Dưới ánh mặt trời chói chang. Vốn dĩ là đang giữa trưa nóng như lửa đốt, vậy mà sau những chuyện phát sinh trên đường đi thì nơi đây liền trở nên lạnh giá như vào đông.
"Tại sao có thể như vậy? Thực lực của phỉ quân Đầu Trọc từ khi nào thì không chịu được một đòn công kích như vậy, chẳng lẽ thanh danh lúc trước đều là nói khoác hay sao?"
"Gặp quỷ rồi! Thực lực của tên đầu trọc kia đường đường là Võ Đạo thất trùng thiên, làm sao có thể chỉ vì đối phó với một tên Lâm Phi mà ngược lại liền bị đối phương gϊếŧ chết như vậy. Không phải là toàn bộ khí lực đều được sử dụng trên người nữ nhân vào tối qua chứ!"
"Sẽ không như vậy đâu. Tên tiểu tử Lâm Phi chẳng lẽ đã gặp được cơ duyên ở Hắc Thủy sơn mạch? Nếu không phải vì nguyên nhân này, thì hắn làm sao có thể gϊếŧ chết được tên đầu trọc kia. Đây đường đường là thực lực của Võ Đạo thất trùng thiên!"
...
Sau lưng ba người vô thức toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Tên tiểu tử cuồng vọng trong con mắt của bọn họ vậy mà lại diễn một vở kịch hay như vậy ngay dưới con mắt của bọn họ, hơn nữa lại còn là một vở kịch mà bọn họ không dám tin tưởng. Qủa nhiên sĩ biệt tam nhật đương quát mục tương đãi.
Nếu như tin tức này rơi vào tay Thần Vũ môn, thì tuyệt đối sẽ là tin tức khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi. Phỉ quân Đầu Trọc có tầm mười người vậy mà hầu như không có ai là đối thủ của Lâm Phi cả, đao pháp hung tàn, sát khí khủng bố, không hề kém cỏi chút nào so với các sư huynh trong số những đệ tử ngoại môn kia.
Tất cả chuyện xảy ra vậy mà chỉ có trong vòng ba tháng.
Vốn dĩ bọn hắn đang mong phỉ quân Đầu Trọc có thể gϊếŧ chết Lâm Phi, giảm bớt đi một tên phiền toái, một tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng, căn bản không xứng để bọn hắn phải ra tay.
Ai ngờ ông trời lại đưa cho bọn hắn một trò cười siêu cấp như vậy.
Thực lực của Lâm Phi tiến bộ rất nhanh, mười đao liền gϊếŧ được một cao thủ Võ Đạo thất trùng thiên, có phần quá kinh khủng rồi.
....
"Không xong rồi, Lâm Phi phát hiện ra chúng ta rồi."
Trong lúc ba người đang cảm thấy khϊếp sợ, thì trên đường đi có một ánh mắt vô cùng lợi hại nhìn thẳng vào chỗ ẩn nấp của bọn họ.
"Sợ cái gì, không phải chỉ là một tên Lâm Phi thôi sao. Vừa rồi mới gϊếŧ một cao thủ Võ Đạo thất trùng thiên, Huyền Khí có lẽ đã tiêu hao khoảng bảy tám phần, được dịp chúng ta liền đi thu thập tiểu tử này luôn!"
Ánh mắt hai người theo bản năng nhìn về phía sư huynh của mình để trưng cầu ý kiến.
Sự nguy hiểm của Lâm Phi đã sớm vượt qua dự liệu của bọn hắn, một khi Lâm Phi trở lại Thần Vũ môn thì tuyệt đối sẽ tạo ra một trận khϊếp sợ không hề nhỏ. Vạn nhất sư huynh không địch lại được đối phương, vậy thì sẽ bị đám đệ tử ngoại môn chê cười.
"Cái tên Lâm Phi này khẳng định là phải gϊếŧ, không gϊếŧ không được." Nam tử khôi ngô cười lạnh, khóe mắt hiện lên một vòng đố kỵ: "Nếu như hắn đã phát hiện chỗ ẩn thân của chúng ta vậy thì liền thuận tay loại bỏ tiểu tử này luôn, để tránh hắn có thể mang theo những phiền toái không cần thiết quay về Thần Vũ môn. Đại sư huynh tuyệt đối không hy vọng nhìn thấy Lâm Phi trở lại Thần Vũ môn, tốt nhất là nên chết ở trong miệng của yêu thú!"
Mùi máu tươi tràn ngập khắp nơi. Ánh mắt Lâm Phi sáng như đuốc, chăm chú nhìn về phía một phương hướng trong đó" "Không thể tưởng tượng được, quả nhiên là do bọn hắn đang âm thầm quấy phá, một đám tiểu nhân vô sỉ!"
Sau khi thực lực tăng lên, thính lực của võ giả cũng có phản ứng đặc biệt nhạy cảm, gió hơi thổi cỏ hơi lay cũng có thể cảm nhận được.
Sau khi gϊếŧ chết cái tên đầu trọc, Lâm Phi lập tức cảm giác được có người đang ở quanh đây. Khi ánh mắt hắn lướt qua xung quanh thì khí tức nguy hiểm khí cũng theo đó mà xuất hiện, nghiệm chứng suy đoán trong lòng của Lâm Phi, quả nhiên có người nhìn mình không vừa mắt a.
Nếu như là "Lâm Phi" của ba tháng trước, vậy thì Lâm Phi tin tưởng rằng mình đã sớm chết không có chỗ chôn rồi.
Đối với tiểu nhân ở chỗ tối, Lâm Phi đặc biệt phản cảm.
"Không quản các ngươi là do ai phái đến, dám lên kế hoạch đối phó ta, vậy thì phải trả một cái giá rất đắt!"
...
"Lâm Phi a, Lâm Phi a, tiểu tử ngươi quả nhiên là mạng con gián, yêu thú của Hắc Thủy sơn mạch không gϊếŧ chết được ngươi, phỉ quân Đầu Trọc cũng không gϊếŧ chết
được ngươi. Quả nhiên ngươi có chỗ không giống người bình thường!" Nam tử khôi ngô vỗ tay, có chút hăng hái nhìn Lâm Phi. Sau khi ba người hiện thân liền tạo ra phạm vi hình tam giác, lúc này đã đem Lâm Phi vây quanh lại, giống như đã trở thành trò bắt rùa trong hũ.
"Các ngươi dường như còn bố trí thêm người ở bên ngoài thành Hắc Thủy chờ gϊếŧ ta đi!" Mặt Lâm Phi không biểu tình trả lời một câu: "Nếu như ta giống với người thường, nói không chừng hiện tại đã chết sớm trong tay các ngươi rồi, sư huynh của ta!"
"Xem ra sư đệ bọn hắn quả nhiên là chết ở trong tay của ngươi!"
Nam tử khôi ngô tên Trương Vân cười lạnh: "Không hổ là người dám khiêu chiến với đại sư huynh, cái tính cách nóng nảy này quả nhiên không phải là của người bình thường. Đáng tiếc, hôm nay ngươi nhất định phải chết ở chỗ này, Thần Võ môn không cần thiên tài như ngươi, gia tộc của sư huynh đồng dạng cũng sẽ không thích nhìn thấy loại người muốn nổi trội như ngươi. Ngươi sai thì tự mình sai đi, ngươi không nên xuất thân từ Lâm gia!"
Ba người bọn họ thực lực không tính là quá mạnh mẽ, hai người là Võ Đạo lục trùng thiên, một người là Võ Đạo thất trùng thiên. Nhưng mà đối phó với một tên mà Huyền Khí đã tiêu hao mất bảy tám phần như Lâm Phi thì hoàn toàn dễ như trở bàn tay.
Lâm Phi cho dù đã sớm có suy đoán nhưng sau khi nghe những lời này thì vẫn hơi ngẩn ra một chút. Thân phận tam thiếu gia Lâm gia của chính mình quả nhiên là có rất nhiều phiền toái.
"Muốn mạng của Lâm Phi ta, vậy thì các ngươi phải có... hay không có cái tư cách này đây." Lâm Phi không giận mà cười, "Vừa rồi cái tên đầu trọc kia bảo hôm nay sẽ là ngày giỗ của ta, đáng tiếc lại thành ngày giỗ của chính hắn. Hi vọng các ngươi không có giẫm lên cái vết xe đổ đó."
"Miệng lưỡi bén nhọn, nhận lấy cái chết đi!"
Trương Vân dang người cao lớn nổi giận, đối mặt với ba người bọn họ mà còn dám khoác lác không biết ngượng, loại người này đáng chết, đáng chết.
"Phi Vân Kiếm Pháp!"
Trên tay cái người cao cao khẽ động, một thanh ngân bạch trường kiếm lóe lên một cái, giống như mây trắng phiêu dật, lập tức đâm ra ba nhát kiếm về phía Lâm Phi. Ba nhát kiếm này, mỗi một nhát đều hướng đến một bộ vị trọng điểm, hơn nữa còn lập tức phong bế tất cả đường lui. Quả nhiên thật là vô cùng ác liêth, mỗi chiêu đều là chiêu chí mạng.
Phi vân Kiếm Pháp, huyền công lưu truyền trong Thần Võ môn, chú trọng nhất là sự phóng khoáng, biến ảo không theo quy tắc nào. Một kiếm chí mạng, được rất nhiều đệ tử yêu thích.
Lâm Phi tim không đập nhanh, mặt không biến sắc, hừ lạnh một tiếng: "Dùng kiếm pháp này mà muốn gϊếŧ được lão tử, có phần quá mức không biết lượng sức rồi!"
Lâm Phi ngày hôm nay đã sớm không phải là "Lâm Phi" của lúc trước rồi.
Đối mặt với từng kiếm từng kiếm của kiếm pháp, hắn liền triển khai Tùy Phong Thân Pháp, dưới chân tạo ra những bước chân quỷ dị, giống như đang khiêu vũ trên mũi đao. Liên tiếp hiện lên ba nhát kiếm kiếm, hắn liền dùng quỷ dị thân pháp xuất hiện ở trước mặt người cao cao kia, tay phải vừa nhấc liền hóa thành một chưởng đao, một nhát xé ngang trời hạ xuống, một đòn như sấm chớp, đao mang chợt lóe lên.
"Thình thịch!"
Người cao cao trừng lớn hai mắt, chỗ trán có một đường máu phân thành hai. Thế nhưng khi một đao này hạ xuống liền trực tiếp bị chém thành hai khúc, đi đời nhà ma.
Từ lúc ra chiêu đến khi bị gϊếŧ, bất quá chỉ hô hấp được ba lần mà cao thủ Võ Đạo lục trùng thiên liền bị gϊếŧ chết rồi.
Trong việc này, sự khinh thường chiếm không hề
ít.
"Ngươi như thế nào... Huyền Khí của ngươi không phải đã tiêu hao mất bảy tám phần rồi sao?"
Trong tưởng tượng của bọn hắn, Lâm Phi vừa rồi đã thi triển ra đao pháp mãnh liệt như vậy, Huyền Khí tiêu hao nhất định là vô cùng lớn, cho dù là bất cứ người nào đi lên, cũng đủ để gϊếŧ chết Lâm Phi rồi. Ai ngờ, đao pháp của Lâm Phi vẫn hung mãnh như thế, chỉ một cái sơ sẩy liền chỉ có thể trơ mắt nhìn sư đệ bị gϊếŧ chết.
Lâm Phi cười tà: "Ai nói là sử dụng đao pháp hung mãnh thì liền đại biểu cho việc nhất định phải tiêu hao Huyền Khí." Lời nói của hắn vừa dứt, Lâm Phi lại thi trển Tùy Phong Thân Pháp một lần nữa, nghiêng người đánh đến một tên cao thủ Võ Đạo lục trùng thiên khác ở bên cạnh, chưởng đao nhô lên cao rồi lại hạ xuống, đao mang sắc bén phá vỡ không khí, hướng xuống phía dưới gϊếŧ.
"Hừ, còn muốn dùng chiêu thức cổ để gϊếŧ ta, ngươi sai quá sai rồi!"
Leng keng!
Hai người đều là cao thủ, người kia liền lập tức ý thức được là Lâm Phi so với tưởng tượng còn nguy hiểm hơn nhiều.
Lúc Lâm Phi thi triển thân pháp quỷ dị tới gần, võ giả lập tức phản ứng lại ngăn trở một đòn công kích, hai bên giao thủ, trong lòng đệ tử kia đã trở nên tràn ngập khí lạnh.
"Khí lực thật là lớn! Lúc nào mà Lâm Phi lại có cái khí lực này vậy."
Một đao công kích, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn rất khó chịu, đây là điều chưa bao giờ có. Hơn nữa bất quá đây chỉ là một chiêu mà thôi, trong nội tâm hắn ta liền lập tức thấy hoảng hốt.
"Đây mới là đao thứ nhất, vậy mà ngươi liền tiếp không được, mấy đao tiếp theo ngươi có thể đi chết rồi." Lâm Phi cười to, chưởng đao lại đến tiếp.
Sưu sưu sưu...
Đao mang như lá rụng mùa thu, từng đạo đao mang chen lẫn với nhau hóa thành những chiếc lá rụng trong gió thu, liên tiếp xuất hiện từ lúc Lâm Phi cười to đến giờ. Đây chính là Đại Thiên Diệp đao pháp.
Đại Thiên Diệp đao pháp, quan trọng tới những góc độ quỷ dị góc độ, thường thường có thể được xuất ra từ những góc độ không thể tưởng tượng được, xảo trá hơn nhiều so với Phi Vân kiếm pháp, khó lòng mà phòng bị.
Xoẹt!
Xoẹt! Xoẹt!
Đại Thiên Diệp đao pháp phối hợp với Tuỳ Phong Thân Pháp của Lâm Phi, quả thực là vũ khí gϊếŧ người lợi hại, gần như khó lòng phòng bị. Cánh tay trái cùng trên ngực đều lưu lại những vết nứt thật sâu, máu tươi tràn ra nhanh chống, triệt để mất đi năng lực chiến đấu.
Leng keng! Lâm Phi lại một sử dụng tiếp một đao.
Nghiêng người lập tức nghênh đón một đao, Trương Vân cuối cùng phải ra tay ngăn cản Lâm Phi tiếp tục gϊếŧ người.