Chương 76: Trận đấu ngầm của trưởng lão

Trận Lâm Phi gặp Trương Vạn Sơn, không thua kém một trận đối đầu kịch liệt!

Nếu như không có những chiến tích mà Lâm Phi mang đến trước đó thì trong những đệ tử ngoại môn có ai có thể biết, một đệ tử trước đây họ luôn khinh thường bây giờ lại làm được những việc mà họ không thể tưởng tượng nổi.

So với nửa năm về trước, quả thật suốt chặng đường tỷ thí đến khi lọt vào tốp một trăm người mạnh nhất có thể nói là Lâm Phi đánh đâu thắng đó, từ đó không còn ai dám xem thường thực lực của Lâm Phi.

Một người có tốc độ tu luyện khủng bố, cho dù đến cuối đời vẫn không thể trở thành Huyền giả nhưng trong một khoảng thời gian không phải là họ có thể chống chọi được.

Trận chiến đấu giữa Lâm Phi và Trương Vạn Sơn sớm đã trở thành một tiêu điểm mà đệ tử ngoại môn từ lớn đến bé quan tâm.

Trận chiến đấu của hai bên này, sẽ có kết quả như thế nào?

Kết quả đó vô cùng khiến người khác chờ đợi! Thậm chí trận đấu này còn có sức hấp dẫn hơn cả cuộc đại chiến của Vương Tùng sư huynh. Ai bảo trong hai người họ, một người từng ngồi tít trên cao, một người lại chỉ là một đệ tử bình thường không ai thèm để ý tới lần thứ hai, giữa hai người tồn tại khoảng cách xa như trời với đất vậy.

Ở đây có ai không có mặt đen tối trong lòng.

Nếu như có thể nhìn thấy một tên phế vật trước đây đánh bại Trương Vạn Sơn, giẫm đạp lên Trương Vạn Sơn một cách tàn nhẫn thì đó chắc chắn là một sự việc vô cùng hưng phấn.

Vì vậy, sức thu hút của trận đấu giữa Lâm Phi và Trương Vạn Sơn mạnh mẽ hơn so với các võ đài khác.



Nghe thấy lời tuyên bố của trưởng lão, người bất ngờ nhất vẫn là Lâm Phi.

“Đến thật nhanh, lẽ nào ngay cả ông trời cũng đang giúp ta?”

Vẻ mặt Lâm Phi có chút ngạc nhiên hắn hứng thú ngẩng đầu nhìn lên trên, bầu trời trong xanh mây trắng lững lờ trôi thời tiết vô cùng đẹp nhưng trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái, hắn không biết bản thân lại có vận may tốt như thế.

Cho dù trong lòng thắc mắc, nhưng Lâm Phi chỉ mong sao sớm giẫm đạp lên Trương Vạn Sơn, từ đó dễ dàng thật sự dung hợp linh hồn vào nhau, để tránh tình trạng thường xuyên không khống chế được cảm xúc của bản thân.

Cảm xúc này nói lên rằng Lâm Phi cảm thấy không thoải mái cho lắm.

Trong tưởng tượng lúc đầu của Lâm Phi, thì ít nhất cũng phải đến khoảng tốp năm mươi người giỏi nhất mới gặp Trương Vạn Sơn. Lâm Phi đã ngầm thu thập thông tin từ trong đệ tử ngoại môn, hắn làm được việc tìm hiểu trước đối thủ của mình một lượt khi chưa ra tay, đúng như binh gia từng nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Từ những thông tin thu thập được cho thấy, thực lực của Trương Vạn Sơn rất mạnh hắn ta sở hữu biệt danh “huyết thủ”, công phu trong tay vô cùng lợi hại, hắn ta có “Chính Dương Huyền Công”, tu luyện đến Võ Đạo bát trùng thiên, Dương Cương chi khí, cuồn cuộn vô biên, cực kỳ lợi hại.

“Bất kể là do vận mệnh hay do nguyên nhân gì khác, nếu chúng ta đã gặp nhau rồi, thì hãy giải quyết dứt khoát một lần, sau này ta sẽ làm một Lâm Phi thật sự!”

Lâm Phi hít một hơi thật dài, toàn thân tràn ngập du͙© vọиɠ chiến đấu. Mục tiêu duy nhất trong mắt hắn chính là giẫm đạp Trương Vạn Sơn dưới chân, diệt trừ tai hại tiềm ẩn, thực sự hòa nhập đến Huyền Thiên đại lục, như vậy mới không chịu ảnh hưởng mọi lúc, ảnh hưởng đến cảm xúc của bản thân đây không phải là điều Lâm Phi muốn thấy.

Cuối cùng bây giờ cơ hội cũng đến rồi, Lâm Phi không thể bỏ lỡ được.

...

“Cuối cùng kịch hay cũng bắt đầu rồi!”

“Kỳ vọng, thật là quá khiến người khác kỳ vọng, nghe nói Trương Vạn Sơn sư huynh vô cùng bản lĩnh, có uy danh “huyết thủ” còn Lâm Phi đao pháp khôn lường, tốc độ xuất đao khủng bố như vậy với thực lực Võ Đạo bát trùng thiên bình thường muốn đánh bại Lâm Phi cũng rất khó. Không biết rằng Trương Vạn Sơn sư huynh sẽ có phương pháp gì đây!”

“Khà khà, không cần biết là phương pháp gì, chúng ta xem kịch hay thôi chắc chắn sẽ có một trận đấu kịch liệt giữa họ. Ai ngờ được rằng trận thứ nhất lại là một vở kịch hay, lần này chúng ta đúng là quá có diễm phúc rồi.”

.....

Trên võ đài số mười!

Trương Vạn Sơn bước lên võ đài trước, ưỡn ngực ngẩng cao đầu cực kỳ ngang ngược. Hành động đó của hắn ta kéo theo một loạt tiếng reo hò.

“Trương sư huynh cố lên, anh nhất định sẽ thắng!”

“Trương sư huynh cố lên, Trương sư huynh cố lên!”

“Đánh bại tên phế vật Lâm Phi, Trương sư huynh anh lợi hại nhất!”

...

Trương Vạn Sơn thành danh tương đối sớm, uy tín của anh trong đệ tử ngoại môn rất tốt. Bản thân lại là đệ tử trưởng lão cho nên sớm đã có rất nhiều người sùng bái anh.

Bất kể là thuộc môn phái nào một khi người đó có thực lực lớn mạnh lại có gia thế khủng thì vô hình chung sẽ nhận được sự tán tụng của người khác.

Khi Lâm Phi bước lên võ đài dễ dàng nhận thấy không khí đã lạnh lẽo buồn tẻ đi rất nhiều, thanh thế kém xa Trương Vạn Sơn vì vậy Lâm Phi cảm thấy vô cùng không sảng khoái, hắn nghĩ thầm: “Dám giả ngốc trước mặt lão tử, chút nữa ta đánh cho ngươi một trận đến cả mẹ ngươi cũng nhận không ra!”

Dù Lâm Phi không tiếp xúc nhiều với Trương Vạn Sơn nhưng tiềm thức trong hắn cho thấy Trương gia không có ai là người tốt cả mà thủ phạm chính chính là bởi vì có Trương Vạn Sơn của Trương gia.

Một vị tam thiếu gia bị gia tộc bố trí vào ở Thần Vũ môn tới tận năn năm, đủ mọi loại ức hϊếp sau lưng trong thời gian đó đã để lại những vết hằn thù hận khó mà xóa mờ. Những hận thù với Trương gia đó tích lũy dần theo năm tháng, tới một mức độ khủng bố như một ngọn núi lửa đang chực phun trào và vô tình có thể phun trào ra mắc-ma cuồn cuộn.

Đáng tiếc núi lửa vẫn chưa phun trào thì tất cả đã bị một mình Lâm Phi nhận hết.

...

Trong lúc này.

Ánh mắt của các vị trưởng lão hầu như đều hướng về phía võ đài số mười.

Trong lòng tất cả các trưởng lão đều biết Cửu Chuyển Huyền Công, năm đó họ đã nhìn thấy sự lợi hại của Cửu Chuyển Huyền Công chỉ đáng tiếc cho đến tận bây giờ vẫn chưa có ai tu luyện ra Cửu Chuyển Huyền Khí.

Đến nay xuất hiện một đệ tử tu luyện Cửu Chuyển Huyền Khí, lại tu luyện ra đao pháp lợi hại, việc này xem như là một chuyện hiếm thấy của Thần Vũ môn.

Cho nên Lâm Phi thu hút sự hứng thú của nhiều trưởng lão.

Trận đấu thứ nhất của một trăm đệ tử mạnh nhất bắt đầu là trận Lâm Phi gặp Trương Vạn Sơn, mâu thuẫn giữa hai người này họ đều rõ như ban ngày cho nên trong lòng vô cùng khó chịu.

“Hồ trưởng lão nghe nói ông thích những đệ tử dùng đao cho nên ông rất có hứng thú với Lâm Phi, chi bằng chúng ta hãy đánh cược một trận nhỏ đi ông thấy sao. Chúng ta đánh cược hai người trên võ đài số bảy là Lâm Phi và Trương Vạn Sơn.”

Trong phút chốc lời nói của Đinh trưởng lão thu hút sự chú ý của các vị trưởng lão, nghe thấy việc này nét mặt các vị trưởng lão biến sắc và cảm thấy vô cùng khó hiểu. Người ngoài không thể nhìn ra được trong ánh mắt đó đã thể hiện rõ ràng một điều, “Tôi biết thế nào cũng như vậy.” “Lại thế rồi, lại thế rồi.”

Ngón tay Hồ trưởng lão vô thức vỗ nhẹ vào tay vịn của chiếc ghế khóe mắt hơi nhíu lên, gương mặt thấp thoáng sự phẫn nộ. Ánh mắt phẫn nộ đó được phản ánh trong tay Lý Đinh trưởng lão.

Ở đây ai cũng biết tính khí Lý Đinh trưởng lão nóng nảy lại cả chuyện năm đó lại cộng thêm mâu thuẫn với Hồ Phi trưởng lão cho nên hai người thường đấu với nhau.

Là trưởng lão thì không thể tỷ thí giao đấu, nói ra lại có phần mất mặt vì thế cho nên việc đánh cược trận đấu đã trở thành phương thức mua vui của các trưởng lão.

Ví dụ trong cuộc tỷ thí lớn của một trăm đệ tử mạnh nhất này một vài trưởng lão nào đó sẽ cược một ván nho nhỏ.

Hai vị trưởng lão là Lý Đinh trưởng lão và Hồ Phi trưởng lão đã đấu với nhau vài năm rồi, đó cũng là lý do tại sao khi họ vừa nghe lời này trong lòng lại cảm thấy khó chịu.

Vừa nghe Lý Đinh trưởng lão nhắc đến Lâm Phi thì Hồ Phi trưởng lão nhíu mày, ông lập tức nhớ lại chuyện liên quan đến Lý Đinh năm đó mặc dù trong lòng cảm thấy không ổn nhưng nét mặt vẫn biểu cảm như thường.

“Chỉ là một đệ tử bình thường mà thôi có gì hay đâu mà đánh cược!”

Hồ Phi trưởng lão từ chối thẳng thừng.

Ai cũng biết Lý Đinh điên khùng này hình như lại sắp nói lại một số chuyện gì đó, ví dụ như...

“Lẽ nào Hồ trưởng lão không tự tin như vậy? Không phải là ông luôn muốn tìm một đệ tử lĩnh ngộ cao đao pháp sao? Tôi thấy Lâm Phi cũng không tồi mà.” Lý Đinh trưởng lão cười khà khà, tiếng cười lạnh băng thậm chí còn đầy mùi vị của sự uy hϊếp.

“Hồ Phi ông không phải là muốn nhận Lâm Phi làm đệ tử sao, nhưng lão phu lại muốn phế bỏ Lâm Phi trước mắt ông.”