Một màn như vậy không ngừng xảy ra trên cả mười lôi đài.
Bất kể rút được dãy số nào cũng sẽ có chuyên gia ghi vào hồ sơ, sẽ không xảy ra sai lầm nào, đồng thời cũng được đặt qua một thùng gỗ trống không khác.
Dựa theo kết quả vòng rút thăm thứ nhất, trận so tài một trăm hạng đứng đầu chính thức diễn ra.
Ai có thể đứng trong một trăm người mạnh nhất, ai có thể đứng trong hàng ngũ mười đệ tử ngoại môn đứng đầu, ai có thể gia nhập trở thành đệ tử nội môn, tất cả đều bắt đầu từ giây phút này.
...
Lôi đài số bảy.
Trận thứ nhất là số bảy trăm năm mươi tư Võ Đạo thất trùng thiên đối chiến với số bảy trăm tám mươi hai Võ Đạo lục trùng thiên.
Một sự chênh lệch về cảnh giới, kết quả cuối cùng thế nào trong lòng mọi người đều có cân nhắc, trừ phi có lá bài tẩy đặc biệt, nếu không sẽ thua không thể nghi ngờ.
Số phận rút thăm không tốt!
Đương nhiên có người sẽ nghi vấn tại sao võ đài lại không phân biệt sơ cấp và trung cấp mà đưa ra thứ tự tương ứng. Nhìn câu hỏi này thì có vẻ đơn giản, nhưng một khi áp dụng lại rất khó khăn, trong đó sẽ còn xảy ra rất nhiều vấn đề khác.
Cuối cùng, đệ tử số bảy trăm năm mươi tư chỉ dùng tới năm chiêu đã đánh bại số bảy trăm tám mươi hai, thuận lợi tấn thăng.
Phương thức chiến đấu nhẹ nhàng, nhanh chóng, nắm giữ quyền chủ động... đối với những đệ tử đứng dưới lôi đài mà nói có tác dụng vô cùng khổng lồ, những chiêu thức giống nhau có thể thi triển như vậy, có thể phòng ngự như thế này, đã tạo thành một con đường phát triển mới.
Trên con đường võ học phải tích lũy, chính vì điều này đã khiến không ít đệ tử âm thầm ghi nhớ trong lòng, cũng thêm một phần lý giải đối với cách vận dụng các chiêu thức.
Không nên xem thường cách vận dụng một chiêu thức, chỉ tùy tiện cũng có thể phát huy tác dụng cực lớn, thông thường chỉ cần một chiêu cũng có thể ăn lợi của cả thiên hạ đấy.
...
Cấp thấp và cấp cao chiến đấu với nhau rất đơn giản, trên những lôi đài lớn, danh sách rút thăm đang không ngừng được lấy ra.
Lâm Phi cũng không rảnh rỗi, hắn không ngừng quan sát ba lôi đài sáu, bảy, tám ở gần nhau, ghi nhớ trong lòng từng trận đấu.
Sau ba tháng lịch lãm, Lâm Phi đã biết cách tích lũy, biết cách tiêu hóa các trận chiến.
Biển học vô biên khổ tận cam lai, không tiến phải lui.
Những đệ tử ngoại môn có cùng cách làm như Lâm Phi có vô số kể trên quảng trường.
Học tập rồi lại học tập.
Khoảng thời gian một ngày đã trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi mặt trời vừa mọc, trên quảng trường Thần Vũ môn, trận so tài tranh hạng một trăm đệ tử mạnh nhất lại tiếp tục.
"Trận thứ bảy mươi tám, số bảy trăm mười bốn đối chiến số bảy trăm hai mươi lăm!"
"Trận thứ bảy mươi chín, số sáu trăm tám mươi đối chiến với số tám trăm bốn mươi lăm!"
"Trận thứ tám mươi, số bảy trăm sáu mươi tám đối chiến với số tám trăm mười bốn!"
...
Một cuộc chiến không giống như những gì người ngoài nói dài đến một nén hương, thậm chí thời gian sẽ càng dài hơn, trái lại chỉ trong tích tắc đã phân thắng bại, không phải đấu mãi không ngừng.
Cao thủ so chiêu thắng bại chỉ trong một khắc, một chiêu thức, một sơ hở, tất cả thường quyết định thắng bại của một trận đấu.
"Trận thứ một trăm linh hai, số bảy trăm linh bảy đối chiến với số bảy trăm ba mươi sáu!"
Trọng tài chấp sự lần nữa cầm tấm bài gỗ, gương mặt không cảm xúc đọc dãy số lên, giống như có thâm cừu đại hận gì đó với tấm gỗ này vậy.
Lời vừa được tuyên bố, trong đám người có một kẻ bay vυ"t lên không trung, tư thế ưu nhã trực tiếp đáp xuống lôi đài, cao thủ Võ Đạo thất trùng thiên, Lý Phi Bằng, cũng có chút danh tiếng trong đám đệ tử ngoại môn.
Nghe thấy số của mình, Lâm Phi nhẹ nhàng hít một hơi, biết đã tới phiên mình, hắn cũng không lo lắng, bước từng bước một đi lên.
Sau khi Lâm Phi đi lên lôi đài, không ít đệ tử ngoại môn bắt đầu kinh ngạc hô lên, hiển nhiên đã nhận ra kẻ có tiếng trong đám đệ tử ngoại môn Lâm Phi đã làm ra hành động vĩ đại đánh tơi bời đệ đệ của Trương Vạn Sơn trước đó, sau đó lại đấu với Quân Vô Hối danh xưng "Tiểu Quân Tử", tất cả mọi người thật sự muốn biết một chút, rốt cuộc Lâm Phi này có mạnh như lời đồn không.
Dưới lôi đài chỉ có một người đang lo lắng.
"Ôi mẹ ơi, Tiểu Phi sao lại gặp tên Lý Phi Bằng này, tên này có thân pháp rất cao, thường có thể khiến huyền khí đối phương tiêu hao hết, vô cùng khó đối phó, có danh xưng "Tiểu Phi Nhân' đấy!" Cao Nhân sốt ruột nói.
....
Lâm Phi đi lên lôi đài.
Lý Phi Bằng vừa kích động lại vừa vui sướиɠ, không ngờ mình lại được gặp gỡ Lâm Phi trong lời đồn. Hắn không hề quan tâm tới điều này, nhưng hắn nghe nói ba tháng trước thực lực của Lâm Phi chẳng qua cũng chỉ ở Võ Đạo tứ trùng thiên, sau ba tháng thì có thể lợi hại được đến đâu, về phần tin đồn hắn hành hung đánh đám Trương Trọng Sơn căn bản không tin tưởng được, nhất định có kẻ khác nhàm chán thêu dệt mà thôi.
"Vận khí không tồi, đợi lát nữa đánh bại Lâm Phi rồi, thanh danh của lão tử sẽ càng vang dội hơn. Chỉ là một đệ tử cấp thấp, không ngoan ngoãn đứng dưới đài, ngược lại chạy tới đây tự làm xấu mặt mình, không phải đều bị lão tử đánh sao, khà khà, rất có cảm giác thành tựu rồi nha."
Sau khi Lâm Phi đứng trên lôi đài, Lý Phi Bằng cười ha ha, ánh mắt không e ngại gì nói, "Sư đệ Lâm Phi, hiện giờ ngươi nhận thua, hay để sư huynh tiễn ngươi xuống đài nào?" Mấy chữ phía sau hắn nhấn mạnh giọng điệu, ý tứ đã rất rõ ràng.
Những lời này của Lý Phi Bằng ngược lại đã hấp dẫn không ít sự chú ý, gương mặt hắn càng đắc ý, giống như kết quả đã định ra như vậy rồi, thích được ánh mắt người khác chú ý vậy.
Danh tiếng của Lâm Phi không nhỏ, thu hút không ít người chú ý tới.
Ai cũng muốn nhìn một chút xem rốt cuộc Lâm Phi có cái gì lợi hại. Cũng vì lời truyền trong ngoại môn quá khoa trương nên nghiễm nhiên mang cảm giác trở thành đệ tử thiên tài, vì vậy tất cả mọi người đều đang chờ xem trò hề của Lâm Phi.
Lý Phi Bằng ra tay chắc chắn phù hợp nhất, thực lực Võ Đạo thất trùng thiên không cao mà cũng không thấp, vừa đủ dễ dàng.
Lâm Phi sờ mũi, "Con người sư đệ không thích bị người khác đuổi xuống, ngược lại có một sở thích, ngươi có muốn biết không?"
Lý Phi Bằng ngay từ đầu thậm chí còn không đề phòng một chút nào, cho rằng trong cái vẻ vàng ngọc kia của Lâm Phi cũng chỉ toàn rác rưởi mà thôi, không thể chịu được một kích, nếu bản thân ra tay thì không cần tới mấy chiêu đã có thể đánh Lâm Phi xuống đài rồi.
"Hôm nay tâm trạng của sư huynh không tệ, quả thật muốn nghe một chút xem sư đệ có sở thích gì? Chẳng lẽ thích quỳ xuống đất cầu xin tha thứ sao?" Lý Phi Bằng cười ha ha, "Nếu sư đệ thật sự làm như vậy, sư huynh sẽ cố mà tiếp nhận, tặng ngươi một bàn thua thể diện, không đến mức phải xấu hổ mất mặt!"
Lâm Phi lắc đầu, cợt nhả nói, "Con người sư đệ thích nhất trị những kẻ không phục, nhất là loại người tiện miệng như sư huynh ngươi vậy!"
Trong nháy mắt, tất cả mọi người nở nụ cười, cười đến mức không khép miệng lại được, Lâm Phi này không phải khôi hài quá rồi, chẳng lẽ không phân định một chút xem tình huống hiện giờ là gì sao? Dám cả gan nói những lời như vậy.
Lý Phi Bằng vốn đang cười, gương mặt bỗng chốc cứng ngắc, sắc mặt vô cùng khó coi, giận tái mặt cười lạnh, "Hay, hay lắm, ngươi đã có gan, sư huynh vốn muốn dạy bảo ngươi một bài học nho nhỏ, hiện giờ xem ra ngươi có thể lăn xuống rồi."
"Là sao? Lăn xuống hẳn là ngươi phải không?"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc phát hiện tốc độ di chuyển trên lôi đài của Lâm Phi không phải nhanh bình thường, mà nhanh đến mức không thấy bóng dáng, thậm chí có người còn vuốt hai mắt, hoài nghi có phải bản thân nhìn lầm rồi không.
Lý Phi Bằng vừa giơ tay lên, huyền khí mới vận chuyển, chuẩn bị thi triển quyền pháp, bên tai bỗng truyền tới tiếng xé gió, phản ứng của võ giả chính là hướng ngang, lật tay một cái lập tức nhớ tới "Thần Long Bãi Vĩ', căn bản không kịp suy nghĩ tại sao đối phương có thể phá phòng tuyến của mình, trong lòng cười lạnh, công kích này cũng dùng để ra tay được sao? Vậy để ta dùng "Thần Long Bãi Vĩ' vừa nhớ tới cho ngươi xem.
Nhưng còn chưa xong thì bên tai lại vang lên tiếng khinh thường.
"Phản ứng của ngươi ngốc như đầu heo, thật sự không biết tu luyện ra sao nữa!"
Giọng nói châm chọc khiến Lý Phi Bằng thiếu chút nữa đã tức giận đến mức thổ huyết, tốc độ này của lão tử còn coi là chậm? Quá khinh người rồi đấy.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, ngay tức khắc một cỗ lực lượng truyền tới lòng bàn tay, cả gương mặt của Lý Phi Bằng đều thể hiện sự hoảng sợ, khi cỗ lực lượng này vọt tới, cảm giác như đang đối mặt với làn sóng cuồng bạo cực lớn, bản thân chỉ như một ghe thuyền độc mộc, cả người vô thức bay ra ngoài, không thể phản kháng lại dù chỉ một chút.
Trong mắt mọi người, Lý Phi Bằng như diều đứt dây, té ngã từ trên lôi đài xuống, sắc mặt biến hóa trong nháy mắt.