Nhóm dịch: Ẩn Môn
Trải qua một ngày nỗ lực, tuy sắt vụn thu được không là bao nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy tốt đẹp, cảm giác con đường thắng lợi đã hiển hiện ngay trước mắt.
Nghĩ đến mấy tên đạo tặc xảo quyệt kia hắn liền tức không thể chịu được.
Đê tiện, vô sỉ, ỷ nhiều hϊếp ít.
Đợi ông đây nghiên cứu chế tạo ra lựu đạn, nhất định sẽ cho bọn mi đẹp mặt.
Cất đống sắt vụn thu được vào trong nhẫn trữ vật, hắn tính ngày mai thu mua thêm một đợt nữa thì có thể chế tạo lựu đạn rồi.
Đương nhiên sắt vụn giờ cũng đã đủ, nhưng nhiều chút nữa cũng không chết ai. Nên như thế, càng nhiều càng tốt.
Chỉ cần chế tạo thành công, mấy tên đạo tặc kia còn chẳng đủ cho hắn đánh.
Ở một gian phòng khác.
Hoàng Phú Quý cả ngày nay mặt xanh như tàu lá.
- Khốn kiếp, cái tên khốn kiếp kia thật đáng hận. - Hắn chưa từng bị mất mặt như vậy, lần đầu tiên mất mặt lại ở ngay trước nhiều đệ tử như vậy.
Tên sai vặt vội vàng chạy tới:
- Hoàng sư huynh, ta đã hỏi thăm rõ rồi. Tên khốn kia là Lâm Phàm, nhờ lập được công lao trên chiến trường mà được tông môn thăng lên thành đệ tử ngoại môn nhất phẩm. Căn cứ theo lời đệ tử đến đưa phần thưởng cho hắn, tên khốn đó rất keo kiệt, nhân phẩm cực kỳ kém.
Đầu óc Hoàng Phú Qúy không đủ khôn khéo, tuy rằng rất bực nhưng cũng không nghĩ ra được biện pháp gì hay:
- Ngươi nói thử xem chuyện này nên xử lý như thế nào?
Tên sai vặt cau mày, tỏ vẻ đang suy nghĩ, sau đó mắt sáng lên, trong lòng đã nghĩ ra kế sách:
- Sư huynh, huynh xem cái tên này đi thu mua sắt vụn, chắc chắn sắt vụn đối với hắn rất quan trọng. Theo đệ thấy, ngày mai chúng ta cũng đi thu sắt vụn, cướp đi mối làm ăn của hắn, khiến hắn làm gì cũng bất thành. – Tên sai vặt đề xuất.
Hoàng Phú Qúy nhíu nhíu mày:
- Thu sắt vụn? Ta thu mua đống phế phẩm đó làm gì, có thể làm cái mẹ gì?
- Ai da, Hoàng sư huynh, huynh nghĩ đi. Hắn không thu được thứ hắn cần trong lòng nhất định sẽ rất khó chịu. Đồng thời còn có thể khiến hắn hiểu được Hoàng sư huynh lắm tài nhiều của. Cho hắn biết đừng nên lấy trứng chọi đá, người như chúng ta hắn đừng hòng đắc tội vào. Biện pháp này quả là một công đôi việc. – Tên sai vặt dương dương tự đắc nói, vì biện pháp này do hắn tự nghĩ ra liền không tránh khỏi muốn tự like một cái.
Hoàng Phú Quý nghĩ ngợi đôi chút, cảm giác đúng là có thể làm như vậy thật, không khỏi cười cười vỗ bả vai tên sai vặt:
- Không tồi, không tồi, đầu óc ngươi cũng thông minh đó, không uổng công ta thu ngươi làm thủ hạ. Đi, mau đi thu xếp, ngày mai chúng ta sẽ cho hắn đẹp mặt.
- Được, Hoàng sư huynh, huynh chờ mà xem, ta tuyệt đối sẽ không khiến huynh thất vọng.- Tên sai vặt tràn đầy tự tin, hắn bị trí thông minh của chính mình cảm phục.
Biết đâu nhờ chuyện này có thể khiến Hoàng sư huynh ưu ái mình.
Ngày hôm sau!
Lâm Phàm vẫn đẩy xe nhỏ như trước, đến chỗ đông người ở nhất mà thét:
- Thu mua sắt vụn đây, một đồng một cân, giá cả vừa phải. Ai đi ngang qua đây xin đừng bơ tui, giờ mà bơ tui là phải đợi lần sau đó.
Đệ tử trên con đường này hiện tại đều biết được cái tên đệ tử có chỉ số thông minh không quá cao kia đang mua sắt vụn. Thế nên có không ít người hôm qua chuyện gì cũng không làm chỉ đi tìm kiếm sắt vụn. Giờ đây nghe được âm thanh quen thuộc kia tất cả mọi người đều chạy đến.
Lâm Phàm nhìn thấy thứ trong tay mấy tên đệ tử này, ngay lập tức cười rực rỡ. Xem ra chuyện lần này thế là đã ổn rồi.
Đúng lúc hắn đang tưởng lần này bội thu thì xảy ra một chuyện hắn không thể nào tưởng tượng được.
Đinh đinh!
Một cái chiêng vang tiếng, kêu còn to hơn cái chuông của hắn.
Tên sai vặt của Hoàng Phú Quý hô to:
- Các sư huynh mau đến xem, thu mua sắt vụn đây, hai đồng một cân. Hoàng sư huynh cùng tài sản mười vạn đang chờ các huynh đệ tới lấy.
Vài tên đệ tử đang chuẩn bị đem đồ bán cho Lâm Phàm vừa nghe thấy những lời này liền sững người.
- Cái đệch, Hoàng sư huynh bên kia hai đồng một cân, nhanh bán cho Hoàng sư huynh.
- Bà mẹ, đống sắt vụn này từ khi nào lại đáng giá đến vậy?
- Ai biết, dù sao ai giá cao thì bán cho người đấy thôi.
Lâm Phàm trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này, chuyện đéo gì, sao lại chui ra cái trò đoạt mối làm ăn này?
Lúc nhìn về bên Hoàng Phú Quý, chỉ thấy đối phương đang khoanh tay, vênh mặt đắc ý nhìn mình.
Trong ánh mắt kia phảng phất muốn nói: thằng nghèo loz, loại mày mà dám cứng với tao.
- Đệt mợ! - Lâm Phàm khó chịu, cực kỳ khó chịu. Con mẹ nó thế này đéo được rồi, đống sắt vụn không đáng giá này mua cái con mẹ nhà mi chứ mua.
Lại còn tăng giá lên gấp đôi, tưởng ông mày ngu à.
Trời đất ơi, mẹ ơi, đúng là đồ súc sinh.
Tình hình bên này thu hút sự chú ý của rất nhiều đệ tử. Một vài đệ tử nghe chuyện liền vắt chân lên chạy đi tìm đồ mà bán lấy bán để.
Xem ra sắt vụn đối với bọn họ lại đáng giá đến thế, đúng là chuyện không dám nghĩ tới.
Lâm Phàm chỉ đứng nhìn, sau một hồi đối phương đã thu đầy một đống.
Hoàng Phú Quý hiện tại ngoài mặt đang sảng khoái lắm, nhưng trong lòng lại đau như cắt. Toàn bộ chỗ này đều là vàng là bạc mua cả đó, vất vả tích trữ bao nhiêu lâu chỉ vì báo thù tên khốn kia mà xả như nước, bảo sao tym anh không đau.
Nhưng khi thấy tên kia chật vật nhìn mình, Hoàng Phú Quý liền cảm thấy vui vẻ lắm.
Hắn đoán, lát nữa tên kia chắc chắn sẽ đến tìm mình tranh luận, khi đó mình chắc phải nhân cơ hội vũ nhục hắn.
Ví dụ một câu như này.
“Thấy chưa?”
“Có tiền chính là muốn làm gì thì làm, còn mi thì không làm được gì cả.”
Nhưng mà hiện thực lại khác với suy nghĩ, tên kia thế mà lại thẳng tay đẩy xe nhỏ rời đi.
Tên sai vặt thu mua hết sắt vụn của các đệ tử đem tới, sau đó vui vẻ đến trước mặt Hoàng Phú Quý:
- Sư huynh, đã xử lý xong rồi, đảm bảo không để tên kia xơ múi được tí nào.
Hoàng Phú Quý thuận miệng hỏi một câu:
- Mua được bao nhiêu rồi?
Tên sai vặt cười cười:
- Sư huynh, tổng cộng hơn hai vạn bốn Viêm Hoa tệ.
- Gì? - Nghe được con số này, con tym của Hoàng Phú Qúy như muốn ngừng đập, nhiều như vậy sao?
Khi nhìn đến đống sắt vụn chất thành núi, hắn liền cảm giác có gì đó không ổn lắm.
…
Lâm Phàm về đến nhà, lầm bầm chửi rủa.
Loz mẹ nó, chó chết thật. Quên đi quên đi, không cần chấp nhặt với hắn, sắt vụn cũng không thiếu, có thể chế tạo không ít lựu đạn.
- Được rồi, mấy ngày tiếp theo cần phát huy trí thông minh. Phải để cho tất cả mọi người biết, Lâm Phàm ta sắp sáng tạo ra loại vũ khí gϊếŧ người khủng bố đến thế nào.
Lâm Phàm mười phần tự tin, về phần tên Hoàng Phú Quý thích thu mua sắt vụn thì cứ để kệ cho hắn mua, giờ này chỉ có mà khóc.
Còn định hại ông, mà không nhìn mặt Lâm Phàm bố là người ngầu lòi thế nào.
Mấy ngày liền sau đó.
Hắn một mực bận rộn chế tạo lựu đạn, giải quyết hết tất cả vấn đề căn bản.
Mà trong khoảng thời gian này, lại có một chuyện lớn phát sinh.
Các đệ tử Luyện Khí Đường đi tìm sắt vụn để về luyện tập. Ngay khi tìm thấy có vài đệ tử bán thì lại phát hiện ra, đống sắt vụn trước kia không cần tiền mua bây giờ lại tăng giá rồi.
Hai đồng một cân?
Mà lại chẳng đảm bảo còn bao nhiêu mà mua?
Đệ tử Luyện Khí Đường biết chuyện này liền ù ù cạc cạc. Sắt vụn trước kia không mất tiền mua từ lúc nào lại đáng tiền rồi?
Ban đầu bọn họ còn nghĩ gặp phải người lòng dạ hẹp hòi mới vậy, nhưng liên tục hỏi rất nhiều người đều hỏi ra một kết quả giống nhau.
- Các sư đệ, sắt vụn bây giờ không miễn phí nữa đâu. Hiện tại giá trên thị trường đều là hai đồng một cân. Ngươi nếu cần, có thể bán cho ngươi. Nếu không cần, ta phải đưa đến cho Hoàng sư huynh.
Luyện Khí đường đệ tử:
- ???
E là Lâm Phàm cũng không nghĩ đến, chỉ bởi một hành động nhỏ của mình thế mà sắt vụn cả tông môn bị đảo lộn hết cả lên.