Trường đao của Diệp Phàm dừng lại trên cổ của La Phúc. Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía ba người Diệp Phong chạy tới.
Diệp Phong, Diệp Tinh, Lâm Mộ Thành.
Diệp Phàm khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghi ngờ. Lâm Mộ Thành là đệ đệ của Lâm Mộ Tuyết vị hôn thê của mình, Diệp Tinh còn là "huynh đệ tốt", hai người này lại qua lại gần gũi với Diệp Phong như vậy sao?
Trước khi hắn bị thương, ba người này chưa bao giờ cùng xuất hiện.
- Diệp Phàm thật to gan, ngươi lại dám tùy tiện gϊếŧ người trong Diệp, còn không mau thả đao xuống!
Trong mắt Diệp Phong lộ vẻ nghi ngờ, sau đó cao giọng nói.
Diệp Phàm nghe vậy, không thả đao xuống mà khẽ nói:
- Diệp Phong, đây là biệt viện của ta, ta muốn làm thế nào là chuyện của ta!
Vừa nói hết câu, Diệp Phàm vừa âm thầm suy đoán, nhớ lại mọi chuyện đời trước, hắn đột nhiên có chút manh mối.
Trước kia, mình cùng Diệp Phong không oán, gần đây không thù, hắn là con cháu chi thứ trong gia tộc, Diệp Phong là con cháu trực hệ. Tuy hắn có tư chất xuất chúng, có địa vị rất cao trong gia tộc, bình thường đều say mê tu luyện, hai người không mấy khi gặp nhau.
Nhưng bây giờ hắn gần như có thể xác định được, tất cả mọi chuyện lần này đều do Diệp Phong và Diệp Linh Lung cố ý hại hắn. Rất có khả năng, ngọn nguồn là ở chỗ Lâm Mộ Tuyết.
Bằng không, vì sao mình bị phế bỏ tu vi không lâu lắm, Lâm Mộ Tuyết lại gả cho Diệp Phong?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Diệp Phàm càng thêm sắc bén hơn.
- Diệp Phàm thật to gan. Biệt viện này là do gia tộc ban tặng cho ngươi, sao có thể nói là của ngươi. Bây giờ ngươi thả La Phúc ra, tự trói tay chân, theo ta đi tới chỗ chấp pháp trong gia tộc nhận tội! Ngươi là hậu bối, chẳng lẽ muốn vi phạm quy định của Diệp gia sao?
Diệp Phong cao giọng nói, trong lòng cũng âm thầm phiền muộn, hắn rõ ràng tự mình ra tay, phế bỏ đan điền của Diệp Phàm, đồng thời lấy công lực của Toái Thạch Chưởng làm Diệp Phàm bị thương nặng, sao trông Diệp Phàm như không bị thương tích gì vậy?
Nhưng không sao, ít nhất trước mắt có thể thấy khí thế của Diệp Phàm không đáng sợ như trước, thực lực rõ ràng không giữ lại được một phần mười. Bất kể hắn dựa vào đâu để ổn định vết thương, chỉ cần đến chỗ chấp pháp, đều phải chết.
Mình sao có thể để người xinh đẹp như Lâm Mộ Tuyết rơi vào trong tay một kẻ ngu dốt vô dụng như vậy.
Quy định của Diệp gia sao? Diệp Phàm cười lạnh. Đời trước, từ khi còn nhỏ hắn đã xem vinh quang của Diệp gia là điều cao nhất, trao tất cả mọi thứ của hắn cho gia tộc, quy định của gia tộc còn lớn hơn trời, bất cứ lúc nào, chỉ cần có người nói đến quy củ của gia tộc, hắn tất nhiên sẽ tuân theo.
Nhưng đời này, ở trong mắt hắn, quy định Diệp gia tính là gì chứ?
- Nếu ta không thả thì sao?
Diệp Phàm vẫn ung dung nhìn Diệp Phong, đột ngột cười lạnh nói.
- Không thả? Diệp Phàm, ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Ngươi có tin ta chém ngươi không?
Diệp Phong lạnh giọng nói.
- Đúng vậy, Diệp Phàm, ngươi thả người ra, rồi đi tới Chấp Pháp Điện đi. Ngươi ngang nhiên chống lại tam thiếu gia như vậy, là tội lớn đấy!
Diệp Tinh cũng phụ họa, trong hai mắt ngầm có ý xem thường. Diệp Phàm này là người thành thật đôn hậu, luôn xem hắn là huynh đệ tốt nhất, bình thường chỉ cần hắn "phân tích" lợi hại cho Diệp Phàm, Diệp Phàm nhất định sẽ nghe theo hắn.
- Đúng đúng, ta là chấp sự. Diệp Phàm, ngươi mau thả ta ra, ngươi dám gϊếŧ ta, mẫu thân của ngươi cũng sẽ chôn cùng với ngươi!
La Phúc dường như thoáng cái lại có tự tin, trên mặt lộ ra sự oán hận nói.
Bây giờ, Diệp Phong đã tới, hắn không tin Diệp Phàm dám gϊếŧ hắn. Hắn là chấp sự, không phải hộ vệ bình thường. Diệp Phàm gϊếŧ chết hắn, nhất định sẽ bị gia tộc trách phạt.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi cười lạnh. Với kinh nghiệm của hắn bây giờ, đời trước làm sao có thể so sánh được:
- Diệp Phong, ngươi chém ta à? Ngươi là ai, dựa vào ngươi cũng xứng chém ta sao? Hôm nay ta gϊếŧ La Phúc, ngươi có thể làm gì được ta!
Trường đao trong tay của Diệp Phàm đột nhiên vung lên, cổ La Phúc lập tức bị chém đứt, hai mắt hắn trợn trừng, đầy vẻ khó tin, sau đó đồng tử dẫn giãn ra.
Ba người Diệp Phong nhất thời ngây ra, kinh ngạc, phẫn nộ.
- Ngươi dám gϊếŧ La Phúc, ngươi dám gϊếŧ người ngay trước mặt ta? Diệp Phàm, ngươi muốn chết sao? Ngươi có biết ta là ai không? Ngươi có tin ta khiến cho cả nhà ngươi chết không có chỗ chôn không?
Diệp Phong giận dữ, lạnh lùng nói.
Diệp Phàm không thèm để ý ném thanh trường đao đi, cười lạnh, tiếp theo dưới chân di chuyển, vận dụng Cửu Hư Mê Tung Bộ!
Thân hình hắn như mờ như ảo, lập tức lao tới trước mặt Diệp Phong, quét mạnh chân về phía cổ hắn.
Diệp Phong lập tức kinh ngạc, rõ ràng không ngờ Diệp Phàm sẽ đột nhiên xông lên làm khó dễ. Hắn nghiêng người, tránh cú đá của Diệp Phàm, nhưng bên thắt lưng đột nhiên đau đớn, một lực lượng cực lớn xuất hiện, đan điền đột ngột nổ tung, Diệp Phong trực tiếp bay ra ngoài.
Đó là nắm đấm của Diệp Phàm.
Trong đôi mắt Diệp Tinh và Lâm Mộ Thành đầy vẻ kinh ngạc, tiếp theo đồng thời xông về phía Diệp Phàm.
- Dừng tay, ngươi dám ra tay với Diệp Phong, ngươi không muốn sống nữa sao?
Diệp Tinh vừa kêu to, lực tay lại đặc biệt lớn, trong lòng nghi ngờ. Diệp Phàm giống như biến thành một người khác, quả quyết tàn nhẫn như vậy.
Thân hình Diệp Phàm như mờ như ảo, tránh đòn công kích của Diệp Tinh. Trên tay phải tập trung lực chưởng ấn Toái Thạch Chưởng, vỗ về phía trán Lâm Mộ Thành.
Thực lực của Lâm Mộ Thành là Ngưng Thể cảnh tứ trọng, nhưng Diệp Phàm đã sống hai đời, đời trước chính là cường giả Chí Tôn, đối phó hắn dễ như trở bàn tay. Vừa đối mặt, đầu của Lâm Mộ Thành đã bị đập vỡ.
Diệp Tinh vô cùng kinh ngạc, hắn căn bản không ngờ Diệp Phàm thật sự ra tay, hơn nữa còn gϊếŧ chết Lâm Mộ Thành.
- Kế tiếp, chính là ngươi!
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, dưới chân di chuyển với bộ pháp rất kỳ diệu tiếp cận Diệp Tinh, Diệp Tinh kinh ngạc. Đây là thân pháp gì vậy, sao có thể kỳ lạ như vậy?
- Toái Thạch Chưởng!
Diệp Tinh vỗ mạnh về phía Diệp Phàm, một ảo ảnh vỡ nát, hắn đã đánh hụt.
Ầm!
Diệp Tinh bị Diệp Phàm đánh một quyền trúng ngực. Đây chính là Long Khiếu Quyền – võ kỹ quan trọng nhất của Lâm gia!
Một tiếng rồng ngâm vang lên, sau đó ngực Diệp Tinh vỡ nát, ngây ra nhìn Diệp Phàm, cuối cùng ngã xuống với vẻ mặt khó tin.
Diệp Phàm gϊếŧ chết hai người, cuối cùng chỉ còn lại Diệp Phong.
- Ngươi, ngươi gϊếŧ chết bọn chúng? Ngươi khiến ta bị tàn phế, ngươi điên rồi sao?
Diệp Phong nói với vẻ khó tin.
Diệp Phàm mỉm cười, tay phải ấn lên trên trán của hắn, nghiền ngẫm nói:
- Tam thiếu gia Diệp gia thèm muốn tuyệt kỹ Long Khiếu Quyền của Lâm gia, muốn ép Lâm Mộ Thành phải giao ra võ kỹ.
- Vào lúc ngươi sỉ nhục Lâm Phàm ở nơi ở của Diệp Phàm, bị Lâm Mộ Thành phát giác nắm lấy thời cơ, đánh lén trước, cuối cùng cả hai bên đều bị chết.
- Lâm Phong, ngươi cảm thấy chuyện này thế nào?
- Ha ha, Diệp Phàm, câu chuyện vụng về như vậy, ngươi cũng không biết xấu hổ mà nói ra khỏi miệng, ngươi tưởng có thể giấu giếm được người quản lý trong gia tộc sao?
Diệp Phong nghe vậy giễu cợt nói.
- Giấu giếm được thì tốt, không thể giấu được cũng chẳng sao. Tchính là công thần của gia tộc, cùng lắm bọn họ đuổi ta ra khỏi Diệp phủ, chẳng lẽ còn gϊếŧ ta trước mặt tất cả con cháu Diệp phủ?
Diệp Phàm nghe vậy, không để ý nói.
- Diệp Phàm, ta chính là con trai của gia chủ, cho dù phụ thân ta không thể trắng trợn gϊếŧ ngươi, chỉ cần đuổi ngươi ra ngoài, phụ thân ta vẫn có thể phái người truy sát. Hơn nữa, đây là Diệp gia, ngươi thật sự muốn rời khỏi gia tộc - nơi ngươi từng sinh ra và lớn lên sao? Ngươi không để ý tới vinh quang của gia tộc sao?
Lâm Phong nói tiếp.
- Vinh quang của gia tộc à?
Diệp Phàm nhìn Diệp Phong với vẻ khinh thường:
- Đó là thứ chó má gì chứ?