm giác cả thế giới đều chấn động ba lần, lập tức hiểu được ý tứ ở bên ngoài, cười lạnh nói:

-Hóa ra hai ngươi là rắn chuột một ổ! Muốn ăn thỏ gia ta? Được, thỏ gia ta hôm nãy sẽ mở ăn mặn!

-Ngươi muốn làm gì? Ta cho ngươi biết, ta là thần tiên, ngươi dám ăn ta để Thiên Đình truy cứu xuống, ngươi chịu không nổi đâu.

Tử Kim Hoa Hồ Điêu thực sự sợ rồi, vừa mới bị đánh một trận đến mặt mũi sưng vù bầm tím, não bị đánh đến mức sắp biến thành đậu hũ rồi, bây giờ lại nghe thấy sắp bị ăn, hắn sợ đến sắp khóc.
« Chương TrướcChương Tiếp »