Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 65: Chưa tới mười chiêu đã đánh bại đối thủ đồng cấp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trước một loạt những sự kiện đã xảy ra này, Lâm Phi cũng được tính là có chút danh tiếng.

Trước giờ mọi người vẫn luôn không rõ thực lực của Lâm Phi như thế nào, bất kể trong lòng suy nghĩ như thế nào thì việc Lý Phi Bằng có thể nghiệm chứng thực lực của Lâm Phi trong vòng đầu mà kết quả chỉ một chiêu đã bị đánh bay ra ngoài khó tránh khiến người khác thất vọng.

Sau khi Bành Bảo bước lên lôi đài, tất cả mọi người dường như muốn xem màn kịch vui này.

Trận chiến còn chưa diễn ra mà mọi người đã cảm thấy khí tức chiến đấu giữa hai người liền thấy bất ngờ, nhưng cũng chỉ trong tích tắc, sau đó lại biến thành vui sướиɠ và kí©h thí©ɧ.

Trong đầu Lâm Phi thì lại ngập tràn nghi vấn, không rõ sao đối phương lại tỏ ý bất mãn.

"Lão tử dường như đâu đắc tội với người này nhỉ? Chẳng lẽ bộ dạng ta quá đẹp trai, người ta đố kị sao?" Lâm Phi thầm nghĩ, nhưng lại nghĩ không ra chuyện gì đã xảy ra.

Ba tháng lịch lãm vốn chẳng phải luyện tập vô ích, hai người chưa đến gần, Lâm Phi đã phát hiện thấy đối phương cực kỳ bất mãn với mình.

Người ngoài không thể cảm nhận được, Lâm Phi lại có thể cảm nhận vô cùng sâu sắc.

Loại cảm giác này không thể sai được.

Lâm Phi sớm đã không phải Lâm Phi của ba tháng trước nữa, bất kể đối phương do ai phái tới, dù sao trước hay sau gì cũng sẽ đắc tội người khác, trong lòng không kiềm chế được cười lạnh, "Các ngươi đều phải thất vọng rồi."

...

Lúc này trên quảng trường Thần Vũ môn, nhìn từ hướng này có thể dễ dàng thấy được mọi hành động của lôi đài số bảy.

"Sư huynh, chúng ta thực phải giáo huấn tiểu tử Lâm Phi kia sao?"

Trong góc, mấy đệ tử đang vây quanh một người, nếu Lâm Phi có ở đây nhất định có thể nhận ra một người trong số đó chính là Văn Thiên sư huynh đích thân mời mình lần trước.

"Giáo huấn? Đây không tính là giáo huấn, chẳng qua chỉ hướng dẫn nho nhỏ mà thôi, ai bảo Lâm Phi gặp phải sư đệ Bành Bảo, xem trong ba tháng vừa rồi rốt cuộc sư đệ Lâm Phi tiến bộ được đến đâu, dám can đảm từ chối lời mời của ta."

Cầm đầu là một đệ tử mặt vuông, chính là Trần Tiểu Sinh ban đầu có ý định mời Lâm Phi vào.

Lần trước, Trần Tiểu Sinh phái người mời Lâm Phi tới, tương lai sẽ trở thành một tay chân triển vọng, kết quả lại bị từ chối, gương mặt hắn ít nhiều không kìm nén được, khi ấy tạo thành ấn tượng xấu.

Hiện giờ thành viên của xã đoàn mình rút thăm gặp được Lâm Phi, Trần Tiểu Sinh không ngại sai người ta trừng trị Lâm Phi thích đáng, cái tên có mắt mà không biết trời cao đất dày trong sự kiện này sẽ có một tác dụng quan trọng, đơn giản chính là khai hỏa cho thanh danh xã đoàn của bọn họ.

Những người khác nghe thấy sư huynh Trần Tiểu Sinh nói vậy đương nhiên sẽ không nói thêm gì nữa, ánh mắt di chuyển tới lôi đài số bảy, Bành Bảo là người của bọn họ, vết xe đổ lần trước tin tưởng Lâm Phi này giờ đây sẽ không chạy thoát được.

...

Lâm Phi không biết bản thân đã bị tính kế.

"Sư đệ Lâm Phi, sư huynh ngưỡng mộ đã lâu, ngươi nổi tiếng lắm đấy."

Bành Bảo dáng vẻ khôi ngô, ánh mắt sắc bén, lưng đeo Trảm Mã đao, bàn tay lớn, người chưa ra tay thì khí tức sắc bén toàn thân đã sớm lan tràn trên lôi đài, hiển nhiên là một cao thủ dùng đao.

Dửng dưng với lời nói giọng điệu toàn thuốc súng, lần này lại càng chứng minh được cho suy đoán trước đó của Lâm Phi, bên ngoài lão tử không để ý, hẳn lần này phải đắc tội một sư huynh rồi.

Lâm Phi không lo lắng việc bản thân đắc tội bao nhiêu sư huynh, dù sao con rận nhiều hơn cũng không sợ bị cắn, huống chi trong Thần Vũ môn thì có gì phải lo lắng, trừ phi bọn họ chịu bị Chấp Pháp đường để mắt tới.

"Không dám nhận, toàn là hư danh mà thôi, không đáng nhắc tới," Lâm Phi chắp tay nói với Bành Bảo.

Hai mắt Bành Bảo sáng như chớp, "Sư đệ Lâm Phi hà tất phải khiêm tốn như vậy, con người sư huynh cũng không giống như Lý Phi Bằng, không phải chỉ hai ba đòn đã bị đánh bại, mặc dù ngươi có bản lĩnh xuất chúng, sư huynh cũng muốn biết một chút xem Cửu Chuyển Huyền Công bá đạo thế nào, vậy nên tiếp theo đây sư đệ Lâm Phi phải chuẩn bị tốt đấy, một khi sư huynh đã ra tay sẽ không hạ thủ lưu tình đâu!"

"Đa tạ sư huynh đã nhắc nhở, sư đệ đã chuẩn bị xong rồi!"

Thân người Lâm Phi rướn lên nửa bước, bộ dạng lười nhác, một lần nữa chắp tay nói.

Cử động này nhìn như không có gì, trên thực tế tương đương với kí©h thí©ɧ Bành Bảo.

Mọi người đều biết bình thường trên lôi đài sư huynh sẽ nhường sư đệ xuất thủ trước, xem như một kiểu đa tạ sư huynh, lúc này Lâm Phi lại bày ra tư thế đó, ý tứ thế nào không cần nói cũng biết.

Lâm Phi không coi Bành Bảo ra gì!

Bành Bảo vốn muốn để Lâm Phi xuất thủ trước, như vậy sẽ không đến mức mang danh tiếng khi dễ người khác, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Lâm Phi, khóe miệng hắn không khỏi nở nụ cười lạnh, "Sư đệ Lâm Phi gan cũng lớn thật, vậy sư huynh không khách khí nữa."

Thật ra lúc này cơn tức giận trong người Bành Bảo đã không ít rồi.

"Vυ"t!"

"Đao pháp Kinh Đào!"

Thực lực của Bành Bảo xếp hạng cao thủ, lúc trước đã sớm thấy qua thân pháp kinh người của Lâm Phi, cũng sớm đã tính kế, dùng tốc độ nhanh nhất áp chế Lâm Phi, Lâm Phi mất thân pháp chắc chắn sẽ không địch lại được đao pháp cuồng bạo của mình, có thể dễ dàng phân thắng bại rồi.

Trảm Mã đao ra khỏi vỏ, tiếng Kinh Đào hô vang!

Bành Bảo nhanh chóng áp sát tới gần, cả người hắn như sóng biển trong chớp mắt đã tới gần mấy trượng, Trảm Mã đao bổ từ trên không trung xuống, lưới đao màu trắng chém ngang trời, hóa thành từng đợt sóng biển liên tục ập tới, tiếng sóng vỗ không ngừng lọt vào tai, hiển nhiên hắn đã luyện đao pháp đến cảnh giới đại thành rồi.

Một chiêu vừa đánh tới, không ít đệ tử cao giai thể hiện thần sắc ngưng trọng, thậm chí sự lợi hại trong đó dù bọn họ gặp phải cũng phải cẩn thận phá giải.

Đao pháp Kinh Đào coi trọng sự dũng mãnh, vô cùng sắc bén.

Đây chính là một bộ huyền công Hoàng giai hạ phẩm.

Tất cả mọi người đợi xem Lâm Phi ngăn cản thế nào, rốt cuộc sẽ vận dụng quyền pháp hay dựa vào thân pháp kinh người kia, hay là đao pháp? Trừ những thứ đó ra thì hình như không còn lựa chọn nào khác.

Đao mang như sóng biển gào thét, nhưng Lâm Phi vẫn không xuất chiêu, giống như làn gió nhẹ từ từ thổi qua, đao mang sắc bén hóa thành sóng biển, Lâm Phi hóa thân thành cánh chim bay lượn trên làn sóng biển, một người một đao hành tẩu giang hồ, tạo nên hành động kinh người.

Bàng hoàng!

Bàng hoàng!!

"Gặp quỷ à, rốt cuộc Lâm Phi tu luyện thân pháp gì lại có thể tránh thoát đao pháp Hoàng giai Kinh Đào, trong đám đệ tử ngoại môn chúng ta chưa từng có thân pháp như thế này!"

"Thân pháp hay, đao pháp Kinh Đào chú trọng nhanh và mạnh, Lâm Phi lại có thể dùng tốc độ nhanh hơn tránh thoát từng công kích của Bành Bảo, đệ tử ngoại môn chúng ta tự hỏi có thể làm được đến mức này đã ít lại càng ít hơn!"

"Lâm Phi chắc chắn có kỳ ngộ gì đó, thân pháp đã đạt đến cảnh giới đại thành, lúc này sư huynh Bành Bảo gặp phải đối thủ chân chính rồi, nếu thủ đoạn của Lâm Phi chỉ có thế này thì cuối cùng sư huynh Bành Bảo vẫn tấn thăng thôi!"

...

Lâm Phi dùng thân pháp tránh thoát công kích của Bành Bảo, điều này khiến vô số người chú ý tới.

Sự quan trọng của thân pháp không cần nói cũng biết, nhưng không ít người trong đám bọn họ còn chưa từng nhìn thấy bộ thân pháp này, nhìn kỹ thậm chí còn có cảm giác huyền ảo, không phân tích được, điều này khiến trong lòng ai cũng phải rung động.

"Lâm Phi, chẳng lẽ ngươi chỉ biết trốn thôi sao?"

Đao pháp Hoàng giai lại không thể ép Lâm Phi đánh trả lại, trong lòng Bành Bảo cực kỳ khó chịu.

"Vυ"t vυ"t!"

Bành Bảo hét lớn một tiếng, nắm được cơ hội trong tay liền chuyển Trảm Mã đao, tiếng sóng biển không ngừng vang lên, từng đạo đao mang bổ trên, giữa, dưới theo thứ tự từng bộ vị quan trọng trên người Lâm Phi.

Lúc này Lâm Phi đang ở thế hạ phong, là thời khắc phòng ngự yếu nhất của bất cứ võ giả nào.

"Bôn Lôi Bất Tức!"

Lâm Phi không cho là đúng, di chuyển sang ngang một cách quỷ dị, đột ngột cách ngang phạm vi một trượng, vươn tay chém ra ba đạo đao mang nghênh hướng đao mang kia.

Keng, keng, keng!

Phá...!

Phá...! Phá...!!

Trảm Mã đao trên tay Bành Bảo lập tức truyền tới một cỗ lực lượng khiến gan bàn tay hắn tê rần, thiếu chút nữa đã không nắm chắc, không ngờ đao mang của mình lại bị Lâm Phi thoải mái phá vỡ, thậm chí một đao mang đánh lên Trảm Mã đao còn thiếu chút nữa xảy ra sự việc xấu mặt.

Cũng may Bành Bảo không phải đệ tử bình thường, thân người đảo một cái, đao thức bỗng nhiên biến đổi, chân trái điểm nhẹ một cái hóa thành làn sóng lao nhanh, Trảm Mã đao được vung lên, đao quang chớp động, đao quang ngập tràn bao phủ trên lôi đài.

"Kinh Đào Hải Lãng!"

Đao quang, sóng biển, đao quang, sóng biển cùng hội tụ với nhau, chẳng phân biệt được thật giả, chẳng phân biệt được ta và ngươi, trong khoảnh khắc lôi đài hóa thành biển rộng mênh mông, Lâm Phi lúc này chính là chim trên làn sóng biển.

Một trong những sát chiêu của Bành Bảo.

"Hay thì hay!"

Đao mang sóng biển đều ập tới, Lâm Phi chẳng những không có biểu hiện sợ hãi, ngược lại còn mang vẻ mặt vui sướиɠ.

"Vạn Lôi Bôn Đằng!"

Lâm Phi giơ đao lên, mọi người ngay lập tức nhìn thấy ánh sáng trắng quét ngang trên lôi đài, bên tai vang lên những tiếng lôi đình mà trên bầu trời mới có, không ít đệ tử cấp thấp bị hù dọa đến mức sắc mặt tái nhợt.

Giờ khắc này đây bọn họ không cách nào hình dung được tia sét này lại rung động đến vậy.

Thình thịch, thình thịch...

Quang mang mà Bành Bảo đánh ra bị nghiền nát dưới đạo ánh sáng trắng như thủy tinh, tiếng sấm chớp rền vang lấn át tiếng sóng biển vỗ, trong lòng Bành Bảo không khác gì sét đánh giữa trời quang, động tác trên tay đình trệ một chút.

Lôi, chính là một trong những thần uy của đất trời.

Đao pháp Bôn Lôi tu luyện đạt tới cảnh giới đại thành sẽ có tác dụng như vậy.

Sao Lâm Phi có thể không biết cơ hội tốt ngàn năm có một này, đao thức trên tay biến đổi hóa đao thành quyền, khai triển thân pháp.

"Hoành Tảo Thiên Quân!"

Khí thế trên người Lâm Phi đột biến, chân trái nhanh như tia chớp quét ngang, đá một cước nặng nề lên tay trái Bành Bảo, Bành Bảo lập tức kinh hãi, muốn cầm đao lên chém, nhưng sao Lâm Phi có thể để đối phương toại nguyện được.

"Bát Hoang Hồi Quy!"

Lâm Phi trong nháy mắt lấn áp, một lần nữa đánh lên cổ tay Bành Bảo, tay Bành Bảo bị đau kêu to một tiếng, Lâm Phi xoay người đành một quyền nện lên ngực Bành Bảo, lúc này Bành Bảo phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt thể hiện vẻ hoảng sợ, khi thấy Lâm Phi lại bổ một đao tới ngay giữa cổ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, sao Lâm Phi hắn lại lợi hại như vậy!

Bành Bảo Võ Đạo thất trùng thiên do đó thua cuộc!
« Chương TrướcChương Tiếp »