Chương 83: Đệ nhất ngoại môn (hạ)

Ngũ cường đã xuất hiện. Lâm Phi vẫn là hắc mã, khoái đao đánh bại Quân Vô Hối, đánh đối phương không còn sức đánh trả, cũng đủ chứng minh tư cách hắc mã, trở thành siêu cấp hắc mã.

Trương trưởng lão một lần nữa lên đài!

Bắt đầu rút thăm.

Lúc này đây, kết quả rút thăm đặc biệt khiến người ta bất ngờ, siêu cấp hắc mã Lâm Phi, vận khí quá tốt, may mắn bốc trúng thăm trống, trực tiếp lọt vào tam cường, hai cặp đấu còn lại lần lượt là Trương Vô Địch và Vương Tùng, Tiền Hổ và Khổng Vô Nhai.

Bản thân Lâm Phi cũng thấy có chút ngoài ý muốn, không ngờ mình lại có vận khí tốt như thế, bốc được thăm trống, chân chính lọt vào ba vị trí đầu ngoại môn.

Lôi đài số một. Lôi đài số hai. Lần nữa nhận được sự quan tâm của các đệ tử.

"Trương sư huynh cố lên!"

"Trương sư huynh cố lên!"

"Vương Tùng sư huynh cố lên!"

"Vương Tùng sư huynh cố lên!"

...

Tiếng hô Trương Vô Địch và Vương Tùng đoạt quán quân dưới đài là lớn nhất, ai sẽ giành được vinh quang trở thành ngoại môn đệ nhất nhân.

"Leng keng!"

Hai người đều là cao thủ dùng kiếm, vừa ra tay, kiếm khí tung hoành.

Chiến đấu chính thức bắt đầu.

Không thể không nói, hai người chiến đấu, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của mọi người, thật không hổ là đệ tử ngoại môn thực lực Võ Đạo cửu trọng thiên, một thân lĩnh ngộ kiếm pháp, tâm tùy ý động, hai người bất phân cao thấp.

Trương Vô Địch theo con đường bá khí, kiếm pháp lộ ra xu thế bá đạo, mỗi một kiếm xuất ra đều hunh mãnh giống như quyền pháp vậy. Kiếm pháp của Vương Tùng lại có lộ tuyến mềm mại như lá liễu, theo gió lay động, khác hoàn toàn với Trương Vô Địch.

Hai người chiến đấu ngang tay, không ai làm gì được ai, tình cảnh vô cùng kịch liệt. Những đệ tử đứng xem đều máu nóng dâng trào, vô cùng xôn xao, hận không thể tự mình ở trên lôi đài.

...

"Kiếm pháp thật là lợi hại!"

Lâm Phi vẫn chăm chú xem hai người chiến đấu. Bất kể là ai trong hai người đó, Lâm Phi cũng không dám coi thường, âm thầm thấy may mắn, nếu không phải mới có đột phá trên đao pháp, chỉ sợ hắn cũng không phải là đối thủ, kiếm pháp của bọn họ quá lợi hại.

Mặc dù hai người kiếm pháp tinh xảo, lĩnh ngộ phi phàm, nhưng sau hai trăm chiêu, thế cục bắt đầu dần nghiêng về một phía. Trương Vô Địch sư huynh, là hắc mã lần trước, trong thời gian nửa năm, thực lực đột nhiên tăng mạnh, bí mật tu luyện đại thành Tử Mẫu kiếm pháp, mạnh mẽ bá đạo phá vỡ thế tiến công, một chiêu đánh bại Vương Tùng.

Chiến đấu hai trăm chiêu, đã là cách chứng minh thực lực bản thân tốt nhất.

"Xem ra đối thủ của ta là Trương Vô Địch sư huynh rồi."

Lâm Phi liếʍ khóe miệng một cái, tối hôm qua lĩnh ngộ đao pháp có đột phá, hắn sớm đã muốn có cơ hội thử sức với người này, hắn muốn biết giữa mình và cao thủ Võ Đạo cửu trọng thiên chân chính rốt cuộc chênh lệch như thế nào.

Cơ hội, rốt cuộc đã tới.

...

Nửa canh giờ sau, Lâm Phi dùng ba mươi đao đánh bại Tiền Hổ, thuận lợi tiến vào trận chung kết cuối cùng.

Đệ nhất ngoại môn, cuối cùng sẽ rơi vào tay ai trong hai người Lâm Phi và Trương Vô Địch.

Kết quả này, ngoài tưởng tượng của toàn bộ đệ tử ngoại môn, Lâm Phi đúng là người sau vượt người trước, dùng thực lực Võ Đạo thất trọng thiên một đường qua sáu cửa, trảm lục tướng, đánh đến trận chung kết tranh giành danh hiệu đệ nhất ngoại môn. Đây là chuyện thần kỳ, khó tin đến dường nào! Bọn họ không dám tưởng tượng, vạn nhất Lâm Phi đoạt đệ nhất, bọn họ cũng không biết tưởng tượng ra sao nữa. Nói vậy, trong các đệ tử ngoại môn của Thần Vũ môn, Lâm Phi sẽ phá vỡ bao nhiêu kỷ lục từ trước tới nay.

Trên lôi đài số một.

Trương Vô Địch và Lâm Phi chuẩn bị giao phong.

"Ha hả, không ngờ trong trận chung kết này, ta sẽ gặp phải đại hắc mã như Lâm Phi sư đệ, xem ra Lâm Phi sư đệ cũng sẽ không làm cho sư huynh thất vọng!" Trương Vô Địch vừa nhìn Lâm Phi vừa nói, trong giọng nói tràn ngập ham muốn chiến đấu, giống như một cuồng nhân luyện võ, gặp người là muốn xuất thủ, mà Lâm Phi lại còn là người đáng để xuất thủ.

Lâm Phi từ trong mắt Trương Vô Địch sư huynh thấy được khí tức chiến đấu của võ giả, chắp tay nói: "Sư huynh quá khen, sư đệ chẳng qua là một đường gặp may mắn mới tới được đến vòng này, chỉ có điều vì những lời này của Trương sư huynh, sư đệ nhất định sẽ xuất ra bản lĩnh thật sự."

Trương Vô Địch ngửa đầu cười to, lộ ra vẻ hào sảng: "Tốt, tốt, sư huynh sẽ rửa mắt chờ xem, bất kể kết quả như thế nào, ngươi vẫn là người ta thấy đáng để động thủ nhất!"

"Xin chỉ giáo!" Lâm Phi lần nữa chắp tay, biểu tình cũng trở nên ngưng trọng.

"Trảm!"

Lâm Phi thi triển Tùy Phong thân pháp, như súc địa thành thốn, rút ngắn khoảng cách, Hắc Sát đao không ra khỏi vỏ, thẳng tắp một đao chém xuống, đao mang như cầu vồng, chém đến trước mặt Trương Vô Địch.

"Đao pháp hay lắm!"

Mặc dù là một đao thông thường, nhưng ánh mắt Trương Vô Địch liền phát sáng, như trường kiếm xuất vỏ, thể hiện ra vẻ bá đạo như đao.

"Thập Tự Trảm!"

Keng keng...

Hai người lập tức lao vào chiến đấu, lại chợt tách ra, tốc độ vô cùng nhanh, khiến người ta không thể bắt kịp.

Đây là tràng chiến đấu đỉnh phong giữa bọn họ. Tranh đoạt đệ nhất ngoại môn!

...

"Lâm Phi sư huynh thật là lợi hại, dùng thực lực Võ Đạo thất trọng thiên dĩ nhiên có thể chống đỡ công kích của Trương Vô Địch sư huynh, thật không hổ là hắc mã cường thế lần này!"

"Hắc mã, e rằng cũng sắp phải dừng chân rồi, với chênh lệch về cảnh giới như vậy, Lâm Phi nhất định sẽ không địch lại Trương Vô Địch sư huynh, lẽ nào các ngươi không thấy, Lâm Phi bắt đầu rơi xuống hạ phong à?"

"Nói như vậy, Lâm Phi sư huynh đúng là bắt đầu chống đỡ không nổi rồi, có vẻ đang bị Trương Vô Địch sư huynh áp chế, xem ra ảnh hưởng

do chênh lệch về cảnh giới vẫn là tương đối lớn!"

...

Trên lôi đài số một, hai người ngươi tới ta đi, tiếng đao kiếm không ngừng vang lên, không phân rõ ngươi ta, ngoài ánh đao ánh kiếm, không còn lại gì khác.

Keng!

Hai người lần nữa tách ra. Lúc này trên người hai người đều có không ít thay đổi. Trên y sam của Lâm Phi xuất hiện mấy đường rạch, máu nhuộm đỏ y sam, hiển nhiên trong khi giao chiến, tồn tại chênh lệch nhất định, trái lại, Trương Vô Địch hô hấp dồn dập, không giống như khi đấu với Vương Tùng sư huynh, có thể nói là liều chết tiêu hao huyền khí trong cơ thể.

Một đao pháp bá đạo, một kiếm pháp bá đạo. Cả hai đều bá đạo.

Tiêu hao huyền khí trong cơ thể đều không phải người bình thường có thể so sánh.

"Lâm Phi sư đệ, tiếp tục như vậy, e rằng ngươi phải thua ở trên lôi đài rồi, lẽ nào sư huynh ta không đáng để ngươi xuất đao khỏi vỏ sao?"

Trương Vô Địch tay cầm trường kiếm, chỉ hướng Lâm Phi, trên mặt lộ ra chút tiếc nuối, còn có một chút bất mãn. Ít nhất trong ngoại môn, không có ai có thể hung mãnh như vậy, sau một phen giao thủ, hắn thấy thực lực Lâm Phi không tính là mạnh nhưng thắng ở thân pháp nhanh, đao pháp hung mãnh, tốc độ đao pháp cũng rất nhanh, vẫn có thể xem là một trận chiến đấu mẫu mực, ít có người có thể làm được.

Lâm Phi cúi đầu nhìn thoáng qua, từ lúc lên lôi đài chiến đấu tới nay, hắn ít có thụ thương, phen này chiến đấu với Võ Đạo cửu trọng thiên mới có lý giải trọn vẹn.

"Xem ra không dùng tới sát chiêu, căn bản không thắng được Trương Vô Địch, người này quả nhiên là nhân vật lợi hại." Lâm Phi thầm nghĩ, lập tức đưa ra quyết định.

Ra đại chiêu!

"Ha hả, sư huynh nói như vậy, sư đệ nếu như không ra tay, chỉ sợ sẽ làm cho sư huynh thất vọng, đã như vậy, mời sư huynh hãy tiếp Liên Miên Đao Hải ta đây vừa mới học được vậy!"

Lâm Phi điểm chân một cái, khí thế toàn thân lập tức đề thăng, giống như một thanh đao sắc bén, cực kỳ nguy hiểm, sau đó lập tức giơ tay chém xuống một đao.

"Tốt, tốt, chúng ta ngay bây giờ cùng phân cao thấp!"

Trương Vô Địch cảm giác được nguy hiểm trong đao thức, còn hơn tất cả đao pháp trước đó, rất rõ ràng đây chính là sát chiêu của Lâm Phi sư đệ, thắng bại sắp sửa phân ra rồi.

"Vạn Kiếm Quy Tông!"

Vô số kiếm ảnh, xuất hiện trong tay Trương Vô Địch, tiếng ông ông vô hình, kiếm khí tùy ý quanh quẩn trên lôi đài.

"Hợp!"

"Trảm!"

Lâm Phi xuất đao như nước chảy mây trôi, vô số bóng đao không ngừng hợp lại, không ngừng chém ra, lại không ngừng hợp lại, giống như biển đao liên miên vô tận, tràn ngập khí tức nguy hiểm, khiến các trưởng lão trên đài cũng cả kinh thất sắc.

Đao thứ nhất, phá Vạn Kiếm Quy Tông.

Đao thứ hai, trường kiếm trên tay Trương Vô Địch gãy lìa.

Đao thứ ba, phá cương khí, thân hình lui nhanh.

Đao thứ tư, một tiếng vang ùng ùng thật lớn, toàn bộ lôi đài dĩ nhiên không thể chịu đựng được công kích của một đao này, lôi đài tan vỡ, vô số loạn thạch bay tứ tán, trong khoảnh khắc khiến không ít đệ tử thụ thương.

...

Sau khi bụi mù tán đi, chỗ trước đó là lôi đài đã trở thành một vùng phế tích.

Trong phế tích, một đạo bóng người mông lung xuất hiện, lập tức làm người ta khϊếp sợ, lại khó có thể tin được.

Lâm Phi hiện ra. Trương Vô Địch thì sắc mặt tái nhợt, nằm trên đống đá vụn, dĩ nhiên vì không địch lại năm đao mà bại.

"Lâm Phi uy vũ, Lâm Phi đệ nhất!"

"Lâm Phi uy vũ, Lâm Phi đệ nhất!"