Trên lôi đài, thậm chí kể cả những trưởng lão đang ngồi lúc này cũng bất giác đứng dậy, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Lâm Phi đang đứng trên lôi đài số bảy, đệ tử khiến bọn họ bất ngờ kia.
Xung quanh lôi đài, bầu không khí vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn Lâm Phi, mọi người như đang nhìn thấy một tên đại biếи ŧɦái vậy.
Lâm Phi thật sự đã đánh bại Cổ Khôn tu vi Võ Đạo bát trùng thiên rồi.
Khó có thể tin được!
Không thể tưởng tượng nổi!
...
Bất cứ kẻ nào cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này lại xảy ra, nhưng sự thật lại xuất hiện rõ ràng ngay trước mặt họ.
Từ khi vai trái Lâm Phi bị thương, mọi người dường như đã dự liệu rằng trận đấu này đương nhiên sẽ nghiêng về cục diện một phía, cao thủ cương khí cũng không thể ngăn cả, huống chi trận đấu kế tiếp việc Lâm Phi thất bại là điều không thể nghi ngờ.
Suy đoán nghiêng về một phía, nhưng không phải nghiêng về Lâm Phi, mà là sư huynh Cổ Khôn.
Lâm Phi dựa vào vỏ đao, chém bốn đao và một quyền đã đánh Cổ Khôn bay xuống lôi đài, thuận lợi đạt được tư cách tấn thăng, tình huống này thật sự không đúng, từ bao giờ cao thủ Võ Đạo bát trùng thiên lại yếu ớt như vậy.
Không ai giải thích được, không ai hiểu được.
Bốn đao khi nãy dường như không có bất cứ kì lạ nào.
Vậy mà sau khi tiếp đao của Lâm Phi, Cổ Khôn lại liên tục thổ huyết. Trong đám đệ tử ngoại môn, Cổ Khôn trước giờ đều có danh xưng "Tiểu Võ Si", thanh danh vô cùng tốt, không có chuyện sẽ làm rối loạn kỉ cương, dựa vào đâu mà Lâm Phi có thực lực đánh bại Cổ Khôn được.
Việc này khó mà tưởng tượng được.
Bọn họ đều nhìn thấy chiêu thức mà Lâm Phi đánh ra, thật sự không phải đao pháp gì cả, mà là một công kích rất bình thường, bất cứ đệ tử nào cũng làm được.
Không ít đệ tử cao giai không kiềm chế được muốn hỏi, "Từ bao giờ công kích đao pháp cơ bản lại có uy lực kinh người như vậy?"
Câu hỏi này thật sự khiến họ rối rắm không tìm ra đáp án.
....
Những đệ tử Võ Đạo bát trùng thiên đó lập tức bày tỏ vẻ chán ghét như ăn phải ruồi vậy.
Bất cứ chuyện gì không dính đến mình, bọn họ cũng có thể xem như không thấy gì. Lâm Phi trước đó chơi đùa đã lợi hại rồi, thủ đoạn khá, cuối cùng vẫn không lên được mặt bàn, thậm chí không thể chống lại được bọn họ, sẽ không thể uy hϊếp tới thứ hạng một trăm người đứng đầu của bọn họ. Nhưng sau khi sư huynh Cổ Khôn thất bại lập tức khơi gợi cảm giác tồi tệ, sắc mặt cả đám vô cùng xấu.
Lâm Phi đối phó với đối thủ ngang cấp đã thoải mái như vậy, lỡ như đánh đến đám đệ tử Võ Đạo bát trùng thiên bọn họ thì sao, không phải tương đương với một pho tượng chướng ngại sao?
Có thể tưởng tượng ra rằng ảnh hưởng của việc Lâm Phi đánh bại sư huynh Cổ Khôn đã thuận lợi tấn thăng tới vòng tiếp theo không kém gì làn mây đen bắt đầu bao phủ trái tim bọn họ.
"Con bà nó, tiểu tử Lâm Phi này rốt cuộc đạt được vận cứt chó gì vậy, chẳng lẽ tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công thực sự khủng bố như vậy sao? Võ Đạo thất trùng thiên có thể đánh bại Võ Đạo bát trùng thiên Cổ Khôn, thủ đoạn này quá hung bạo rồi!"
Tất cả mọi người đều có cùng một câu hỏi giống nhau, nhưng lại không cách nào giải thích được.
Bất kể ngươi lợi hại thế nào cũng đừng mơ tưởng trở thành Huyền giả, đây là điều duy nhất mà bọn họ có thể dùng để trút giận.
Biểu hiện của Lâm Phi thực sự quá khi dễ người khác mà.
Đối với những đệ tử sắp tấn thăng lên Võ Đạo cửu trùng thiên mà nói thì Lâm Phi xem như một tiểu hắc mã, gặp được bọn họ chắc chắn phải thua không thể nghi ngờ, nhất định vì Cổ Khôn mới tiến vào Võ Đạo bát trùng thiên chưa lâu, chưa phát huy hết sức chiến đấu của cao thủ cương khí mà thôi.
....
Những trưởng lão ngồi đây ngược lại lại có hứng thú dạt dào.
"Ha, ha, ha, tiểu tử này bản trưởng lão thích, không ngờ tuổi còn nhỏ đã lĩnh ngộ được trọng thế trong đao pháp, lấy thân pháp hỗ trợ đao pháp, không để Cổ Khôn có cơ hội xuất thủ. Nếu có cơ hội, bản trưởng lão nhất định phải thu hắn làm đệ tử, các người chớ tranh đoạt với lão tử, ai đoạt lão tử sẽ đấu với kẻ đó!"
Tất cả các trưởng lão nhìn về phía một trưởng lão trong đó, trưởng lão râu quai nón này là Hồ trưởng lão - một trong các trưởng lão của ngoại môn, cao thủ am hiểu dùng đao, từ lời phán đoán của hắn có thể dám chắc đến tám, chín, không tới mười phần rồi.
"Hồ trưởng lão coi trọng đệ tử này đó là phúc khí của hắn, chúng ta sao có thể đoạt được? Có ai mà không biết đúng lúc ngươi đang thiếu một đệ tử, chúc mừng trưởng lão thu được đồ đệ!"
Tất cả các trưởng lão vội phụ họa, Hồ trưởng lão sờ chòm râu của mình, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
…
Lâm Phi mới bước xuống lôi đài, hắn vốn không biết công kích tùy ý của bản thân đã sớm được các trưởng lão bình luận.
Trên thực tế, Lâm Phi sử xuất trọng thế đơn giản chỉ mượn tác dụng của Hắc Sát đao mà thôi, ai có thể hiểu rõ sự huyền bí trong Hắc Sát đao, người không biết chuyện còn cho rằng đấy chỉ là công kích bình thường.
Nếu Lâm Phi biết được nhất định sẽ dở khóc dở cười, đây tính là tình huống gì đây.
"Lâm Phi, tiểu tử ngươi giấu diếm bọn ta thật khổ nha, không ngờ ngươi biếи ŧɦái như vậy, đến sư huynh Cổ Khôn cũng bị ngươi đánh bại."
Ánh mắt Cao Nhân nhìn Lâm Phi như một kẻ quái dị, khiến toàn thân Lâm Phi không được tự nhiên.
"Ngươi đâu có hỏi, nhưng chuyện này không liên quan đến ta!"
Cao Nhân nói, "Ôi mẹ ơi, vậy ta ăn lỗ lớn rồi, sớm biết vậy đã đặt cược cho ngươi, khó trách tiểu tử ngươi đặt năm mươi ngàn lượng cho chính mình thắng!"
"..." Lâm Phi không nói gì.
Ngay khi hắn đang chuẩn bị nói, có một người trong đám người đi tới, chính là người vừa thua mất đi tư cách Cổ Khôn.
"Lâm Phi!"
Thương thế của Cổ Khôn không nặng, đơn giản chỉ là khí huyết sôi trào thôi, điều dưỡng một chút là được, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ nặng hơn, nhưng Lâm Phi cũng không ra tay nặng, bản thân hắn cũng chỉ bị thương nhẹ, một người đã hạ thủ lưu tình như Lâm Phi này đáng để hắn kết giao.
"Có chuyện gì?"
Lâm Phi tùy tiện đứng một chỗ.
"Ngươi rất lợi hại, ta thua không oan!" Ánh mắt Cổ Khôn như cố ý vô tình liếc qua Hắc Sát đao, nhìn Lâm Phi nói.
"Vận khí mà thôi, không đáng nhắc tới, nếu đổi lại là ở nơi khác, chưa chắc đã là đối thủ của sư huynh!" Lâm Phi rất khiêm tốn nói, cái nhìn kia của Cổ Khôn rõ ràng đang hoài nghi.
Cổ Khôn nói, "Ta thua chính là thua, đại trượng phu có gì mà phải mất mặt, ta hi vọng lần sau có rảnh chúng ta có thể tiếp tục đấu một trận." Hắn vừa nói vừa xoay người, Cổ Khôn nhướng mày, sau đó lại xoay người lại, tới gần Lâm Phi, nhỏ giọng nói, "Thật ra ta cũng không thích sư huynh Trương Vạn Sơn, ta ủng hộ ngươi đánh hắn, khi ngươi và hắn giao thủ nhất định phải lưu ý hắn có một chiến kỹ sơ cấp đã luyện đến xuất thần nhập hóa, ngươi phải cẩn thận!"
Tiếng nói cuối cùng nghe rất khẽ, Cổ Khôn lại cố ý hạ giọng, vậy nên chỉ có hai người bọn họ mới nghe được.
Nhìn bóng lưng Cổ Khôn dời đi, Lâm Phi không ngờ lại gặp được chuyện tốt này, bản thân đã được người khác tán dương.
"Cổ Khôn này hẳn có thể trở thành bằng hữu đây!"
Tin tức mà Cổ Khôn cung cấp vô cùng quan trọng đối với Lâm Phi, có chút hiểu biết sẽ phòng bị tốt hơn, tên Trương Vạn Sơn này vẫn còn có một chiến kỹ sơ cấp, thật sự không đơn giản. Trong bảng giới thiệu đã từng nói rằng một chiêu công kích của chiến kỹ sơ cấp có uy lực khổng lồ, được sử dụng với sát chiêu tiêu hao lượng lớn huyền khí. Lúc trước người ta thi triển chiến kỹ trung cấp thiếu chút nữa đã bị một đao chém chết, Lâm Phi thấu hiểu rất rõ.
"Trương Vạn Sơn, ngươi chắc chắn không ngờ tới chiến kỹ sơ cấp của ngươi lại bị người khác biết được, muốn làm thành sát chiêu bí mật đối phó với ta, ngươi nhất định phải hối hận!"