Chương 64: Cơn khϊếp sợ nho nhỏ

"... Ta thua?"

Sau khi rớt xuống đất quay ba vòng, quần áo trên người lộn xộn đứng dậy, Lý Phi Bằng khó có thể tin được nhìn lôi đài cách đó không xa, căn bản không tin rằng bản thân đã thua, giống như ông trời đang trêu ngươi hắn vậy.

Nếu không phải chân hắn đang đứng trên mặt đất, cùng với ánh mắt khϊếp sợ của những đệ tử xung quanh, Lý Phi Bằng sẽ không thể nào chấp nhận được tin tức này.

Đường đường thực lực một Võ Đạo thất trùng thiên lại bị người khác đánh bay ra khỏi lôi đài, Lý Phi Bằng cảm thấy sự việc xảy ra trong nháy mắt, bản thân thua một trận mang lại cơ hội tấn thăng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, gân xanh trên tay ngày càng nổi rõ vô cùng dữ tợn.

Lý Phi Bằng thua một cách khó hiểu.

...

"Ôi mẹ ơi, ai biết khi nãy đã xảy ra chuyện gì không? Sao Lý Phi Bằng thua được, không phải hắn nổi danh là "Tiểu Phi Nhân" sao? Sao mới chớp mắt một cái đã bị Lâm Phi xử lý rồi!"

"Con mẹ nó, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đây, sư huynh Lý Phi Bằng khiến người ta thất vọng quá, còn trông cậy hắn có thể xử lý tiểu tử Lâm Phi kia, giọng điệu còn đĩnh đạc như vậy, kết quả không phải bị kẻ địch đánh rớt đài sao, quá vô dụng."

"Lão tử còn muốn nhìn một chút xem Lâm Phi bị Lý Phi Bằng đánh tơi bời thế nào, thật sự hoài nghi có phải sư huynh Lý Phi Bằng bị mua chuộc rồi không, nếu không vì sao đến cả Lâm Phi cũng không giáo huấn được!"

"Đừng nói nữa, lão tử thấy Lâm Phi di chuyển một cái thì sư huynh Lý Phi Bằng đã bay ra ngoài, đây xem là chiêu thức gì, trong chuyện này nhất định có gì đó mờ ám, nhất định có mờ ám, rõ ràng là hành vi làm bừa mà."

...

Rất nhiều sư huynh đệ hoài nghi, có kẻ há hốc mồm, hơn nữa còn khó mà tin được.

Lâm Phi thực sự lợi hại như lời đồn sao?

Lý Phi Bằng Võ Đạo thất trùng thiên lại không qua một chiêu của đối thủ? Tiến bộ như vậy không khỏi quá nhanh rồi đấy chứ, nhanh đến mức khiến những đệ tử nhận ra thiên phú bản thân không tệ phải há mồm cứng lưỡi.

Những đệ tử bình thường nhìn không ra sự ảo diệu bên trong, nhưng vẫn luôn có những kẻ nhìn rõ ràng, ví dụ như những đệ tử cao giai, nét mặt của bọn họ cũng bắt đầu thay đổi.

Trạng thái đó gọi là kinh ngạc đến mức ngưng trọng.

"Sư đệ Lâm Phi khó trách dám khiêu chiến sư huynh Trương Vạn Sơn, tốc độ thân pháp này rõ ràng đã lĩnh ngộ tới một loại cảnh giới cao rồi, nếu còn lĩnh ngộ nữa thì chính là lĩnh ngộ tới cảnh giới cường hãn, trong những đệ tử ngoại môn chúng ta ít người có thể làm được, Lý Phi Bằng khinh thường nên thua trên lôi đài là chuyện không có gì ngạc nhiên!"

"Nghe nói ba tháng trước Lâm Phi chỉ ở thực lực Võ Đạo tứ trùng thiên, không ngờ sau ba tháng mà thực lực đã đạt tới Võ Đạo thất trùng thiên rồi, chẳng lẽ Cửu Chuyển Huyền Công lợi hại đúng như lời đồn sao? Có thể khiến một người trong thời gian ngắn tăng thực lực lớn mạnh vượt bậc?"

"Khó trách Lâm Phi có dũng khí khiêu chiến sư huynh Trương Vạn Sơn, đáng tiếc thời gian ba tháng quá ngắn, nếu cho hắn nửa năm không chừng thật sự có thể khiêu chiến sư huynh Trương Vạn Sơn, trình diễn một trận đại chiến chân chính."

"Xem ra trong lần tranh hạng một trăm người mạnh nhất này, Lâm Phi sẽ có một cuộc chiến với sư huynh Trương Vạn Sơn, nếu Lâm Phi muốn dựa vào tốc độ này để thắng thì nhất định sẽ thua, nhưng nếu xét phần dũng khí này, trong đám đệ tử ngoại môn nhất định ít ai có thể sánh bằng!"

...

Không ít đệ tử cao giai cũng chú ý tới tình huống xảy ra ở lôi đài số bảy.

Lâm Phi thi triển tốc độ kinh người khiến những đệ tử cao giai không thể không chú ý tới, nhưng thời gian ở lại cũng chỉ một chút, những đệ tử có biểu hiện thiên phú cao có không ít, đối với bọn họ mà nói cũng không có vẻ kì quái.

Bầu không khí náo loạn, một vài người không có tâm trạng tốt.

"Mẹ nó, Lâm Phi hắn không phải là một phế vật thì sao có thể tăng lên tới Võ Đạo thất trùng thiên được, nhất định là giả, nhất định là giả!"

Biểu hiện kinh người của Lâm Phi mặc dù dựa vào mưu lợi, nhưng trên lôi đài chẳng phân biệt quá trình thế nào, chỉ có kết quả mà thôi.

Sắc mặt Trương Trọng Sơn tái nhợt giống như mặt người chết, thật sự không thể tin được khí thế hùng hổ của Lâm Phi ở lôi đài số bảy. Phế vật ba tháng trước tự tăng thực lực tới Võ Đạo thất trùng thiên, còn hắn đấu tranh thống khổ, chẳng qua chỉ dừng lại ở Võ Đạo ngũ trùng thiên, điều này đả kích người khác tới cỡ nào.

"Câm miệng, phế vật này, chẳng lẽ ngươi muốn cho mọi người biết ngươi chính là cái tên xui xẻo kia sao?"

Trương Vạn Sơn nhíu mày, có vẻ có chút bất ngờ, không giận mà uy nói, khiến Trương Trọng Sơn sợ tới mức ngậm miệng lại, trước mặt đại ca của mình hắn như chuột thấy mèo, đến thở mạnh cũng không dám.

"Hừ, ba tháng trước vẫn chỉ là phế vật, hiện giờ cũng vẫn chỉ là phế vật, thực lực Võ Đạo thất trùng thiên cũng chỉ như vậy, đại ca ngươi sẽ khiến hắn hiểu được sự chênh lệch giữa Võ Đạo bát trùng thiên và Võ Đạo thất trùng thiên, không phải người nào cũng có thể thay đổi được, lần này ta sẽ đích thân phế hắn, phế vật thì nên cả đời làm phế vật đi." Trương Vạn Sơn hiển nhiên đã tức giận, nhất là kẻ thua trong tay đối phương cuối cùng cũng hiểu được vì sao Lâm Phi có thể sống sót trở về, vẻ mặt làm như không sao cả, nhưng trong lòng vẫn vô cùng nghi hoặc, Cửu Chuyển Huyền Công thật sự lợi hại như lời đồn sao? Có thể thay đổi một phế vật?

Nghe đại ca nói như vậy, trong hai mắt Trương Trọng Sơn oán độc lập tức sáng lên, không ai có thể hiểu rõ ràng tính cách của đại ca mình như thế nào hơn hắn, một khi Trương Vạn Sơn đã tức giận thì dù đối phương có là ai kết quả cũng sẽ bị phế đan điền, trở thành một phế vật cả cuộc đời, thậm chí miệng cũng không thể nói được một tiếng nào.

Trương Trọng Sơn không thể chờ được nhìn thấy tràng cành Lâm Phi bị đại ca phế bỏ đan điền nữa, kẻ như Lâm Phi nên làm phế vật cả đời, chứ không phải chạy tới trước mặt mình.

...

Bước từ trên lôi đài xuống.

Lâm Phi có thể cảm nhận được ánh mắt bất mãn đang nhìn mình trong đám người xung quanh, không cần đoán cũng biết nhất định Lý Phi Bằng đang cảm thấy vô cùng bất mãn, nhưng điều này cũng không khiến hắn bận tâm.

Dù kẻ nào bất mãn cũng không dám phát tiết trên quảng trường Thần Vũ môn, trừ phi muốn bị xử phạt tại chỗ theo môn quy.

Lâm Phi trở lại đứng bên cạnh Cao Nhân, bị Cao Nhân thẩm vấn một lượt, dù sao hắn cũng đã nghĩ tới nên tùy tiện lừa gạt Cao Nhân một chút, hắn đâu thể nói cho người ta biết rằng bản thân thăng cấp dựa vào hệ thống được.

Hai ngày đầu của trận so tài trăm đệ tử mạnh nhất ngoại môn đều để đào thải những đệ tử cấp thấp và cấp trung, hai ngày sau mới là cuộc chiến trăm đệ tử đứng đầu chân chính, lúc này những đệ tử còn ở lại đều toàn những người có thực lực mạnh, ít nhất đều ở tu vi Võ Đạo thất trùng thiên.

Buổi chiều, lôi đài số bảy.

Trọng tài chấp sự cầm tấm bảng gỗ trên tay, lớn giọng nói, "Số bảy trăm linh bảy đối chiến với số bảy trăm chín mươi tám, xin bước lên lôi đài số bảy.

Số bảy trăm linh bảy chính là Lâm Phi.

Khi con số này được báo lên, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Lâm Phi, ai cũng biết số bảy trăm linh bảy là Lâm Phi rồi.

"Cố gắng lên!"

Cao Nhân vỗ vai Lâm Phi nói!

Lâm Phi bước từ trong đám người ra, người đối chiến cũng bước ra, điều này lập tức dẫn tới những tiếng kêu vui sướиɠ vang lên.

Khi ánh mắt hai người giao nhau, trận chiến đã âm thầm bắt đầu chỉ trong chớp mắt.

Lâm Phi nhận ra thân phận người này.

Bành Bảo, thực lực Võ Đạo thất trùng thiên, trên lôi đài số bảy là một đối thủ tương đối có thực lực, liên tục đánh bại năm đệ tử, trong đó ba người có tu vi Võ Đạo thất trùng thiên, cũng là một đệ tử ngoại môn với thực lực cường hãn.

Khi Lâm Phi đối mặt với người này, bất kỳ ai cũng biết sẽ diễn ra một trận chiến vô cùng đặc sắc.

Quan trọng hơn là bọn họ có thể hiểu thực lực của Lâm Phi rồi.